Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2182: Hang Thần Ma!
Ss Tần
13/09/2024
Chương 2182: Hang Thần Ma!
Đối diện với vẻ ngạc nhiên của Lạc Lâm, Hình Tôn nhếch môi cười: "Dù chuyện đó là thật hay giả, sức chiến đấu của tên này thực sự lợi hại, cậu ta có thể dễ dàng giết chết một người ở cảnh giới Tế Đạo tầng sáu!"
"Anh phỏng đoán, thực lực thật sự của cậu ta ít nhất phải ở cảnh giới Tế Đạo tầng bảy sơ kỳ, hoặc có thể là đỉnh phong!"
Lạc Lâm hừ lạnh một tiếng: "Dù thế thì sao?"
"Em từng tận mắt chứng kiến thực lực của anh Hình Tôn!"
"Năm đó ở hang Thần Ma, nếu không có anh cứu em, em đã chết từ lâu rồi!"
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lạc Lâm đỏ mặt.
"Cũng chính vì chuyện này, nên em mới thích anh Hình Tôn đấy!"
Hình Tôn suy nghĩ.
Đột nhiên.
Anh ta đổi giọng: "Lâm Nhi, anh cần em giúp anh!"
"Á? Anh Hình Tôn, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi à... anh muốn... muốn người ta rồi à?" Mặt Lạc Lâm càng đỏ hơn.
Đỏ như một quả táo đỏ đã chín!
Hình Tôn tu luyện một loại công pháp đặc biệt, không được phá thân!
Không thì.
Cô ta đã trao mình cho anh ta từ lâu rồi!
Nghe thấy Hình Tôn bảo cần mình giúp, Lạc Lâm không khỏi suy nghĩ lệch lạc!
Hình Tôn ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Lâm Nhi, công pháp của anh đã đến thời khắc mấu chốt!"
"Bây giờ cho dù anh có gặp phải đối thủ ở cảnh giới Tế Đạo tầng tám, anh cũng dễ dàng giết chết được, nếu mà tiến bộ thêm một bước nữa, thì gặp phải đối thủ cảnh giới Tế Đạo tầng chín, anh cũng không sợ!"
"Đến lúc đó, anh sẽ đến nhà họ Lạc cầu hôn, quang minh chính đại cưới em!"
"Anh Hình Tôn..."
Gương mặt Lạc Lâm đầy cảm động.
"Nhưng..."
Hình Tôn chuyển chủ đề, con ngươi trở nên ngưng trọng: "Bây giờ anh cần máu Hỗn Độn!"
"Anh có một kế hoạch, em đi dụ dỗ Diệp Bắc Minh..."
Hình Tôn hạ thấp giọng, nói ra kế hoạch của mình!
"Cái gì? Anh bảo em đi dụ dỗ anh ta ư?"
Lạc Lâm cảm thấy không thể tin nổi, ấm ức, phẫn nộ, thất vọng, đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp: "Anh Hình Tôn, anh coi em là loại người gì vậy? Em là loại phụ nữ bán rẻ thân thể đó sao?"
"Anh... anh lại bảo em bán sắc, đi mê hoặc tên tiểu súc sinh đó ư?"
Sâu trong mắt Hình Tôn lóe lên tia lạnh lẽo!
Che dấu rất tốt!
Anh ta mỉm cười, rồi tiến lên nắm tay Lạc Lâm: "Lâm Nhi, anh bảo em đi dụ dỗ cậu ta, chứ đâu có bảo em phát sinh gì gì đó với cậu ta đâu!"
"Trong lòng anh, em mãi mãi trong trắng như ngọc!"
"Vả lại, với vẻ đẹp của em, em tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là tên đó đã không chịu nổi rồi, căn bản sẽ không thiệt gì!"
Lạc Lâm gật đầu tự hào: "Đương nhiên, tiểu súc sinh đó không chịu hủy hôn, phỏng chừng đã ưng em rồi!"
Hình Tôn thở dài một tiếng, lấy lui làm tiến: "Thôi bỏ đi, coi như vừa nãy anh chưa nói gì."
