Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 939: Đứa bé trong bụng
Ss Tần
30/09/2023
Tôn Vô Cực bước tới, trên ngực ông ta xuất hiện một cái lỗ to tướng.
Ông ta lấy ra hơn mười viên đan dược ra nuốt một hơi vào, trên người bùng lên một ngọn lửa: “Đồ ranh con, thế mà lại khiến lão phu bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn giết cả ma thú lão phu nuôi dưỡng!”
“Cậu mau chết cho lão phu!”
Ông ta rống giận.
Cả khu vực chấn động, lấy Tôn Vô Cực làm trung tâm, mặt đất xuất hiện những vết nứt to tổ bố.
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Vô Cực, tung quyền đánh vào đan điền của ông ta.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tôn Vô Cực chẳng hề phản ứng kịp.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đan điền của ông ta vỡ nát.
“Cậu!”
Trong ánh mắt Tôn Vô Cực tràn đầy sự kinh khoảng, ông ta sợ rồi.
Ông ta là Chí Tôn đấy!
Tuy rằng mới chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, hơn nữa còn nhờ dùng đan dược mới đột phá.
Cho dù là thế ông ta cũng không thể nào bị một thanh niên mới Thánh Cảnh đánh một quyền vỡ đan điền như thế được.
Điều này quá vô lý.
Suy nghĩ ấy vừa mới thoáng hiện trong đầu thì bên tai Tôn Vỗ Cực bỗng truyền tới ba tiếng xé gió bay tới.
Ông ta bèn ngẩng đầu lên.
Vậy mà đó lại là ba đoạn kiếm ông ta dùng để tra tấn Tôn Thiến.
“Cậu định làm gì?”, Tôn Vô Cực run rẩy hỏi, ông ta có một linh cảm không lành.
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.
Anh chợt nghĩ gì đó.
Vút! Vút! Vút!
Ba đoạn kiếm lao tới như sao xẹt, chúng liên tục xuyên qua xuyên lại cơ thể Tôn Vô Cực.
“Á!”
Chỉ mới mười mấy giây, người Tôn Vô Cực đã đầm đìa máu tươi.
Cả người bị cắt ít nhất một nghìn đao.
Lăng trì xử tử cũng chỉ như thế mà thôi!
“Thằng chó, sao cậu dám đối... á, đối xử với tôi như vậy!”
Tôn Vô Cực nghiến răng, nổi điên kêu lên: “Cậu có biết nhà họ Tôn tôi mạnh như thế nào không?”
“Cho dù tính cả đại lục Thượng Cổ thì Tôn Vô Cực tôi cũng là người có máu mặt đấy!”
“Cả đời cậu cũng không chọc nổi nhà họ Tôn đâu!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Trên cơ thể con người có tổng cộng hai trăm lẻ sáu cái xương!”
“Mắt thường có thể thấy hơn ba nghìn mạch máu!”
Tôn Vô Cực rống lên: “Tên nhãi ranh kia, cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đó?”
“Lão phu không có hứng thú với xương cốt và mạch máu trong cơ thể con người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ông có muốn xem xương với mạch máu trong cơ thể mình không?”
“Như ông cho Tôn Thiến gặp con của mình vậy!”
“Cậu định làm gì?”
Tôn Vô Cực bất giác run lẩy bẩy.
Ngay sau đó.
Một đoạn kiếm bay tới, lẻo một miếng thịt trên người Tôn Vô Cực xuống.
Và rồi.
Kiếm thứ hai xuống!
Rồi tới kiếm thứ ba...
Mỗi một kiếm chém xuống, trên người Tôn Vô Cực lại bớt đi một miếng thịt.
Cuối cùng, Tôn Vô Cực chỉ còn một cái đầu với một bộ xương, còn có cả mạch máu và nội tạng vẫn hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Đó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
“Cậu ta... cậu ta đã tránh được hết tất cả cơ quan nội tạng và mạch máu...”
“Ôi trời ơi...”
Mười mấy người nhà họ Tôn mặt cắt không còn chút máu.
Giết người chỉ đầu rơi xuống đất quá thảnh thơi, còn thủ đoạn như thiên đao vạn quả này quá đáng sợ.
Mà điều càng đáng sợ hơn ấy là.
