Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1902: Hắc Long
Ss Tần
09/05/2024
Điều duy nhất giống nhau là mọi người đều có vẻ mặt đờ đẫn cùng đôi mắt vô thần trống rỗng!
Quỷ hồn!
Hàng tỷ quỷ hồn!
Đội ngũ rất dài, mỗi một đội dài hơn trăm dặm, và có hàng chục nghìn đội vây quanh bục cao khổng lồ!
Đồng loạt tiến về phía trước!
Đường Lạc Âm che miệng nói: “Những thứ này đều là quỷ hồn sao? Anh Diệp, phải chăng bố mẹ tôi cũng ở trong số đó?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao nơi đang lũ lượt tập kết quỷ hồn kia nói: “Đi, đi tới đài luân hồi! Tìm kiếm giữa hàng triệu người như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể!”
“Chỉ khi đi tới đài luân hồi hô lên tên của người mình muốn gặp mới có thể tìm được họ!”
Hai người nhanh chóng bay về phía đài luân hồi!
Tại khoảnh khắc đến gần đài luân hồi, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên: "Lối vào địa ngục, người sống chớ lại gần!”
Bùm——! ! !
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nhưng hàng trăm triệu quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vẫn tiếp tục đi về phía đài luân hồi.
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm cảm thấy giống như bị sét đánh, màng nhĩ đau nhức dữ dội!
“Phụt...”
Đường Lạc Âm thậm chí còn phun ra một ngụm máu!
Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ cao hàng kilomet xuất hiện phía trên đài luân hồi, rũ mắt nhìn xuống phía dưới.
Hắn cầm cây đinh ba không chút do dự đâm xuống dưới: “Ai đến gần đều phải chết!”
Thân thể Diệp Bắc Minh không thể nhúc nhích, giống như bị xi măng phong ấn lại vậy!
Chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn cây đinh ba dài ngàn thước đâm về phía mình, căn bản không huy động được chút sức lực nào trong cơ thể!
Chính tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói cực kỳ bá đạo lại vang lên: “Hỗn xược! Hắc long, ngươi thử nhìn xem ta là ai?”
“Nếu còn dám tấn công chủ nhân của ta, có tin ta quét sạch cả Địa ngục này giống năm đó hay không?”
“Phá hủy lục đạo luân hồi của ngươi, đốt sạch sổ ghi chép sinh tử của ngươi, khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được!” “Tiếng gì vậy?”
Đường Lạc Âm do dự nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết giọng nói kia phát ra từ đâu, chỉ cảm thấy thanh âm uy nghiêm và bá đạo này đang vang vọng từ mọi hướng!
Bóng hình như bao trùm toàn bộ bầu trời kia khi được giọng nói này thì cả thân thể khổng lồ vậy mà run lên!
Cây đinh ba trong tay hắn đồng thời khựng lại!
Giọng nói lạnh lùng vừa rồi giờ phút này lại có chút run rẩy: “Là ngươi sao… sao có thể! Chủ nhân của ngươi đã chết, sao ngươi vẫn còn sống được?”
“Tôi nhớ sau trận chiến đó, không phải ông đã nát thành bột vụn rồi sao?”
"Không thể nào!!!"
Hắc long kinh hãi tự hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Hừ! Dù ta tan thành từng mảnh cũng có thể khiến Địa ngục của ngươi không được yên bình!”
“Hỗn xược!”
Biết được tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả thực đã bị đập nát vụn, sự tự tin của Hắc Long lại đột ngột tăng cao!
“Thứ vụn sắt cũng dám uy hiếp bản tọa, bản tọa ngược lại muốn nhìn xem, với cơ thể tàn tạ đó ngươi đối đầu với bản tọa thế nào!”
Nói đoạn áp lực kinh khủng vừa rồi lại xuất hiện, khóa chặt Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm!
Cây đinh ba một lần nữa phóng tới muốn nghiền nát hai người họ!
“Hắc Long, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một giọng nói: “Nhóc con, mượn cơ thể cậu dùng một lát!”
“Được!”
Dứt lời!
Một dòng năng lượng không cách nào khống chế trong nháy mắt đã xuôi chảy khắp tứ chi xương cốt Diệp Bắc Minh!
