Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 178: Giết Võ Hoàng trong nháy mắt
Ss Tần
17/04/2023
Cũng không như trong tưởng tượng.
Tim Diệp Bắc Minh nổ tung!
Mà vô cùng bình tĩnh!
Đúng vậy, Diệp Bắc Minh giống như không sao cả đứng ở đó, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống.
“Sao có thể…”
Người đàn ông kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sau đó...
Không có sau đó, đầu ông ta bay ra ngoài, tách với thi thể.
Lưu Bán Thành sợ đến choáng váng, trợn trừng mắt, kinh ngạc hô lên: “Mày… mày rốt cuộc có thực lực gì?”
Đây chính là Võ Vương đỉnh phong đấy!
Một quyền đánh vào tim Diệp Bắc Minh, anh lại không chết?
Đừng nói Lưu Bán Thành không chấp nhận nổi, cho dù là lão Phí Võ Hoàng sơ kỳ cũng không thể nào chấp nhận được điều này!!!
Giáp kim ty tàm có thể triệt tiêu 90% sức mạnh.
Một quyền vừa rồi nhìn giống như là Võ Vương đỉnh phong đánh ra.
Trên thực tế khi rơi vào ngực Diệp Bắc Minh còn không bằng một kích của Tông Sư!
Anh sao có thể có chuyện gì được?
Sắc mặt lão Phí rét lạnh đến cực điểm, không ngờ còn chưa ra tay đã hao tổn hai người.
“Diệp Bắc Minh, mày quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Thanh kiếm trong tay mày là của người phụ nữ để lại?”
“Còn cả công pháp tu luyện cũng là của bà ta?”
“Giao ra đi, tao có thể cho mày toàn thây, bảo người ta chôn cất mày tử tế”.
Giọng lão Phí bình tĩnh.
Nhưng rất lạnh!
Khiến người ta không lạnh mà run.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh đến cực điểm: “Ông biết được bao nhiêu chuyện của hai mươi ba năm trước?”
“Tao biết bao nhiêu?”
Lão Phí cười: “Lão phu chính là tàn dư năm đó, người phụ nữ đó là mẹ cậu?”
“Hắc hắc hắc...”
Lão Phí cười đểu: “Lão phu chém bà ta hai nhát, còn đóng đinh xuyên thấu vào trong cơ thể bà ta”.
“À, đúng rồi, ông đây còn hạ độc với bà ta, không ngờ mạng bà ta rất lớn, thế mà cũng vượt qua”.
“Còn nữa, mẹ mày rất đẹp!”
“Bọn tao còn nghĩ, sau khi cướp đồ trong tay bà ta xong thì cùng nhau chơi bà ta một trận”.
Ông ta cố ý khích giận Diệp Bắc Minh.
Chiến đấu giữa các võ giả, một khi có một bên bị chọc giận thì sẽ mất đi phương hướng.
Phần thắng sẽ tăng cực lớn.
Sư tử vồ thỏ, phải dùng toàn lực!
Lão Phí không muốn lật thuyền trong mương.
Ông ta rất cẩn thận.
Lão Phí thành công rồi!
Diệp Bắc Minh lập tức bùng nổ như núi lửa!
“Mày chết cho tao!!!”
Ầm!
Một luồng khí thế khủng khiếp gần như xé toạc không khí.
“Cái thá gì, lão phu là Võ Hoàng!”
Lão Phí cũng sợ hết hồn!
Nào ngờ lão Phí chọc giận Diệp Bắc Minh, ngược lại khiến sức chiến đấu của anh lại được đề thăng!
Ầm!
Lão Phí giẫm chân, mặt đất xuất hiện một hố sâu, nội kình mãnh liệt dâng trào.
Ông ta dùng thực lực Võ Hoàng, không chút kiêng kỵ xông đến!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nói: “Nhóc con, cậu cẩn thận một chút, đây là Võ Hoàng sơ kỳ!”
“Còn cậu mới là Võ Vương sơ kỳ”.
“Giữa hai người kém một cảnh giới lớn, cậu nhất định phải liều mạng sao?”
“Vừa rồi hắn rõ ràng là đang chọc giận cậu, cậu đừng để đầu óc mê muội!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Lập tức ra tay!
Kiếm Đoạn Long chém ra!
Không có bất kỳ động tác thừa, trực tiếp bổ vào đầu lão Phí!
Hoàn toàn không thiết phòng ngự!
Chỉ muốn công kích!
Một luồng khí tức tức tử vong tấn công vào mặt!