Bởi vì anh không làm tổn thương nội tạng và mạch máu nên Tôn Vô Cực vẫn còn sống nhăn răng.
“Á... á...”
Tôn Vô Cực hoảng sợ kêu lên thảm thiết, ông ta đã thấy được từng khúc xương và từng mạch máu của mình thật.
“Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”
“Không... cậu không phải người, cậu là ác quỷ...”
Phụt!
Đoạn kiếm bay qua chém bay đầu Tôn Vô Cực.
Diệp Bắc Minh dời mắt qua mấy người nhà họ Tôn còn sót lại.
Bọn họ hoảng hốt bỏ chạy như gặp ma.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm lên, hơn mười người nổ tung.
Diệp Bắc Minh đi trở lại chỗ Tôn Thiến, vết thương của cô ta đã ổn hơn nhiều.
Nhưng gương mặt xinh xắn ấy vẫn trắng bệch, cô ta mỉm cười nói: “Đưa em về nhà nhé?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng, anh yên lặng gật đầu.
Anh ôm Tôn Thiến vào lòng.
Bỗng nhiên, cả người Tôn Thiến run rẩy kịch liệt rồi ngất lịm.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy sức sống của Tôn Thiến nhanh chóng biến mất.
“Sao lại như thế?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không thể nào, Tôn Thiến chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Cũng không bị ảnh hưởng đến gốc rễ, có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược hỗ trợ chữa trị phải không nên có phản ứng như thế mới đúng chứ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải đáp: “Nhóc à, điều này không liên quan tới Tôn Thiến”.
“Mà liên quan tới đứa bé trong bụng Tôn Thiến!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Đứa bé ư?”
“Tháp nhỏ, tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thể mẹ gặp nguy hiểm tính mạng, đứa bé còn chưa ra đời nên nó càng sợ hãi chết lưu trong bụng mẹ!”
“Bây giờ nó chỉ có một lựa chọn, muốn sống thì phải hấp thụ sức sống của mẹ mình để bản thân toàn mạng!”
Ông ta lấy ra hơn mười viên đan dược ra nuốt một hơi vào, trên người bùng lên một ngọn lửa: “Đồ ranh con, thế mà lại khiến lão phu bị thương nặng đến vậy, hơn nữa còn giết cả ma thú lão phu nuôi dưỡng!”
“Cậu mau chết cho lão phu!”
Ông ta rống giận.
Cả khu vực chấn động, lấy Tôn Vô Cực làm trung tâm, mặt đất xuất hiện những vết nứt to tổ bố.
Diệp Bắc Minh giậm chân thi triển Ảnh Thuấn.
Thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Tôn Vô Cực, tung quyền đánh vào đan điền của ông ta.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Tôn Vô Cực chẳng hề phản ứng kịp.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đan điền của ông ta vỡ nát.
“Cậu!”
Trong ánh mắt Tôn Vô Cực tràn đầy sự kinh khoảng, ông ta sợ rồi.
Ông ta là Chí Tôn đấy!
Tuy rằng mới chỉ là Chí Tôn sơ kỳ, hơn nữa còn nhờ dùng đan dược mới đột phá.
Cho dù là thế ông ta cũng không thể nào bị một thanh niên mới Thánh Cảnh đánh một quyền vỡ đan điền như thế được.
Điều này quá vô lý.
Suy nghĩ ấy vừa mới thoáng hiện trong đầu thì bên tai Tôn Vỗ Cực bỗng truyền tới ba tiếng xé gió bay tới.
Ông ta bèn ngẩng đầu lên.
Vậy mà đó lại là ba đoạn kiếm ông ta dùng để tra tấn Tôn Thiến.
“Cậu định làm gì?”, Tôn Vô Cực run rẩy hỏi, ông ta có một linh cảm không lành.
Diệp Bắc Minh không trả lời ông ta.
Anh chợt nghĩ gì đó.
Vút! Vút! Vút!
Ba đoạn kiếm lao tới như sao xẹt, chúng liên tục xuyên qua xuyên lại cơ thể Tôn Vô Cực.
“Á!”
Chỉ mới mười mấy giây, người Tôn Vô Cực đã đầm đìa máu tươi.
Cả người bị cắt ít nhất một nghìn đao.