Lúc này Diệp Bắc Minh có cảm giác như một nắm đấm mình hạ xuống có thể đâm xuyên đất trời!
Anh hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể mình mà tự động giơ tay, tung ra một quyền!
‘Ấm’ một tiếng nổ lớn rung động đất trời, nắm đấm đã trực tiếp va chạm với cây đinh ba!
Một làn sóng không khí dao động lan rộng, quét qua toàn bộ đài luân hồi!
Hừ!
Cùng với tiếng gào khóc thảm thiết, hàng trăm triệu quỷ hồn toàn bộ bị thổi bay ra ngoài!
Cây đinh ba bắn ngược lại vào sâu trong tầng mây giống như một ngôi sao băng, đâm xuyên qua thân thể của Hắc Long tạo thành một lỗ hổng khủng bố!
Nhưng vẫn chưa kết thúc!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khống chế cơ thể của Diệp Bắc Minh, sải chân một bước đã lập tức di chuyển tới trước đài luân hồi!
Vung ra một đấm!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đại nhân… xin đừng…”
Là giọng nói bàng hoàng khẩn thiết của Hắc long!
Bùm! ! !
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục căn bản không để vào tai lời này, nắm đấm của Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên tốc độ hạ xuống đài luân hồi khổng lồ kia!
Bùm! ! !
Cả Minh giới rung chuyển dữ dội, từ vị trí tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đài luân hồi nhanh chóng nứt ra một khe hở rồi lan rộng ra toàn bộ bề mặt.
Chỉ còn một bước nữa là vỡ thành từng mảnh!
Giây tiếp theo, toàn bộ U Minh Giới chấn động.
Vô số bóng người tại Dương giới vọt thẳng lên trời, kinh hãi nhìn về phía Minh giới mà thốt lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
"Có phải là hướng của đài luân hồi không?”
“Sao thế? Đã xảy ra biến cố gì à?”
Quỷ hồn!
Hàng tỷ quỷ hồn!
Đội ngũ rất dài, mỗi một đội dài hơn trăm dặm, và có hàng chục nghìn đội vây quanh bục cao khổng lồ!
Đồng loạt tiến về phía trước!
Đường Lạc Âm che miệng nói: “Những thứ này đều là quỷ hồn sao? Anh Diệp, phải chăng bố mẹ tôi cũng ở trong số đó?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, ngẩng đầu nhìn về phía đài cao nơi đang lũ lượt tập kết quỷ hồn kia nói: “Đi, đi tới đài luân hồi! Tìm kiếm giữa hàng triệu người như vậy chẳng khác nào mò kim đáy bể!”
“Chỉ khi đi tới đài luân hồi hô lên tên của người mình muốn gặp mới có thể tìm được họ!”
Hai người nhanh chóng bay về phía đài luân hồi!
Tại khoảnh khắc đến gần đài luân hồi, một giọng nói uy nghiêm bỗng vang lên: "Lối vào địa ngục, người sống chớ lại gần!”
Bùm——! ! !
Trên bầu trời vang lên tiếng sấm sét kinh thiên động địa, nhưng hàng trăm triệu quỷ hồn với vẻ mặt đờ đẫn vẫn tiếp tục đi về phía đài luân hồi.
Chỉ có Diệp Bắc Minh và Đường Lạc Âm cảm thấy giống như bị sét đánh, màng nhĩ đau nhức dữ dội!
“Phụt...”
Đường Lạc Âm thậm chí còn phun ra một ngụm máu!
Giây tiếp theo, một bóng đen khổng lồ cao hàng kilomet xuất hiện phía trên đài luân hồi, rũ mắt nhìn xuống phía dưới.
Hắn cầm cây đinh ba không chút do dự đâm xuống dưới: “Ai đến gần đều phải chết!”
Thân thể Diệp Bắc Minh không thể nhúc nhích, giống như bị xi măng phong ấn lại vậy!
Chỉ có thể bất lực giương mắt nhìn cây đinh ba dài ngàn thước đâm về phía mình, căn bản không huy động được chút sức lực nào trong cơ thể!
Chính tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói cực kỳ bá đạo lại vang lên: “Hỗn xược! Hắc long, ngươi thử nhìn xem ta là ai?”
