Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1628: Giết hai thần tôn
Ss Tần
15/03/2024
Một người trong đó, Tiêu Vô Tướng!
Hai ông lão khác, chắp tay sau lưng, yên lặng đi theo phía sau Độc Cô Vấn Thiên!
Giống như vực sâu, thâm sâu khó lường!
“Cảnh giới Thần Tôn?”
Lòng của các trưởng lão tông môn lớn trầm xuống.
Nếu thực sự là cảnh giới Thần Tôn ra tay, cơ hội để họ có được xương Chí Tôn sẽ rất mong manh!
Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng băng lạnh: “Lại là mày?”
Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ!
Đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, có cảnh giới Thần Hoàng ở gần đây không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thần niệm của bản tháp vẫn luôn đang giám sát phạm vi Thái Dương Tông, cách mười dặm có ba cảnh giới Thần Hoàng đang âm thầm quan sát!”
“Nhưng họ không có ý lại gần!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bùng phát cho tôi! Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ đáp một tiếng: “Bản tháp sẽ lợi dụng tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo ra tay!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh lại chủ động tấn công, bước một bước ra sơn môn của Thái Dương Tông!
Chạy thẳng đến Độc Cô Vấn Thiên.
Độc Cô Vấn Thiên sợ ngẩn người, tên nhóc này điên rồi sao? Chẳng lẽ không biết mình đưa đến hai thần tôn?
Lại thêm Tiêu Vô Tướng, tổng cộng ba thần tôn!
Đúng thế!
Mình có ba thần tôn, mình sợ cái gì?
Trong lòng Độc Cô Vấn Thiên bùng lên ngọn lửa giận: “Lão Lương, lão Tôn, để lại cho hắn một hơi thở là được, những việc khác tùy các ông chơi đùa hắn thế nào cũng được!”
“Được”.
Hai ông lão gần như ngẩng đầu cùng lúc, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ uể oải.
Đối phó với môt người vừa tiến vào thần cảnh, cần nghiêm túc thế sao?
Liền sau đó.
Soạt! Soạt!
Một ông lão cảnh giới Thần Tôn bước ra một bước chặn trước người Độc Cô Vấn Thiên, cười thích thú: “Nhóc con, bây giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, nói không chừng…”
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Bắc Minh đã cách hai người chưa đến mười mét!
Một luồng sát ý khủng bố khóa chặt hai người!
Vẻ mặt của hai ông lão cảnh giới Thần Tôn biến sắc, phút chốc như rơi vào hầm băng.
Đối diện với luồng sát ý này, họ lại không có cả dũng khí ra tay!
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt! Phụt!
Hai luồng sương máu nổ tung, máu tươi văng khắp cả người Độc Cô Vấn Thiên!
Toàn bộ người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều không thốt ra lời!
Sợ đến trái tim gần như sắp nổ tung!
“A…”
Vương Yên Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, mở to đôi mắt đẹp: “Bố, con đang nằm mơ sao? Hai cảnh giới Thần Tôn lại chết rồi…”
“Bị cậu Diệp giết bằng một kiếm… làm sao có thể?”
Vương Tư Đạo suýt nữa lồi hai con mắt: “Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ!”
“Hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn là giả, cậu Diệp giết Thái tử Đại Ngụy là giả!”
“Một kiếm giết chết hai cảnh giới Thần Tôn cũng là giả, tất cả đều là giả!’
Chỉ có nằm mơ, mới có thể xuất hiện chuyện phi lý như vậy!
Lấy ra một con dao găm, đâm mạnh một đao lên chân!
Phụt!
Máu tươi phun ra, đau!
“Yên Nhi, không phải nằm mơ…”, Vương Tư Đạo khó khăn quay đầu, nhìn con gái một cái.
Cơ thể của Vương Yên Nhi không ngừng run lên!
Vương Nguyên ở một bên chảy mồ hôi như mưa: “Vãi… Vãi!”
Ngư Chính Dương ở không xa cũng run rẩy, hai tay hai chân không nhịn được run lập cập.
Ngư Thất Tình ở một bên nhìn Ngư Chính Dương bằng ánh mắt phức tạp: “Bố, bố nhìn thấy thực lực của cậu Diệp chưa?”
“Nếu lúc đó nhà họ Ngư chúng ta đồng ý giúp cậu ta, chúng ta…”
“Con im miệng!”
Ngư Chính Dương phản ứng lại, đôi mắt đỏ bừng, đố kỵ gào lên: “Hắn đã giết Thái tử Đại Ngụy, lại giết hai tùy tùng của cậu Độc Cô!”
“Cùng lúc đắc tội với hai thế lực khủng bố không chọc vào được, con thực sự nghĩ đây là chuyện tốt sao?”
“Đúng, đúng, đúng!”
Ngư Thanh Thư điên cuồng gật đầu: “Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không quan tâm đến phản ứng của mọi người!
Lạnh nhạt nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Tao từng gặp kẻ muốn chết, nhưng kẻ đến nộp mạng như mày!”
“Tao, lần đầu tiên thấy!”
Độc Cô Vấn Thiên sợ đến há hốc miệng, đồng tử không ngừng run lên.
Muốn chửi rủa, uy hiếp, thậm chí cầu xin!
Chỉ tiếc là con người trong lúc kinh sợ tốt độ thường không thốt được ra một lời: “Tao… mày…”
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt!
Huyết quang nổi lên!
…
Trong một sơn cốc bốn mùa như mùa xuân của điện Thần Hoàng.
Lạc Khuynh Thành mặc một chiếc váy dài trắng tuyết, đôi chân siêu dài, khuôn ngực căng tròn.
