Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 997: Dung hợp thành công
Ss Tần
20/10/2023
Đại trưởng lão của tộc Rồng Đen cũng ngạc nhiên: "Ba tiếng, gấp ba thời gian năm đó Thẩm Thiên Quân khai long tích!"
Con ngươi khẽ chuyển động, ông ấy nhìn về phía Hắc Long Vương: "Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể người này sẽ bị năng lượng hấp thụ từ Long Trì làm cho nổ tung!"
Hắc Long Vương lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh.
Ông ta hơi hối hận!
Lỡ như không khai được long tích mà Diệp Bắc Minh lại chết thì làm sao?"
"Diệp tiểu..."
Tiếng nói của Diệp Bắc Minh đột ngột vang lên: "Các vị tiền bối đừng lo, xin hãy tiếp tục".
"Tôi có chút cảm giác!"
Mọi người đều trố mắt nghẹn họng: "Cái... Cái gì?"
Cằm của họ suýt chút nữa rơi xuống đất.
Chúng tôi vất vả ba tiếng, cậu lại vừa mới có chút cảm giác thôi sao?
Đúng là nghịch thiên mà!
Con mắt của Hắc Long Vương cũng muốn rớt ra ngoài, nhưng ông ấy phản ứng rất nhanh: "Tiếp tục, gia tăng sức mạnh!"
"Thằng nhóc kia, cậu đừng có bị bội thực chết đấy nhé!"
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Tiền bối yên tâm, không chết được đâu!"
Vù...
Sức mạnh cường đại rót vào cơ thể, Diệp Bắc Minh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi!
Nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì.
Bốn tiếng!
Năm tiếng!
Sáu tiếng!
Grào...
Một tiếng rồng ngâm vang khắp cửu tiêu, cả Long Đảo gần như sôi trào!
"Đây là..."
Khoảng không bên trên Long Trì, đồng tử của Hắc Long Vương điên cuồng co rút lại!
Lúc này, xương sống của Diệp Bắc Minh gần như trong suốt, trong đó gần như có thể thấy được hình dáng của chân long!
Xông thẳng lên chín tầng mây, gần như đánh thủng bầu trời!
"Long tích, mở rồi!"
Hắc Long Vương quát lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, nhân lúc này!"
"Để tất cả chân long trên người cậu, tiến vào long tích hết đi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được!"
Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn, Long Mạch đồng thời xuất hiện, tất cả cùng xông vào long tích!
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng!
Anh có cảm giác, lúc này mà đối phó với cảnh giới Vực Vương thì dù không có tiểu tháp, anh cũng có thể tự mình đối phó!
Năm ngón tay siết chặt lại!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chủ động xuất hiện trong tay anh!
Vụt!
Hoàn toàn là một kiếm theo bản năng!
"Con mẹ nó! Thằng nhóc kia, cậu con mẹ nó..."
Hắc Long Vương biến sắc: "Chạy mau!"
Ùng ùng!
Kiếm khí đột nhiên nện xuống, cả Long Đảo khẽ rung, bụi mù cuốn lên cao trăm mét.
Đến khi bụi mù tan hết, một vết kiếm dài ba ngàn thước nằm ngang trên đất!
Nhìn thấy mà giật mình!
"Đây!"
Thập đại trưởng lão hít một ngụm khí lạnh!
"Hahaha!"
Diệp Bắc Minh bước ra từ bụi mù tung trời, chắp tay lạy Hắc Long Vương và mười đại trưởng lão: "Cảm ơn các vị tiền bối đã giúp tôi khai long tích!"
Khóe miệng Hắc Long Vương co rút lại: "Nhóc con, may mà cậu mới tới cảnh giới Thần Vương!”
"Nếu cậu tới cảnh giới Vực Chủ, Long Đảo của tộc Rồng Đen ta đã bị kiếm của cậu phá hủy rồi!"
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: "Khụ khụ... Vừa rồi tôi hơi kích động".
Hắc Long Vương làm như nhìn thấy quái vật: "Nhóc con, cậu đúng là rất nghịch thiên!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không có hứng thú gì với nghịch thiên cả, xin tiền bối hãy cứu sư tỷ của ta!"