“Nếu còn dám tấn công chủ nhân của ta, có tin ta quét sạch cả Địa ngục này giống năm đó hay không?”
“Phá hủy lục đạo luân hồi của ngươi, đốt sạch sổ ghi chép sinh tử của ngươi, khiến ngươi ngay cả quỷ cũng không làm được!” “Tiếng gì vậy?”
Đường Lạc Âm do dự nhìn xung quanh, hoàn toàn không biết giọng nói kia phát ra từ đâu, chỉ cảm thấy thanh âm uy nghiêm và bá đạo này đang vang vọng từ mọi hướng!
Bóng hình như bao trùm toàn bộ bầu trời kia khi được giọng nói này thì cả thân thể khổng lồ vậy mà run lên!
Cây đinh ba trong tay hắn đồng thời khựng lại!
Giọng nói lạnh lùng vừa rồi giờ phút này lại có chút run rẩy: “Là ngươi sao… sao có thể! Chủ nhân của ngươi đã chết, sao ngươi vẫn còn sống được?”
“Tôi nhớ sau trận chiến đó, không phải ông đã nát thành bột vụn rồi sao?”
"Không thể nào!!!"
Hắc long kinh hãi tự hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Hừ! Dù ta tan thành từng mảnh cũng có thể khiến Địa ngục của ngươi không được yên bình!”
“Hỗn xược!”
Biết được tháp Càn Khôn Trấn Ngục quả thực đã bị đập nát vụn, sự tự tin của Hắc Long lại đột ngột tăng cao!
“Thứ vụn sắt cũng dám uy hiếp bản tọa, bản tọa ngược lại muốn nhìn xem, với cơ thể tàn tạ đó ngươi đối đầu với bản tọa thế nào!”
Nói đoạn áp lực kinh khủng vừa rồi lại xuất hiện, khóa chặt Diệp Bắc Minh cùng Đường Lạc Âm!
Cây đinh ba một lần nữa phóng tới muốn nghiền nát hai người họ!
“Hắc Long, đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo nghễ!
Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một giọng nói: “Nhóc con, mượn cơ thể cậu dùng một lát!”
“Được!”
Dứt lời!
Một dòng năng lượng không cách nào khống chế trong nháy mắt đã xuôi chảy khắp tứ chi xương cốt Diệp Bắc Minh!
Lúc này Diệp Bắc Minh có cảm giác như một nắm đấm mình hạ xuống có thể đâm xuyên đất trời!
Anh hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể mình mà tự động giơ tay, tung ra một quyền!
‘Ấm’ một tiếng nổ lớn rung động đất trời, nắm đấm đã trực tiếp va chạm với cây đinh ba!
Một làn sóng không khí dao động lan rộng, quét qua toàn bộ đài luân hồi!
Hừ!
Cùng với tiếng gào khóc thảm thiết, hàng trăm triệu quỷ hồn toàn bộ bị thổi bay ra ngoài!
Cây đinh ba bắn ngược lại vào sâu trong tầng mây giống như một ngôi sao băng, đâm xuyên qua thân thể của Hắc Long tạo thành một lỗ hổng khủng bố!
Nhưng vẫn chưa kết thúc!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khống chế cơ thể của Diệp Bắc Minh, sải chân một bước đã lập tức di chuyển tới trước đài luân hồi!
Vung ra một đấm!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đại nhân… xin đừng…”
Là giọng nói bàng hoàng khẩn thiết của Hắc long!
Bùm! ! !
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục căn bản không để vào tai lời này, nắm đấm của Diệp Bắc Minh vẫn giữ nguyên tốc độ hạ xuống đài luân hồi khổng lồ kia!
Bùm! ! !
Cả Minh giới rung chuyển dữ dội, từ vị trí tiếp xúc với nắm đấm của Diệp Bắc Minh, đài luân hồi nhanh chóng nứt ra một khe hở rồi lan rộng ra toàn bộ bề mặt.
Chỉ còn một bước nữa là vỡ thành từng mảnh!
Giây tiếp theo, toàn bộ U Minh Giới chấn động.
Vô số bóng người tại Dương giới vọt thẳng lên trời, kinh hãi nhìn về phía Minh giới mà thốt lên: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
"Có phải là hướng của đài luân hồi không?”
“Sao thế? Đã xảy ra biến cố gì à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.