"Nếu lấy máu Hỗn Độn luyện đan thì trong vòng mười năm, anh có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo tầng chín, nghiền áp tất cả!"
"Nếu không có máu Hỗn Độn, anh cố gắng tu luyện, rồi lại đến hang Thần Ma vài lần, chắc một nghìn năm là được!"
"Còn phải tu luyện một nghìn năm nữa á?"
Lạc Lâm tỏ ra mất mát!
Cô ta chờ lâu lắm rồi, cô ta phải chờ thêm một nghìn năm nữa mới được trao mình cho Hình Tôn sao?
Lâu quá!
Không đợi được!
Giây tiếp theo.
Lạc Lâm nghĩ thông rồi!
"Anh Hình Tôn, em bằng lòng giúp anh!"
"Lâm Nhi ngoan của anh!"
"Cần em làm như nào, anh nói đi!"
"Em chỉ cần tìm cách dụ cậu ta đến hang Thần Ma, việc còn lại cứ để anh!"
...
Mười hai giờ đêm, nhà họ Diệp, núi Huyền Phù.
Diệp Bắc Minh theo lời hẹn, chỉ với một suy nghĩ, thần hồn đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.
Khu trung tâm nghĩa địa, một nam tử có diện mạo cực giống anh đang ngồi ở đó!
Chỉ nhìn nguyên góc nghiêng thôi, góc cạnh rõ ràng, phải giống ít nhất bảy tám phần.
"Tiền bối, người đã hồi phục cơ thể rồi à!"
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Diệp Tiêu Dao mở mắt ra, trong mắt mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ!
Sau khi liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái, anh ta thu lại vẻ sắc bén: "Kí chủ, ngươi đến rồi!"
"May mà có một ít máu trên bề mặt, rồi mượn lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn, ta đã tái tạo được cơ thể!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiền bối có thể sử dụng lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn ạ?"
Diệp Tiêu Dao gật đầu: "Tất nhiên rồi, dù gì trước đây ta cũng là chủ nhân của nơi này!"
"Chẳng qua về sau ngã xuống, hóa thành bia mộ, kéo dài hơi tàn đưa hồn tàn đến đây thôi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ.
Sau đó nhìn sang bia mộ thứ tám!
Trước đây, chủ thời gian cũng khuyên anh như vậy, bảo anh trốn vào nghĩa địa Hỗn Độn, đợi kí chủ tiếp theo tới luân hồi!
Anh bật lên một suy nghĩ!
Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này, việc quan trọng lúc này là cứu thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!
"Tiền bối, bây giờ người có thể cứu Nhược Tuyết không?"
"Cái này..."
Nét mặt Diệp Tiêu Dao hiên lên vẻ khó xử, anh ta lắc đầu: "E là không được!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy? Có sai sót gì sao?"
Diệp Tiêu Dao thở dài: "Haiz, ngươi cũng thấy rồi đấy, trước đó ta bị 108 thanh huyết kiếm trong Hỗn Độn cốt làm bị thương thần hồn!"
"Xong lại vừa khôi phục cơ thể xác thịt, nếu tùy tiện vận dụng năng lực thần hồn, sợ là thần hồn sẽ tan luôn!"
"Ta cần tĩnh dưỡng một thời gian!"
"Được thôi!"
Tuy Diệp Bắc Minh thất vọng.
Anh vẫn gật đầu, không nói thêm gì!
"Tiền bối nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây."
Anh đang định ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
"Kí chủ, ngươi khoan hẵng đi!"
"Tiền bối còn việc gì à?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc quay đầu lại.
Diệp Tiêu Dao nghiêm túc nói: "Muốn để ta hoàn toàn... ừm, khôi phục năng lực thần hồn cứu Hạ cô nương, còn thiếu một thứ!"
"Ồ? Thứ gì vậy?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Diệp Tiêu Dao nói: "Năm xưa, ta đã để lại một số thứ trong hang Thần Ma!"
"Đề phòng có lúc cần đến, vốn dĩ ta không dùng được nữa, giờ xem ra nó có thể giúp ta chữa tổn thương của thần hồn!"
Anh ta vung tay lên!