Hắc Long Vương không nói nhiều nữa, cắt rách lòng bàn tay.
Ông ấy trích ra một ly máu rồng đen, giao cho Diệp Bắc Minh: "Xoa nó lên mắt sư tỷ của ngươi, cô ấy sẽ khôi phục như cũ!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh kích động, lập tức làm theo.
Anh quay lại Long Trì!
Cơ thể Thiên Nhận Băng đã gần như khôi phục lại hoàn toàn, chỉ còn hai mắt vẫn là hai lỗ đen.
Không chậm trễ chút nào, anh xoa máu rồng lên!
Hai hốc mắt trống rỗng của Thiên Nhận băng khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Thấy Diệp Bắc Minh lo lắng, Hắc Long Vương nhắc nhở: "Thằng nhóc kia, cậu yên tâm đi, máu tươi của thần thú có ích hơn bất kỳ đan dược nào!"
"Sư tỷ của ngươi bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày".
"Cứ để cô ấy ở trong Long Trì thêm mấy ngày đi!"
Sau khi chắc chắn sư tỷ không sao, rốt cuộc Diệp Bắc Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn về phía Hắc Long Vương hơi chần chờ!
Hắc Long Vương thấy lạ: "Thằng nhóc kia, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
Diệp Bắc Minh hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tiền bối, không phải ông đã lãng phí ba ngàn năm tuổi thọ sao?"
"Sao nhìn như không có chuyện gì thế?"
Hắc Long Vương nhẹ nhàng giải thích: "À, tộc Rồng tùy tiện có thể sống mấy nghìn năm, ba nghìn năm tuổi thọ cũng không tính là gì cả".
"Mẹ nó chứ!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.
Chương 998: Chiến trường thái cổ, vị sư phụ thứ 103
Anh đổi giọng: "Hắc Long Vương tiền bối, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
"Cậu nói đi!"
Diệp Bắc Minh dùng vẻ mặt thành thật nói: "Làm sao mới có thể tu bổ thế giới Chân Võ đã hư hại?"
Hắc Long Vương sửng sốt.
Rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Dù nói cho cậu, cậu cũng không làm được!"
"Đại lục Chân Võ có tổng cộng 100 long mạch, 99 long sơn ở tổ địa nhà họ Diệp tại Trung Châu chiếm 99 long mạch!"
"Còn có một cái ở núi Côn Luân nữa!"
"Sau khi đại lục Chân Võ bị hư hại, long mạch ở núi Côn Luân bị chém đứt!"
"Chín mươi chín long mạch ở tổ địa nhà họ Diệp bị thế lực của đại lục Huyết Thiên phân chia!"
Hắc Long Vương nhìn Diệp Bắc Minh: "Muốn khôi phục lại đại lục Chân Võ, thứ nhất, cậu cần khôi phục lại một trăm long mạch đó!"
"Thứ hai, sau khi đại lục Chân Võ hư hại, khí vận của cả đại lục đã phân tán!"
"Cậu phải tìm được thiên nữ có khí vận của đại lục Chân Võ, khiến bọn họ hiến tế sinh mệnh của mình, khôi phục lại khí vận của đại lục này!"
Sau khi nói xong, Hắc Long Vương không nói gì nữa.
Điều kiện nào cũng quá hà khắc!
Hắc Long Vương không nghĩ Diệp Bắc Minh có thể làm được!
Chân mày Diệp Bắc Minh cau chặt lại.
Một trăm long mạch thì còn dễ nói, cùng lắm thì tiến vào gia tộc Thần Huyết để cướp lại thôi!
Còn về thiên nữ của đại lục Chân Võ, không phải là mấy sư tỷ của anh sao?
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Hắc Long tiền bối, tôi còn một câu hỏi, rốt cuộc chiến trường thái cổ là nơi như thế nào?"
Hắc Long Vương suy nghĩ rồi nói: "Bốn chữ đó đã giải thích rất rõ ràng, là một chiến trường thời thái cổ!"