Lão Phí nhìn thấy lối đánh liều mạng mà sợ hết hồn, chỉ đành thu tay về phía sau.
Dù ông ta có thể đánh gục Diệp Bắc Minh, bị kiếm Đoạn Long chém một nhát, cũng đủ khiến ông ta bị thương!
Ông ta không muốn bị thương!
Một Võ Vương sơ kỳ cũng xứng khiến hắn bị thương sao?
Vèo!
Lão Phí lui xuống!
Bị Diệp Bắc Minh một kiếm đánh lui!
Diệp Bắc Minh cười: “Võ Hoàng? Đây chính là Võ Hoàng sao?”
“Tôi sợ quá! Sợ chết rồi kìa!”
“Đại ca Võ Hoàng, cầu xin ông đừng chạy, qua đánh một trận với tôi đi!”
Bị giễu cợt như vậy, lão Phí giận xanh mặt.
Ông ta vốn muốn chọc giận Diệp Bắc Minh, không ngờ mình lại bị chọc giận ngược lại?
Mẹ kiếp!
Không thể tha thứ.
Lão Phí nổi giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu phải đốt xương cốt mày thành tro, ném thịt mày cho chó ăn!!!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Được thôi, nhưng ông đừng chạy nữa được không?”
“Một Võ Hoàng bị Võ Vương đuổi giết, có phải quá mất mặt không?”
“Mẹ kiếp!”
Lão Phí không nhịn được, trực tiếp chửi tục: “Con mẹ nó thanh kiếm này của mày lực sát thương quá lớn, có bản lĩnh thì không cần dùng nó đi”.
Diệp Bắc Minh đáp: “Được, chỉ cần ông đánh nhau với tôi, tôi không dùng thì không dùng!”
Soạt!
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long biến mất.
Lão Phí ngơ ngác!
Mẹ kiếp?!!
Đây là tên máu liều gì vậy!
Nói không cần kiếm Đoạn Long thì không cần luôn?
Trong lòng lão Phí cười nhạt, quả nhiên là tuổi trẻ!
Kiếm Đoạn Long là thứ đồ duy nhất của Diệp Bắc Minh có thể uy hiếp được lão Phí, anh lại cất thanh kiếm này đi.
Mặc dù không biết sau kiếm Đoạn Long cất được, nhưng chắc chắn là thủ đoạn của người phụ nữ kia.
Lão Phí vô cùng hướng đến thủ đoạn thần kỳ kia!
Ông ta quyết định bắt sống Diệp Bắc Minh, sau đó nghiêm hình tra khảo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nóng nảy: “Ôi trời ơi, Diệp Bắc Minh, cậu muốn làm gì?”
“Cậu không dùng kiếm Đoạn Long, làm sao đánh hắn?”
“Cậu điên rồi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, mặc dù chúng ta ký kết hiệp ước chủ tới, nhưng nếu cậu chết, tôi cũng không ảnh hướng chút nào”.
“Tới đi, để tôi khống chế cơ thể cậu, toàn lực bùng nổ, giết hắn trong nháy mắt!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng: “Hà cớ gì? Cứ để tôi ra tay”.
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Xông đến lão Phí!
Không có kiếm Đoạn Long, lại còn dám xông đến?
Mẹ kiếp mày coi lão phu là cái gì?
Lão Phí giống như con sư tử nổi giận, một quyền đánh ra, xé rách không khí, đánh về phía mặt Diệp Bắc Minh!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, khi đến gần lão Phí trong phạm vi năm mét.
Đột nhiên, anh quát lên: “Kiếm Đoạn Long!!!”
“Kiếm Đoạn Long?”
Lão Phí kinh ngạc, sau đó cười gắn: “Thằng nhãi, trong phạm vi năm mét, dù mày dùng kiếm, liệu kịp sao?”
“Đi chết đi!”
Một quyền đánh ra!
“Ai nói không kịp chứ?”, Diệp Bắc Minh cười đầy quỷ dị.
“Cái gì?”
Lão Phí cảm thấy không đúng.
“Phụt!”
Đột nhiên cơ thể ông ta rung lắc mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Không tin nổi nhìn ngực mình.
Một lỗ máu xuất hiện từ bao giờ!
Nối từ ngực ra sau lưng.
Vừa rồi trong khoảnh khắc kia, kiếm Đoạn Loang đột nhiên xuất hiện sau lưng lão Phí, đâm xuyên người ông ta.
Tim Diệp Bắc Minh nổ tung!
Mà vô cùng bình tĩnh!