Lăng trì xử tử cũng chỉ như thế mà thôi!
“Thằng chó, sao cậu dám đối... á, đối xử với tôi như vậy!”
Tôn Vô Cực nghiến răng, nổi điên kêu lên: “Cậu có biết nhà họ Tôn tôi mạnh như thế nào không?”
“Cho dù tính cả đại lục Thượng Cổ thì Tôn Vô Cực tôi cũng là người có máu mặt đấy!”
“Cả đời cậu cũng không chọc nổi nhà họ Tôn đâu!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Trên cơ thể con người có tổng cộng hai trăm lẻ sáu cái xương!”
“Mắt thường có thể thấy hơn ba nghìn mạch máu!”
Tôn Vô Cực rống lên: “Tên nhãi ranh kia, cậu đang nói hươu nói vượn cái gì đó?”
“Lão phu không có hứng thú với xương cốt và mạch máu trong cơ thể con người!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ông có muốn xem xương với mạch máu trong cơ thể mình không?”
“Như ông cho Tôn Thiến gặp con của mình vậy!”
“Cậu định làm gì?”
Tôn Vô Cực bất giác run lẩy bẩy.
Ngay sau đó.
Một đoạn kiếm bay tới, lẻo một miếng thịt trên người Tôn Vô Cực xuống.
Và rồi.
Kiếm thứ hai xuống!
Rồi tới kiếm thứ ba...
Mỗi một kiếm chém xuống, trên người Tôn Vô Cực lại bớt đi một miếng thịt.
Cuối cùng, Tôn Vô Cực chỉ còn một cái đầu với một bộ xương, còn có cả mạch máu và nội tạng vẫn hoàn chỉnh nguyên vẹn.
Đó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
“Cậu ta... cậu ta đã tránh được hết tất cả cơ quan nội tạng và mạch máu...”
“Ôi trời ơi...”
Mười mấy người nhà họ Tôn mặt cắt không còn chút máu.
Giết người chỉ đầu rơi xuống đất quá thảnh thơi, còn thủ đoạn như thiên đao vạn quả này quá đáng sợ.
Mà điều càng đáng sợ hơn ấy là.
Bởi vì anh không làm tổn thương nội tạng và mạch máu nên Tôn Vô Cực vẫn còn sống nhăn răng.
“Á... á...”
Tôn Vô Cực hoảng sợ kêu lên thảm thiết, ông ta đã thấy được từng khúc xương và từng mạch máu của mình thật.
“Cậu... rốt cuộc cậu là ai hả?”
“Không... cậu không phải người, cậu là ác quỷ...”
Phụt!
Đoạn kiếm bay qua chém bay đầu Tôn Vô Cực.
Diệp Bắc Minh dời mắt qua mấy người nhà họ Tôn còn sót lại.
Bọn họ hoảng hốt bỏ chạy như gặp ma.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm lên, hơn mười người nổ tung.
Diệp Bắc Minh đi trở lại chỗ Tôn Thiến, vết thương của cô ta đã ổn hơn nhiều.
Nhưng gương mặt xinh xắn ấy vẫn trắng bệch, cô ta mỉm cười nói: “Đưa em về nhà nhé?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng, anh yên lặng gật đầu.
Anh ôm Tôn Thiến vào lòng.
Bỗng nhiên, cả người Tôn Thiến run rẩy kịch liệt rồi ngất lịm.
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy sức sống của Tôn Thiến nhanh chóng biến mất.
“Sao lại như thế?”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Không thể nào, Tôn Thiến chỉ bị thương ngoài da thôi mà”.
“Cũng không bị ảnh hưởng đến gốc rễ, có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược hỗ trợ chữa trị phải không nên có phản ứng như thế mới đúng chứ!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải đáp: “Nhóc à, điều này không liên quan tới Tôn Thiến”.
“Mà liên quan tới đứa bé trong bụng Tôn Thiến!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Đứa bé ư?”
“Tháp nhỏ, tại sao thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cơ thể mẹ gặp nguy hiểm tính mạng, đứa bé còn chưa ra đời nên nó càng sợ hãi chết lưu trong bụng mẹ!”
“Bây giờ nó chỉ có một lựa chọn, muốn sống thì phải hấp thụ sức sống của mẹ mình để bản thân toàn mạng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.