Ngôi mộ thứ ba khẽ rung!
Dưới bia mộ hiện ra một cái hộp!
Mở hộp, lấy ra một tấm bản đồ cổ xưa để trong hộp!
"Ngươi đi theo tuyến đường trên bản đồ này, đi vào chỗ sâu nhất trong hang Thần Ma, chỉ cần đến được chỗ đó là được!" Diệp Tiêu Dao giải thích.
Diệp Bắc Minh mở bản đồ ra xem, lập tức có một luồng khí máu tanh xộc thẳng vào mặt!
Toàn bộ tuyến đường trên bản đồ, giống như một ác quỷ dữ tợn!
Góc trên bên trái, viết ba chữ hang Thần Ma!
Lối vào của chỗ này, vừa khéo là vị trí miệng ác quỷ!
Cái miệng há to như bồn máu, tựa như cửa địa ngục rộng mở!
"Điểm đỏ trên bản đồ chính là nơi ngươi cần đến!"
Nghe thấy lời Diệp Tiêu Dao nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, anh nhìn vào một vị trí khá sâu trên bản đồ, một giọt máu đỏ nhỏ ở đó, tựa như mãi mãi sẽ không đông lại vậy!
Để lộ ra một cỗ khí tức yêu tà!
"Tiền bối, chỗ này à?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày, một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng!
Diệp Tiêu Dao nghiêm nghị nói: "Chỗ này tên là hang Thần Ma, không ai biết vì sao nó tồn tại! Nhưng ngươi yên tâm, đã có rất nhiều người từng đi vào thăm dò hang Thần Ma!"
"Những người từ cảnh giới Tế Đạo tầng năm trở xuống, đi vào sẽ rất nguy hiểm!"
"Nhưng với thực lực của ngươi, ta nghĩ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không thành vấn đề!"
"Vả lại, bổn tọa chỉ cần ngươi đến được vị trí trên bản đồ, yên tâm đi, con đường đó an toàn tuyệt đối!"
Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì!
Trong lòng cảm thấy quái lạ!
Hành động của Diệp Tiêu Dao có vẻ không đúng lắm!
Đối diện với vẻ ngạc nhiên của Lạc Lâm, Hình Tôn nhếch môi cười: "Dù chuyện đó là thật hay giả, sức chiến đấu của tên này thực sự lợi hại, cậu ta có thể dễ dàng giết chết một người ở cảnh giới Tế Đạo tầng sáu!"
"Anh phỏng đoán, thực lực thật sự của cậu ta ít nhất phải ở cảnh giới Tế Đạo tầng bảy sơ kỳ, hoặc có thể là đỉnh phong!"
Lạc Lâm hừ lạnh một tiếng: "Dù thế thì sao?"
"Em từng tận mắt chứng kiến thực lực của anh Hình Tôn!"
"Năm đó ở hang Thần Ma, nếu không có anh cứu em, em đã chết từ lâu rồi!"
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lạc Lâm đỏ mặt.
"Cũng chính vì chuyện này, nên em mới thích anh Hình Tôn đấy!"
Hình Tôn suy nghĩ.
Đột nhiên.
Anh ta đổi giọng: "Lâm Nhi, anh cần em giúp anh!"
"Á? Anh Hình Tôn, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi à... anh muốn... muốn người ta rồi à?" Mặt Lạc Lâm càng đỏ hơn.
Đỏ như một quả táo đỏ đã chín!
Hình Tôn tu luyện một loại công pháp đặc biệt, không được phá thân!
Không thì.
Cô ta đã trao mình cho anh ta từ lâu rồi!
Nghe thấy Hình Tôn bảo cần mình giúp, Lạc Lâm không khỏi suy nghĩ lệch lạc!
Hình Tôn ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Lâm Nhi, công pháp của anh đã đến thời khắc mấu chốt!"
"Bây giờ cho dù anh có gặp phải đối thủ ở cảnh giới Tế Đạo tầng tám, anh cũng dễ dàng giết chết được, nếu mà tiến bộ thêm một bước nữa, thì gặp phải đối thủ cảnh giới Tế Đạo tầng chín, anh cũng không sợ!"