Đúng vậy, Diệp Bắc Minh giống như không sao cả đứng ở đó, kiếm Đoạn Long trong tay chém xuống.
“Sao có thể…”
Người đàn ông kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sau đó...
Không có sau đó, đầu ông ta bay ra ngoài, tách với thi thể.
Lưu Bán Thành sợ đến choáng váng, trợn trừng mắt, kinh ngạc hô lên: “Mày… mày rốt cuộc có thực lực gì?”
Đây chính là Võ Vương đỉnh phong đấy!
Một quyền đánh vào tim Diệp Bắc Minh, anh lại không chết?
Đừng nói Lưu Bán Thành không chấp nhận nổi, cho dù là lão Phí Võ Hoàng sơ kỳ cũng không thể nào chấp nhận được điều này!!!
Giáp kim ty tàm có thể triệt tiêu 90% sức mạnh.
Một quyền vừa rồi nhìn giống như là Võ Vương đỉnh phong đánh ra.
Trên thực tế khi rơi vào ngực Diệp Bắc Minh còn không bằng một kích của Tông Sư!
Anh sao có thể có chuyện gì được?
Sắc mặt lão Phí rét lạnh đến cực điểm, không ngờ còn chưa ra tay đã hao tổn hai người.
“Diệp Bắc Minh, mày quả nhiên có chút bản lĩnh!”
“Thanh kiếm trong tay mày là của người phụ nữ để lại?”
“Còn cả công pháp tu luyện cũng là của bà ta?”
“Giao ra đi, tao có thể cho mày toàn thây, bảo người ta chôn cất mày tử tế”.
Giọng lão Phí bình tĩnh.
Nhưng rất lạnh!
Khiến người ta không lạnh mà run.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh đến cực điểm: “Ông biết được bao nhiêu chuyện của hai mươi ba năm trước?”
“Tao biết bao nhiêu?”
Lão Phí cười: “Lão phu chính là tàn dư năm đó, người phụ nữ đó là mẹ cậu?”
“Hắc hắc hắc...”
Lão Phí cười đểu: “Lão phu chém bà ta hai nhát, còn đóng đinh xuyên thấu vào trong cơ thể bà ta”.
“À, đúng rồi, ông đây còn hạ độc với bà ta, không ngờ mạng bà ta rất lớn, thế mà cũng vượt qua”.
“Còn nữa, mẹ mày rất đẹp!”
“Bọn tao còn nghĩ, sau khi cướp đồ trong tay bà ta xong thì cùng nhau chơi bà ta một trận”.
Ông ta cố ý khích giận Diệp Bắc Minh.
Chiến đấu giữa các võ giả, một khi có một bên bị chọc giận thì sẽ mất đi phương hướng.
Phần thắng sẽ tăng cực lớn.
Sư tử vồ thỏ, phải dùng toàn lực!
Lão Phí không muốn lật thuyền trong mương.
Ông ta rất cẩn thận.
Lão Phí thành công rồi!
Diệp Bắc Minh lập tức bùng nổ như núi lửa!
“Mày chết cho tao!!!”
Ầm!
Một luồng khí thế khủng khiếp gần như xé toạc không khí.
“Cái thá gì, lão phu là Võ Hoàng!”
Lão Phí cũng sợ hết hồn!
Nào ngờ lão Phí chọc giận Diệp Bắc Minh, ngược lại khiến sức chiến đấu của anh lại được đề thăng!
Ầm!
Lão Phí giẫm chân, mặt đất xuất hiện một hố sâu, nội kình mãnh liệt dâng trào.
Ông ta dùng thực lực Võ Hoàng, không chút kiêng kỵ xông đến!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được nói: “Nhóc con, cậu cẩn thận một chút, đây là Võ Hoàng sơ kỳ!”
“Còn cậu mới là Võ Vương sơ kỳ”.
“Giữa hai người kém một cảnh giới lớn, cậu nhất định phải liều mạng sao?”
“Vừa rồi hắn rõ ràng là đang chọc giận cậu, cậu đừng để đầu óc mê muội!”
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Lập tức ra tay!
Kiếm Đoạn Long chém ra!
Không có bất kỳ động tác thừa, trực tiếp bổ vào đầu lão Phí!
Hoàn toàn không thiết phòng ngự!
Chỉ muốn công kích!
Một luồng khí tức tức tử vong tấn công vào mặt!
Lão Phí nhìn thấy lối đánh liều mạng mà sợ hết hồn, chỉ đành thu tay về phía sau.
