Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1076: Giết hết bọn họ
Ss Tần
18/11/2023
Diệp Bắc Minh phong tỏa người của tám gia tộc Thần Huyết lớn: "Chính các người đã chém gãy núi Côn Luân, khiến Hoa tộc suýt chút nữa bị đứt đoạn truyền thừa?
"Nổ cho tôi!"
Năm ngón tay anh nắm chặt đám người của tám gia tộc Thần Huyết lớn.
Bóng mờ của bốn con rồng Huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch hiện lên!
Sôi nổi lao vào trong đám người!
Ầm! Phụt...
Từng đám sương máu nổ tung, người của tám gia tộc Thần Huyết lớn không hề có cơ hội cầu xin tha thứ!
"Thiên Vũ Tông?"
"Quỷ Sát Môn?"
"Các người còn nhớ chuyện ở Long Đảo không?"
"Tộc Rồng đen gần như bị các người giết sạch, bản thân sư phụ tôi cũng bị thương nặng, không thể không phong ấn Long Đảo!"
"Tất cả đều đi chết đi cho tôi! Nổ!"
Diệp Bắc Minh như một cỗ máy giết chóc!
Từng đám sương máu lần lượt nổ tung!
Mới chỉ một phút, mấy chục ngàn người chết dưới chân Diệp Bắc Minh!
Cộc cộc cộc cộc!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, giẫm lên thây sơn biển máu đi tới!
Máu tươi tí tách nhỏ từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống.
Như một vị Tử thần giáng lâm!
"Đừng..."
"Anh Diệp, tôi biết sai rồi..."
"Cầu xin cậu, đừng giết..."
Rất nhiều người bị dọa đến trắng bệch cả mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Ngay cả cảnh giới Vực Vương cũng quỳ!
Trước mặt Tử thần, ai dám không phục?
"Thằng chó đẻ, cho chúng tao một cơ hội, chúng tao nhất định phải diệt Hoa tộc!"
"Nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh, mày chờ đấy cho ông!"
"Nếu như hôm nay tao mà sống sót, nhất định sẽ hủy diệt nhà họ Diệp!"
Mấy lão già cảnh giới Vực Vương quỳ trên mặt đất, trong lòng khuất nhục suy nghĩ!
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Chỉ hy vọng tôn Sát Thần này có thể tha cho bọn họ một mạng!
Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của những người này: "Các người không phải biết sai rồi, mà là sợ!"
"Nếu như lại cho các người một cơ hội, các người nghĩ nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc đúng không?"
"Ai ra tay trước thì có lợi!"
Sát ý ngưng tụ!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống!
Đám lão già cảnh giới Vực Vương biến sắc mặt, tức giận quát lớn: "Nhìn thấy gì chưa? Thằng chó đẻ này hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội sống sót!"
"Tao liều mạng với mày!"
"Giết!"
Hơn mười lão già cảnh giới Vực Vương sơ kỳ bỗng nhiên bùng nổ, phóng về phía Diệp Bắc Minh như mấy con chó điên!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, Long Tích lấp lóe.
Lực lượng mạnh mẽ xông vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rồi ầm ầm bộc phát ra ngoài!
Bịch!
Hơn mười lão già Vực Vương kia đồng thời bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất!
Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, giậm chân thật mạnh một cái.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy cái đầu nổ tung!
Ai ai cũng bị dọa sợ đến suýt nổ tung cả trái tim, loại thực lực khủng bố này quả thực dọa người!
Lạc Chính Hùng hít ngược một hơi khí lạnh: "Hít hà... Tên này... Quá độc ác..."
Lạc phu nhân cũng hơi run rẩy: "Nếu cậu ta còn giết tiếp, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"
Trong đám người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh hiện lên tơ máu, khóe miệng nở rộ nụ cười của Tử thần!
"Nổ!"
"Nổ! Nổ!"
"Nổ cho tôi! Nổ! Tiếp tục nổ!"
Sương máu bay đầy trời, chẳng ai có thể ngăn cản được một kiếm của anh!
Nửa tiếng sau, mấy trăm ngàn người thương vong quá nửa!
"Trời xanh ơi!"
"Là ai đã mở ra cánh cửa địa ngục, thả vị Sát Thần này ra vậy?"
"Sát Thần, anh ta thật sự là Sát Thần..."
Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!
Bên ngoài trận pháp, đôi mắt Lưu Chính Võ đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Này... Chuyện này sao có thể!"
"Tên này là quái vật gì vậy?"
Tay chân Lục Huyền Dương không tự chủ được mà run lẩy bẩy: "Mình đang nằm mơ sao? Tên này có thể một mình giết mấy trăm ngàn người?"
"Cậu ta sẽ không chết vì kiệt sức sao?"
Trung tâm trận pháp quả thực chẳng khác gì địa ngục Tu La, sương máu bay đầy trời!
Bọn họ sớm đã nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Một tiếng sau, thế giới yên tĩnh lại!
Lưu Chính Võ nuốt nước miếng: "Diệp Bắc Minh chết rồi ư?"
Lục Huyền Dương run giọng đáp: "Cậu ta hẳn đã kiệt sức mà chết rồi chứ?"
Ba lão già còn lại cùng nhau gật đầu: "Chết rồi, chắc chắn đã chết!"
"Nếu vẫn còn chưa chết, vậy thật đúng là quái..."
Chưa kịp nói hết câu này, Lục Huyền Dương chợt run tay chỉ vào chỗ sâu trong đám sương mù màu đỏ.
Chỉ thấy một thanh niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay bước ra, chính là Diệp Bắc Minh!
"Là cậu ta!"
Thân thể Lưu Chính Võ run lên.
"Mẹ kiếp...", Lục Huyền Dương mắng một câu nghẹn ngào.
Lạc Chính Hùng chật vật nuốt nước bọt: "Cậu ta giết mấy trăm ngàn người?"
Lạc phu nhân tái mặt gật đầu, nhìn chằm chằm bóng người nhuốm máu kia: "Thoạt nhìn đúng vậy!"
"Tao đụ cái con mẹ!"
Ba lão già khác hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt chút nữa bị dọa chết: "Khởi động trận pháp, luyện hóa cậu ta!"
"Nổ cho tôi!"
Năm ngón tay anh nắm chặt đám người của tám gia tộc Thần Huyết lớn.
Bóng mờ của bốn con rồng Huyết long, Long Hồn, Tổ Long, long mạch hiện lên!
Sôi nổi lao vào trong đám người!
Ầm! Phụt...
Từng đám sương máu nổ tung, người của tám gia tộc Thần Huyết lớn không hề có cơ hội cầu xin tha thứ!
"Thiên Vũ Tông?"
"Quỷ Sát Môn?"
"Các người còn nhớ chuyện ở Long Đảo không?"
"Tộc Rồng đen gần như bị các người giết sạch, bản thân sư phụ tôi cũng bị thương nặng, không thể không phong ấn Long Đảo!"
"Tất cả đều đi chết đi cho tôi! Nổ!"
Diệp Bắc Minh như một cỗ máy giết chóc!
Từng đám sương máu lần lượt nổ tung!
Mới chỉ một phút, mấy chục ngàn người chết dưới chân Diệp Bắc Minh!
Cộc cộc cộc cộc!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, giẫm lên thây sơn biển máu đi tới!
Máu tươi tí tách nhỏ từ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống.
Như một vị Tử thần giáng lâm!
"Đừng..."
"Anh Diệp, tôi biết sai rồi..."
"Cầu xin cậu, đừng giết..."
Rất nhiều người bị dọa đến trắng bệch cả mặt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!
Ngay cả cảnh giới Vực Vương cũng quỳ!
Trước mặt Tử thần, ai dám không phục?
"Thằng chó đẻ, cho chúng tao một cơ hội, chúng tao nhất định phải diệt Hoa tộc!"
"Nhà họ Diệp, Diệp Bắc Minh, mày chờ đấy cho ông!"
"Nếu như hôm nay tao mà sống sót, nhất định sẽ hủy diệt nhà họ Diệp!"
Mấy lão già cảnh giới Vực Vương quỳ trên mặt đất, trong lòng khuất nhục suy nghĩ!
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu!
Chỉ hy vọng tôn Sát Thần này có thể tha cho bọn họ một mạng!
Diệp Bắc Minh liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của những người này: "Các người không phải biết sai rồi, mà là sợ!"
"Nếu như lại cho các người một cơ hội, các người nghĩ nhất định phải nhổ cỏ nhổ tận gốc đúng không?"