"Đến lúc đó, anh sẽ đến nhà họ Lạc cầu hôn, quang minh chính đại cưới em!"
"Anh Hình Tôn..."
Gương mặt Lạc Lâm đầy cảm động.
"Nhưng..."
Hình Tôn chuyển chủ đề, con ngươi trở nên ngưng trọng: "Bây giờ anh cần máu Hỗn Độn!"
"Anh có một kế hoạch, em đi dụ dỗ Diệp Bắc Minh..."
Hình Tôn hạ thấp giọng, nói ra kế hoạch của mình!
"Cái gì? Anh bảo em đi dụ dỗ anh ta ư?"
Lạc Lâm cảm thấy không thể tin nổi, ấm ức, phẫn nộ, thất vọng, đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp: "Anh Hình Tôn, anh coi em là loại người gì vậy? Em là loại phụ nữ bán rẻ thân thể đó sao?"
"Anh... anh lại bảo em bán sắc, đi mê hoặc tên tiểu súc sinh đó ư?"
Sâu trong mắt Hình Tôn lóe lên tia lạnh lẽo!
Che dấu rất tốt!
Anh ta mỉm cười, rồi tiến lên nắm tay Lạc Lâm: "Lâm Nhi, anh bảo em đi dụ dỗ cậu ta, chứ đâu có bảo em phát sinh gì gì đó với cậu ta đâu!"
"Trong lòng anh, em mãi mãi trong trắng như ngọc!"
"Vả lại, với vẻ đẹp của em, em tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là tên đó đã không chịu nổi rồi, căn bản sẽ không thiệt gì!"
Lạc Lâm gật đầu tự hào: "Đương nhiên, tiểu súc sinh đó không chịu hủy hôn, phỏng chừng đã ưng em rồi!"
Hình Tôn thở dài một tiếng, lấy lui làm tiến: "Thôi bỏ đi, coi như vừa nãy anh chưa nói gì."
"Nếu lấy máu Hỗn Độn luyện đan thì trong vòng mười năm, anh có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo tầng chín, nghiền áp tất cả!"
"Nếu không có máu Hỗn Độn, anh cố gắng tu luyện, rồi lại đến hang Thần Ma vài lần, chắc một nghìn năm là được!"
"Còn phải tu luyện một nghìn năm nữa á?"
Lạc Lâm tỏ ra mất mát!
Cô ta chờ lâu lắm rồi, cô ta phải chờ thêm một nghìn năm nữa mới được trao mình cho Hình Tôn sao?
Lâu quá!
Không đợi được!
Giây tiếp theo.
Lạc Lâm nghĩ thông rồi!
"Anh Hình Tôn, em bằng lòng giúp anh!"
"Lâm Nhi ngoan của anh!"
"Cần em làm như nào, anh nói đi!"
"Em chỉ cần tìm cách dụ cậu ta đến hang Thần Ma, việc còn lại cứ để anh!"
...
Mười hai giờ đêm, nhà họ Diệp, núi Huyền Phù.
Diệp Bắc Minh theo lời hẹn, chỉ với một suy nghĩ, thần hồn đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.
Khu trung tâm nghĩa địa, một nam tử có diện mạo cực giống anh đang ngồi ở đó!
Chỉ nhìn nguyên góc nghiêng thôi, góc cạnh rõ ràng, phải giống ít nhất bảy tám phần.
"Tiền bối, người đã hồi phục cơ thể rồi à!"
Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.
Diệp Tiêu Dao mở mắt ra, trong mắt mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ!
Sau khi liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái, anh ta thu lại vẻ sắc bén: "Kí chủ, ngươi đến rồi!"
"May mà có một ít máu trên bề mặt, rồi mượn lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn, ta đã tái tạo được cơ thể!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiền bối có thể sử dụng lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn ạ?"
Diệp Tiêu Dao gật đầu: "Tất nhiên rồi, dù gì trước đây ta cũng là chủ nhân của nơi này!"
"Chẳng qua về sau ngã xuống, hóa thành bia mộ, kéo dài hơi tàn đưa hồn tàn đến đây thôi!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ.