Dù ông ta có thể đánh gục Diệp Bắc Minh, bị kiếm Đoạn Long chém một nhát, cũng đủ khiến ông ta bị thương!
Ông ta không muốn bị thương!
Một Võ Vương sơ kỳ cũng xứng khiến hắn bị thương sao?
Vèo!
Lão Phí lui xuống!
Bị Diệp Bắc Minh một kiếm đánh lui!
Diệp Bắc Minh cười: “Võ Hoàng? Đây chính là Võ Hoàng sao?”
“Tôi sợ quá! Sợ chết rồi kìa!”
“Đại ca Võ Hoàng, cầu xin ông đừng chạy, qua đánh một trận với tôi đi!”
Bị giễu cợt như vậy, lão Phí giận xanh mặt.
Ông ta vốn muốn chọc giận Diệp Bắc Minh, không ngờ mình lại bị chọc giận ngược lại?
Mẹ kiếp!
Không thể tha thứ.
Lão Phí nổi giận gầm lên: “Diệp Bắc Minh, lão phu phải đốt xương cốt mày thành tro, ném thịt mày cho chó ăn!!!”
Diệp Bắc Minh cười đáp: “Được thôi, nhưng ông đừng chạy nữa được không?”
“Một Võ Hoàng bị Võ Vương đuổi giết, có phải quá mất mặt không?”
“Mẹ kiếp!”
Lão Phí không nhịn được, trực tiếp chửi tục: “Con mẹ nó thanh kiếm này của mày lực sát thương quá lớn, có bản lĩnh thì không cần dùng nó đi”.
Diệp Bắc Minh đáp: “Được, chỉ cần ông đánh nhau với tôi, tôi không dùng thì không dùng!”
Soạt!
Trong nháy mắt kiếm Đoạn Long biến mất.
Lão Phí ngơ ngác!
Mẹ kiếp?!!
Đây là tên máu liều gì vậy!
Nói không cần kiếm Đoạn Long thì không cần luôn?
Trong lòng lão Phí cười nhạt, quả nhiên là tuổi trẻ!
Kiếm Đoạn Long là thứ đồ duy nhất của Diệp Bắc Minh có thể uy hiếp được lão Phí, anh lại cất thanh kiếm này đi.
Mặc dù không biết sau kiếm Đoạn Long cất được, nhưng chắc chắn là thủ đoạn của người phụ nữ kia.
Lão Phí vô cùng hướng đến thủ đoạn thần kỳ kia!
Ông ta quyết định bắt sống Diệp Bắc Minh, sau đó nghiêm hình tra khảo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút nóng nảy: “Ôi trời ơi, Diệp Bắc Minh, cậu muốn làm gì?”
“Cậu không dùng kiếm Đoạn Long, làm sao đánh hắn?”
“Cậu điên rồi!”
“Tôi cảnh cáo cậu, mặc dù chúng ta ký kết hiệp ước chủ tới, nhưng nếu cậu chết, tôi cũng không ảnh hướng chút nào”.
“Tới đi, để tôi khống chế cơ thể cậu, toàn lực bùng nổ, giết hắn trong nháy mắt!”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Không cần!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng: “Hà cớ gì? Cứ để tôi ra tay”.
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Xông đến lão Phí!
Không có kiếm Đoạn Long, lại còn dám xông đến?
Mẹ kiếp mày coi lão phu là cái gì?
Lão Phí giống như con sư tử nổi giận, một quyền đánh ra, xé rách không khí, đánh về phía mặt Diệp Bắc Minh!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, khi đến gần lão Phí trong phạm vi năm mét.
Đột nhiên, anh quát lên: “Kiếm Đoạn Long!!!”
“Kiếm Đoạn Long?”
Lão Phí kinh ngạc, sau đó cười gắn: “Thằng nhãi, trong phạm vi năm mét, dù mày dùng kiếm, liệu kịp sao?”
“Đi chết đi!”
Một quyền đánh ra!
“Ai nói không kịp chứ?”, Diệp Bắc Minh cười đầy quỷ dị.
“Cái gì?”
Lão Phí cảm thấy không đúng.
“Phụt!”
Đột nhiên cơ thể ông ta rung lắc mạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Không tin nổi nhìn ngực mình.
Một lỗ máu xuất hiện từ bao giờ!
Nối từ ngực ra sau lưng.
Vừa rồi trong khoảnh khắc kia, kiếm Đoạn Loang đột nhiên xuất hiện sau lưng lão Phí, đâm xuyên người ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.