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ nhìn Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương giải thích: "Lấy chiến trường thái cổ làm trung tâm, đại lục Huyết Thiên, đại lục Linh La và khoảng mười mấy thế giới Cao Võ nữa xoay quanh nó!"
"Hàng triệu năm trước, cũng chính là thời đại của Diệp Phá Thiên, tổ tiên nhà họ Diệp của cậu".
"Có người phát hiện ra một loại huyết dịch thần bí ở chiến trường thái cổ, hắn có thể khiến huyết mạch của con người tiến hóa".
"Từ đó có thiên phú tu võ cường đại hơn!"
Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Bắc Minh: "Những gia tộc Thần Huyết kia, tới từ đó".
Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống, sát ý nhưng tụ!
Giọng Hắc Long Vương truyền tới: "Hơn nữa, còn có một truyền thuyết!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: "Truyền thuyết gì?"
Hắc Long Vương phun ra một câu: "Muốn rời khỏi thế giới Cao Vũ, đi tới thánh vực cấp cao hơn!"
"Chỉ có đi qua chiến trường thái cổ mới có hy vọng!"
"Thánh vực sao?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, lần đầu tiên nghe được cái tên đó.
Hắc Long Vương cười: "Một nơi hư vô mờ mịt, không ai biết chỗ đó có tồn tại thật hay không?"
"Có lẽ căn bản không hề có thánh vực gì cả!"
"Được rồi, nhóc con, đợi khi thực lực của cậu tăng lên, cậu sẽ biết những thứ đó!"
"Cậu đã hỏi nhiều như vậy, giờ đến lượt tôi hỏi cậu!"
"Cậu lén tu luyện Hóa Long quyết của tộc Rồng Đen sao?"
Diệp Bắc Minh vừa muốn mở miệng.
Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào mắt anh, vẻ mặt bất thiện: "Đừng có vội chối!"
Diệp Bắc Minh trả lời đúng mực: "Tôi không có ý phủ nhận, Hóa Long quyết do sư phụ Hắc Long truyền thụ cho tôi!"
Hắc Long Vương hơi híp mắt: "Hắc Long?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Ông ấy nói ông ấy là tội nhân của tộc Rồng Đen, không muốn nói tên cho tôi biết".
Ánh mắt Hắc Long Vương hơi phức tạp.
Ông ta thở dài: "Em trai à, em cần gì phải thế, mọi người đã tha thứ cho em lâu rồi".
Đột nhiên.
Hắc Long Vương chợt quát lớn: "Nhóc con, quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh ngẩn ra, trong lòng có chút tức giận: "Hắc Long Vương tiền bối có ý gì?"
Hắc Long Vương lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, tôi muốn nhận cậu là đồ đệ, cậu có quỳ không?"
"Cái gì?"
Cơn tức giận trong lòng Diệp Bắc Minh biến mất, anh vui mừng quá đỗi.
Anh nhanh chóng quỳ một chân xuống!
"Diệp Bắc Minh bái kiến sư phụ thứ 103!'
Hắc Long Vương há hốc mồm, hoàn toàn ngây ngẩn: "Sư phụ thứ 103 á?"
"Thằng nhóc thối, sao cậu có nhiều sư phụ thế?"
Diệp Bắc Minh cười đáp: "Sư phụ, nếu con đã bái sư rồi, người sẽ không hối hận chứ?"
Hắc Long Vương hừ nhẹ: "Nếu tôi đã bắt đầu, dĩ nhiên sẽ không hối hận".
Đột nhiên, tiếng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, người nhà họ Diệp gặp nguy hiểm!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi: "Tiểu Tháp, có chuyện gì vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vàng nói: "Là người của đại lục Huyết Thiên, bọn họ tới rồi".
...
Cùng lúc đó, ở tổ địa nhà họ Diệp.
Mười mấy ông già hạ xuống trước chín mươi chín long sơn.
Không hề kiêng kị đi vào sâu trong nhà họ Diệp!
Con ngươi khẽ chuyển động, ông ấy nhìn về phía Hắc Long Vương: "Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể người này sẽ bị năng lượng hấp thụ từ Long Trì làm cho nổ tung!"