"Ai ra tay trước thì có lợi!"
Sát ý ngưng tụ!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống!
Đám lão già cảnh giới Vực Vương biến sắc mặt, tức giận quát lớn: "Nhìn thấy gì chưa? Thằng chó đẻ này hoàn toàn không cho chúng ta cơ hội sống sót!"
"Tao liều mạng với mày!"
"Giết!"
Hơn mười lão già cảnh giới Vực Vương sơ kỳ bỗng nhiên bùng nổ, phóng về phía Diệp Bắc Minh như mấy con chó điên!
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng, Long Tích lấp lóe.
Lực lượng mạnh mẽ xông vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, rồi ầm ầm bộc phát ra ngoài!
Bịch!
Hơn mười lão già Vực Vương kia đồng thời bay ngược ra ngoài, hung hăng đập xuống đất!
Diệp Bắc Minh lập tức đuổi theo, giậm chân thật mạnh một cái.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mười mấy cái đầu nổ tung!
Ai ai cũng bị dọa sợ đến suýt nổ tung cả trái tim, loại thực lực khủng bố này quả thực dọa người!
Lạc Chính Hùng hít ngược một hơi khí lạnh: "Hít hà... Tên này... Quá độc ác..."
Lạc phu nhân cũng hơi run rẩy: "Nếu cậu ta còn giết tiếp, sẽ không tẩu hỏa nhập ma chứ?"
Trong đám người!
Con ngươi Diệp Bắc Minh hiện lên tơ máu, khóe miệng nở rộ nụ cười của Tử thần!
"Nổ!"
"Nổ! Nổ!"
"Nổ cho tôi! Nổ! Tiếp tục nổ!"
Sương máu bay đầy trời, chẳng ai có thể ngăn cản được một kiếm của anh!
Nửa tiếng sau, mấy trăm ngàn người thương vong quá nửa!
"Trời xanh ơi!"
"Là ai đã mở ra cánh cửa địa ngục, thả vị Sát Thần này ra vậy?"
"Sát Thần, anh ta thật sự là Sát Thần..."
Vô số người kêu lên thảm thiết, điên cuồng chạy trối chết!
Bên ngoài trận pháp, đôi mắt Lưu Chính Võ đỏ bừng, hô hấp dồn dập: "Này... Chuyện này sao có thể!"
"Tên này là quái vật gì vậy?"
Tay chân Lục Huyền Dương không tự chủ được mà run lẩy bẩy: "Mình đang nằm mơ sao? Tên này có thể một mình giết mấy trăm ngàn người?"
"Cậu ta sẽ không chết vì kiệt sức sao?"
Trung tâm trận pháp quả thực chẳng khác gì địa ngục Tu La, sương máu bay đầy trời!
Bọn họ sớm đã nhìn không rõ tình huống bên trong, chỉ có tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Một tiếng sau, thế giới yên tĩnh lại!
Lưu Chính Võ nuốt nước miếng: "Diệp Bắc Minh chết rồi ư?"
Lục Huyền Dương run giọng đáp: "Cậu ta hẳn đã kiệt sức mà chết rồi chứ?"
Ba lão già còn lại cùng nhau gật đầu: "Chết rồi, chắc chắn đã chết!"
"Nếu vẫn còn chưa chết, vậy thật đúng là quái..."
Chưa kịp nói hết câu này, Lục Huyền Dương chợt run tay chỉ vào chỗ sâu trong đám sương mù màu đỏ.
Chỉ thấy một thanh niên đẫm máu cầm thanh trường kiếm màu đỏ ngòm trong tay bước ra, chính là Diệp Bắc Minh!
"Là cậu ta!"
Thân thể Lưu Chính Võ run lên.
"Mẹ kiếp...", Lục Huyền Dương mắng một câu nghẹn ngào.
Lạc Chính Hùng chật vật nuốt nước bọt: "Cậu ta giết mấy trăm ngàn người?"
Lạc phu nhân tái mặt gật đầu, nhìn chằm chằm bóng người nhuốm máu kia: "Thoạt nhìn đúng vậy!"
"Tao đụ cái con mẹ!"
Ba lão già khác hoảng sợ nhảy dựng lên, suýt chút nữa bị dọa chết: "Khởi động trận pháp, luyện hóa cậu ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.