Tĩnh lặng đun nước pha trà.
Hai ông lão khác, chắp tay sau lưng, yên lặng đi theo phía sau Độc Cô Vấn Thiên!
Giống như vực sâu, thâm sâu khó lường!
“Cảnh giới Thần Tôn?”
Lòng của các trưởng lão tông môn lớn trầm xuống.
Nếu thực sự là cảnh giới Thần Tôn ra tay, cơ hội để họ có được xương Chí Tôn sẽ rất mong manh!
Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng băng lạnh: “Lại là mày?”
Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ!
Đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, có cảnh giới Thần Hoàng ở gần đây không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thần niệm của bản tháp vẫn luôn đang giám sát phạm vi Thái Dương Tông, cách mười dặm có ba cảnh giới Thần Hoàng đang âm thầm quan sát!”
“Nhưng họ không có ý lại gần!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bùng phát cho tôi! Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ đáp một tiếng: “Bản tháp sẽ lợi dụng tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo ra tay!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh lại chủ động tấn công, bước một bước ra sơn môn của Thái Dương Tông!
Chạy thẳng đến Độc Cô Vấn Thiên.
Độc Cô Vấn Thiên sợ ngẩn người, tên nhóc này điên rồi sao? Chẳng lẽ không biết mình đưa đến hai thần tôn?
Lại thêm Tiêu Vô Tướng, tổng cộng ba thần tôn!
Đúng thế!
Mình có ba thần tôn, mình sợ cái gì?
Trong lòng Độc Cô Vấn Thiên bùng lên ngọn lửa giận: “Lão Lương, lão Tôn, để lại cho hắn một hơi thở là được, những việc khác tùy các ông chơi đùa hắn thế nào cũng được!”
“Được”.
Hai ông lão gần như ngẩng đầu cùng lúc, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ uể oải.
Đối phó với môt người vừa tiến vào thần cảnh, cần nghiêm túc thế sao?
Liền sau đó.
Soạt! Soạt!
Một ông lão cảnh giới Thần Tôn bước ra một bước chặn trước người Độc Cô Vấn Thiên, cười thích thú: “Nhóc con, bây giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, nói không chừng…”
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Bắc Minh đã cách hai người chưa đến mười mét!
Một luồng sát ý khủng bố khóa chặt hai người!
Vẻ mặt của hai ông lão cảnh giới Thần Tôn biến sắc, phút chốc như rơi vào hầm băng.
Đối diện với luồng sát ý này, họ lại không có cả dũng khí ra tay!
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt! Phụt!
Hai luồng sương máu nổ tung, máu tươi văng khắp cả người Độc Cô Vấn Thiên!
Toàn bộ người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều không thốt ra lời!
Sợ đến trái tim gần như sắp nổ tung!
“A…”
Vương Yên Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, mở to đôi mắt đẹp: “Bố, con đang nằm mơ sao? Hai cảnh giới Thần Tôn lại chết rồi…”
“Bị cậu Diệp giết bằng một kiếm… làm sao có thể?”
Vương Tư Đạo suýt nữa lồi hai con mắt: “Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ!”
“Hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn là giả, cậu Diệp giết Thái tử Đại Ngụy là giả!”
“Một kiếm giết chết hai cảnh giới Thần Tôn cũng là giả, tất cả đều là giả!’
Chỉ có nằm mơ, mới có thể xuất hiện chuyện phi lý như vậy!
Lấy ra một con dao găm, đâm mạnh một đao lên chân!
Phụt!
Máu tươi phun ra, đau!
“Yên Nhi, không phải nằm mơ…”, Vương Tư Đạo khó khăn quay đầu, nhìn con gái một cái.
Cơ thể của Vương Yên Nhi không ngừng run lên!
Vương Nguyên ở một bên chảy mồ hôi như mưa: “Vãi… Vãi!”
Ngư Chính Dương ở không xa cũng run rẩy, hai tay hai chân không nhịn được run lập cập.
Ngư Thất Tình ở một bên nhìn Ngư Chính Dương bằng ánh mắt phức tạp: “Bố, bố nhìn thấy thực lực của cậu Diệp chưa?”
“Nếu lúc đó nhà họ Ngư chúng ta đồng ý giúp cậu ta, chúng ta…”
“Con im miệng!”
Ngư Chính Dương phản ứng lại, đôi mắt đỏ bừng, đố kỵ gào lên: “Hắn đã giết Thái tử Đại Ngụy, lại giết hai tùy tùng của cậu Độc Cô!”
“Cùng lúc đắc tội với hai thế lực khủng bố không chọc vào được, con thực sự nghĩ đây là chuyện tốt sao?”
“Đúng, đúng, đúng!”
Ngư Thanh Thư điên cuồng gật đầu: “Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không quan tâm đến phản ứng của mọi người!
Lạnh nhạt nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Tao từng gặp kẻ muốn chết, nhưng kẻ đến nộp mạng như mày!”
“Tao, lần đầu tiên thấy!”
Độc Cô Vấn Thiên sợ đến há hốc miệng, đồng tử không ngừng run lên.
Muốn chửi rủa, uy hiếp, thậm chí cầu xin!
Chỉ tiếc là con người trong lúc kinh sợ tốt độ thường không thốt được ra một lời: “Tao… mày…”
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt!
Huyết quang nổi lên!
…
Trong một sơn cốc bốn mùa như mùa xuân của điện Thần Hoàng.
Lạc Khuynh Thành mặc một chiếc váy dài trắng tuyết, đôi chân siêu dài, khuôn ngực căng tròn.
Tĩnh lặng đun nước pha trà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.