Hắc Long Vương lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh.
Ông ta hơi hối hận!
Lỡ như không khai được long tích mà Diệp Bắc Minh lại chết thì làm sao?"
"Diệp tiểu..."
Tiếng nói của Diệp Bắc Minh đột ngột vang lên: "Các vị tiền bối đừng lo, xin hãy tiếp tục".
"Tôi có chút cảm giác!"
Mọi người đều trố mắt nghẹn họng: "Cái... Cái gì?"
Cằm của họ suýt chút nữa rơi xuống đất.
Chúng tôi vất vả ba tiếng, cậu lại vừa mới có chút cảm giác thôi sao?
Đúng là nghịch thiên mà!
Con mắt của Hắc Long Vương cũng muốn rớt ra ngoài, nhưng ông ấy phản ứng rất nhanh: "Tiếp tục, gia tăng sức mạnh!"
"Thằng nhóc kia, cậu đừng có bị bội thực chết đấy nhé!"
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Tiền bối yên tâm, không chết được đâu!"
Vù...
Sức mạnh cường đại rót vào cơ thể, Diệp Bắc Minh cảm thấy mình sắp nổ tung rồi!
Nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì.
Bốn tiếng!
Năm tiếng!
Sáu tiếng!
Grào...
Một tiếng rồng ngâm vang khắp cửu tiêu, cả Long Đảo gần như sôi trào!
"Đây là..."
Khoảng không bên trên Long Trì, đồng tử của Hắc Long Vương điên cuồng co rút lại!
Lúc này, xương sống của Diệp Bắc Minh gần như trong suốt, trong đó gần như có thể thấy được hình dáng của chân long!
Xông thẳng lên chín tầng mây, gần như đánh thủng bầu trời!
"Long tích, mở rồi!"
Hắc Long Vương quát lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, nhân lúc này!"
"Để tất cả chân long trên người cậu, tiến vào long tích hết đi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được!"
Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn, Long Mạch đồng thời xuất hiện, tất cả cùng xông vào long tích!
Trong khoảnh khắc đó, Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể mình tràn đầy năng lượng!
Anh có cảm giác, lúc này mà đối phó với cảnh giới Vực Vương thì dù không có tiểu tháp, anh cũng có thể tự mình đối phó!
Năm ngón tay siết chặt lại!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chủ động xuất hiện trong tay anh!
Vụt!
Hoàn toàn là một kiếm theo bản năng!
"Con mẹ nó! Thằng nhóc kia, cậu con mẹ nó..."
Hắc Long Vương biến sắc: "Chạy mau!"
Ùng ùng!
Kiếm khí đột nhiên nện xuống, cả Long Đảo khẽ rung, bụi mù cuốn lên cao trăm mét.
Đến khi bụi mù tan hết, một vết kiếm dài ba ngàn thước nằm ngang trên đất!
Nhìn thấy mà giật mình!
"Đây!"
Thập đại trưởng lão hít một ngụm khí lạnh!
"Hahaha!"
Diệp Bắc Minh bước ra từ bụi mù tung trời, chắp tay lạy Hắc Long Vương và mười đại trưởng lão: "Cảm ơn các vị tiền bối đã giúp tôi khai long tích!"
Khóe miệng Hắc Long Vương co rút lại: "Nhóc con, may mà cậu mới tới cảnh giới Thần Vương!”
"Nếu cậu tới cảnh giới Vực Chủ, Long Đảo của tộc Rồng Đen ta đã bị kiếm của cậu phá hủy rồi!"
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: "Khụ khụ... Vừa rồi tôi hơi kích động".
Hắc Long Vương làm như nhìn thấy quái vật: "Nhóc con, cậu đúng là rất nghịch thiên!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc lắc đầu: "Tôi không có hứng thú gì với nghịch thiên cả, xin tiền bối hãy cứu sư tỷ của ta!"
Hắc Long Vương không nói nhiều nữa, cắt rách lòng bàn tay.