Sau đó nhìn sang bia mộ thứ tám!
Trước đây, chủ thời gian cũng khuyên anh như vậy, bảo anh trốn vào nghĩa địa Hỗn Độn, đợi kí chủ tiếp theo tới luân hồi!
Anh bật lên một suy nghĩ!
Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này, việc quan trọng lúc này là cứu thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!
"Tiền bối, bây giờ người có thể cứu Nhược Tuyết không?"
"Cái này..."
Nét mặt Diệp Tiêu Dao hiên lên vẻ khó xử, anh ta lắc đầu: "E là không được!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy? Có sai sót gì sao?"
Diệp Tiêu Dao thở dài: "Haiz, ngươi cũng thấy rồi đấy, trước đó ta bị 108 thanh huyết kiếm trong Hỗn Độn cốt làm bị thương thần hồn!"
"Xong lại vừa khôi phục cơ thể xác thịt, nếu tùy tiện vận dụng năng lực thần hồn, sợ là thần hồn sẽ tan luôn!"
"Ta cần tĩnh dưỡng một thời gian!"
"Được thôi!"
Tuy Diệp Bắc Minh thất vọng.
Anh vẫn gật đầu, không nói thêm gì!
"Tiền bối nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây."
Anh đang định ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
"Kí chủ, ngươi khoan hẵng đi!"
"Tiền bối còn việc gì à?"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc quay đầu lại.
Diệp Tiêu Dao nghiêm túc nói: "Muốn để ta hoàn toàn... ừm, khôi phục năng lực thần hồn cứu Hạ cô nương, còn thiếu một thứ!"
"Ồ? Thứ gì vậy?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Diệp Tiêu Dao nói: "Năm xưa, ta đã để lại một số thứ trong hang Thần Ma!"
"Đề phòng có lúc cần đến, vốn dĩ ta không dùng được nữa, giờ xem ra nó có thể giúp ta chữa tổn thương của thần hồn!"
Anh ta vung tay lên!
Ngôi mộ thứ ba khẽ rung!
Dưới bia mộ hiện ra một cái hộp!
Mở hộp, lấy ra một tấm bản đồ cổ xưa để trong hộp!
"Ngươi đi theo tuyến đường trên bản đồ này, đi vào chỗ sâu nhất trong hang Thần Ma, chỉ cần đến được chỗ đó là được!" Diệp Tiêu Dao giải thích.
Diệp Bắc Minh mở bản đồ ra xem, lập tức có một luồng khí máu tanh xộc thẳng vào mặt!
Toàn bộ tuyến đường trên bản đồ, giống như một ác quỷ dữ tợn!
Góc trên bên trái, viết ba chữ hang Thần Ma!
Lối vào của chỗ này, vừa khéo là vị trí miệng ác quỷ!
Cái miệng há to như bồn máu, tựa như cửa địa ngục rộng mở!
"Điểm đỏ trên bản đồ chính là nơi ngươi cần đến!"
Nghe thấy lời Diệp Tiêu Dao nói.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, anh nhìn vào một vị trí khá sâu trên bản đồ, một giọt máu đỏ nhỏ ở đó, tựa như mãi mãi sẽ không đông lại vậy!
Để lộ ra một cỗ khí tức yêu tà!
"Tiền bối, chỗ này à?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày, một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng!
Diệp Tiêu Dao nghiêm nghị nói: "Chỗ này tên là hang Thần Ma, không ai biết vì sao nó tồn tại! Nhưng ngươi yên tâm, đã có rất nhiều người từng đi vào thăm dò hang Thần Ma!"
"Những người từ cảnh giới Tế Đạo tầng năm trở xuống, đi vào sẽ rất nguy hiểm!"
"Nhưng với thực lực của ngươi, ta nghĩ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không thành vấn đề!"
"Vả lại, bổn tọa chỉ cần ngươi đến được vị trí trên bản đồ, yên tâm đi, con đường đó an toàn tuyệt đối!"
Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì!
Trong lòng cảm thấy quái lạ!
Hành động của Diệp Tiêu Dao có vẻ không đúng lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.