Ông ấy trích ra một ly máu rồng đen, giao cho Diệp Bắc Minh: "Xoa nó lên mắt sư tỷ của ngươi, cô ấy sẽ khôi phục như cũ!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh kích động, lập tức làm theo.
Anh quay lại Long Trì!
Cơ thể Thiên Nhận Băng đã gần như khôi phục lại hoàn toàn, chỉ còn hai mắt vẫn là hai lỗ đen.
Không chậm trễ chút nào, anh xoa máu rồng lên!
Hai hốc mắt trống rỗng của Thiên Nhận băng khôi phục lại bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được!
Thấy Diệp Bắc Minh lo lắng, Hắc Long Vương nhắc nhở: "Thằng nhóc kia, cậu yên tâm đi, máu tươi của thần thú có ích hơn bất kỳ đan dược nào!"
"Sư tỷ của ngươi bị thương quá nặng, cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày".
"Cứ để cô ấy ở trong Long Trì thêm mấy ngày đi!"
Sau khi chắc chắn sư tỷ không sao, rốt cuộc Diệp Bắc Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn về phía Hắc Long Vương hơi chần chờ!
Hắc Long Vương thấy lạ: "Thằng nhóc kia, sao cậu lại nhìn tôi như thế?"
Diệp Bắc Minh hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Tiền bối, không phải ông đã lãng phí ba ngàn năm tuổi thọ sao?"
"Sao nhìn như không có chuyện gì thế?"
Hắc Long Vương nhẹ nhàng giải thích: "À, tộc Rồng tùy tiện có thể sống mấy nghìn năm, ba nghìn năm tuổi thọ cũng không tính là gì cả".
"Mẹ nó chứ!"
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rút.
Chương 998: Chiến trường thái cổ, vị sư phụ thứ 103
Anh đổi giọng: "Hắc Long Vương tiền bối, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
"Cậu nói đi!"
Diệp Bắc Minh dùng vẻ mặt thành thật nói: "Làm sao mới có thể tu bổ thế giới Chân Võ đã hư hại?"
Hắc Long Vương sửng sốt.
Rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại đột nhiên hỏi như vậy, nhưng vẫn gật đầu.
"Dù nói cho cậu, cậu cũng không làm được!"
"Đại lục Chân Võ có tổng cộng 100 long mạch, 99 long sơn ở tổ địa nhà họ Diệp tại Trung Châu chiếm 99 long mạch!"
"Còn có một cái ở núi Côn Luân nữa!"
"Sau khi đại lục Chân Võ bị hư hại, long mạch ở núi Côn Luân bị chém đứt!"
"Chín mươi chín long mạch ở tổ địa nhà họ Diệp bị thế lực của đại lục Huyết Thiên phân chia!"
Hắc Long Vương nhìn Diệp Bắc Minh: "Muốn khôi phục lại đại lục Chân Võ, thứ nhất, cậu cần khôi phục lại một trăm long mạch đó!"
"Thứ hai, sau khi đại lục Chân Võ hư hại, khí vận của cả đại lục đã phân tán!"
"Cậu phải tìm được thiên nữ có khí vận của đại lục Chân Võ, khiến bọn họ hiến tế sinh mệnh của mình, khôi phục lại khí vận của đại lục này!"
Sau khi nói xong, Hắc Long Vương không nói gì nữa.
Điều kiện nào cũng quá hà khắc!
Hắc Long Vương không nghĩ Diệp Bắc Minh có thể làm được!
Chân mày Diệp Bắc Minh cau chặt lại.
Một trăm long mạch thì còn dễ nói, cùng lắm thì tiến vào gia tộc Thần Huyết để cướp lại thôi!
Còn về thiên nữ của đại lục Chân Võ, không phải là mấy sư tỷ của anh sao?
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Hắc Long tiền bối, tôi còn một câu hỏi, rốt cuộc chiến trường thái cổ là nơi như thế nào?"
Hắc Long Vương suy nghĩ rồi nói: "Bốn chữ đó đã giải thích rất rõ ràng, là một chiến trường thời thái cổ!"
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ nhìn Hắc Long Vương.
Hắc Long Vương giải thích: "Lấy chiến trường thái cổ làm trung tâm, đại lục Huyết Thiên, đại lục Linh La và khoảng mười mấy thế giới Cao Võ nữa xoay quanh nó!"
"Hàng triệu năm trước, cũng chính là thời đại của Diệp Phá Thiên, tổ tiên nhà họ Diệp của cậu".
"Có người phát hiện ra một loại huyết dịch thần bí ở chiến trường thái cổ, hắn có thể khiến huyết mạch của con người tiến hóa".
"Từ đó có thiên phú tu võ cường đại hơn!"
Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Bắc Minh: "Những gia tộc Thần Huyết kia, tới từ đó".
Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống, sát ý nhưng tụ!
Giọng Hắc Long Vương truyền tới: "Hơn nữa, còn có một truyền thuyết!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: "Truyền thuyết gì?"
Hắc Long Vương phun ra một câu: "Muốn rời khỏi thế giới Cao Vũ, đi tới thánh vực cấp cao hơn!"
"Chỉ có đi qua chiến trường thái cổ mới có hy vọng!"
"Thánh vực sao?"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, lần đầu tiên nghe được cái tên đó.
Hắc Long Vương cười: "Một nơi hư vô mờ mịt, không ai biết chỗ đó có tồn tại thật hay không?"
"Có lẽ căn bản không hề có thánh vực gì cả!"
"Được rồi, nhóc con, đợi khi thực lực của cậu tăng lên, cậu sẽ biết những thứ đó!"
"Cậu đã hỏi nhiều như vậy, giờ đến lượt tôi hỏi cậu!"
"Cậu lén tu luyện Hóa Long quyết của tộc Rồng Đen sao?"
Diệp Bắc Minh vừa muốn mở miệng.
Hắc Long Vương nhìn chằm chằm vào mắt anh, vẻ mặt bất thiện: "Đừng có vội chối!"
Diệp Bắc Minh trả lời đúng mực: "Tôi không có ý phủ nhận, Hóa Long quyết do sư phụ Hắc Long truyền thụ cho tôi!"
Hắc Long Vương hơi híp mắt: "Hắc Long?"
Diệp Bắc Minh trả lời: "Ông ấy nói ông ấy là tội nhân của tộc Rồng Đen, không muốn nói tên cho tôi biết".
Ánh mắt Hắc Long Vương hơi phức tạp.
Ông ta thở dài: "Em trai à, em cần gì phải thế, mọi người đã tha thứ cho em lâu rồi".
Đột nhiên.
Hắc Long Vương chợt quát lớn: "Nhóc con, quỳ xuống!"
Diệp Bắc Minh ngẩn ra, trong lòng có chút tức giận: "Hắc Long Vương tiền bối có ý gì?"
Hắc Long Vương lạnh nhạt nhìn Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, tôi muốn nhận cậu là đồ đệ, cậu có quỳ không?"
"Cái gì?"
Cơn tức giận trong lòng Diệp Bắc Minh biến mất, anh vui mừng quá đỗi.
Anh nhanh chóng quỳ một chân xuống!
"Diệp Bắc Minh bái kiến sư phụ thứ 103!'
Hắc Long Vương há hốc mồm, hoàn toàn ngây ngẩn: "Sư phụ thứ 103 á?"
"Thằng nhóc thối, sao cậu có nhiều sư phụ thế?"
Diệp Bắc Minh cười đáp: "Sư phụ, nếu con đã bái sư rồi, người sẽ không hối hận chứ?"
Hắc Long Vương hừ nhẹ: "Nếu tôi đã bắt đầu, dĩ nhiên sẽ không hối hận".
Đột nhiên, tiếng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, người nhà họ Diệp gặp nguy hiểm!"
"Cái gì?"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi: "Tiểu Tháp, có chuyện gì vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vội vàng nói: "Là người của đại lục Huyết Thiên, bọn họ tới rồi".
...
Cùng lúc đó, ở tổ địa nhà họ Diệp.
Mười mấy ông già hạ xuống trước chín mươi chín long sơn.
Không hề kiêng kị đi vào sâu trong nhà họ Diệp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.