Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1554: Hầu Tử khiêu chiến Hạng Cửu U
Ss Tần
01/03/2024
Chỉ cần tấm thân xử nữ vẫn còn, đến lúc đó cô ta có thể trực tiếp hiến thân!
Cô ta cũng không tin Diệp Bắc Minh sẽ không tha thứ cho mình?
"Bên cạnh tên này có nhiều người phụ nữ như vậy, chắc chắn là một kẻ háo sắc!"
"Đương nhiên đây là dự tính xấu nhất, mục tiêu của mình vẫn là tiến vào Thần Giới!"
Đột nhiên.
Một hạ nhân vội vã chạy đến bên ngoài khuê phòng: "Cậu Hạng, không tốt rồi!"
Hạng Cửu U lạnh giọng quát: "Đệch! Không phải tôi đã nói cho dù trời có sập cũng phải chờ tôi ở bên ngoài sao?"
Hạ nhân kia có chút e ngại trả lời: "Cậu Hạng, tên Hầu Tử kia điên rồi!"
"Cái gì Hầu Tử? Vương Khinh Hậu?", Hạng Cửu U nhướng mày.
"Là anh ta!"
Hạ nhân trả lời.
"Đệch!"
Hạng Cửu U nổi giận lôi đình: "Tên phế vật đó điên rồi thì kệ đi, đáng để tới quấy rầy tôi sao?"
Hạ nhân nuốt nước miếng một cái: "Cậu Hạng, tên nhóc đó lại chạy lên trên đài võ đạo rồi!"
"Còn chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến anh, nói nếu anh không dám đến thì cứ tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi!"
Hạng Cửu U sững sờ.
Một giây sau, trong cơ thể của anh ta bộc phát ra một ngọn lửa giận ngút trời!
Anh ta trực tiếp mặc quần áo tử tế xông ra khỏi phòng, trong đôi mắt toàn là vẻ phẫn nộ: "Tiểu Hầu Tử này quả nhiên điên rồi! Đệch!"
"Dám chủ động lên trên đài võ đạo khiêu chiến tôi? Lần trước không đánh anh ta chịu phục đúng không?"
"Đi!"
Anh ta đi thẳng đến dưới đài võ đạo ở sân diễn võ.
Lúc này mới phát hiện bốn phía đài võ đạo đã sớm có rất nhiều người tụ tập.
Nhìn thấy Hầu Tử đứng trên đài võ đạo, Hạng Cửu U nói thầm một câu: "Không phải tên này đã bị mình phế rồi sao? Nhanh như vậy đã khỏi rồi à?"
"Chẳng lẽ là dùng thần dược gì? Mặc kệ là anh dùng thần dược gì!"
"Dám khiêu khích tôi ư? Chỉ có một chữ, chết!"
Ánh mắt Hạng Cửu U vô cùng âm trầm.
Đồng thời.
Hầu Tử cũng phát hiện ra Hạng Cửu U, lập tức cười lạnh một tiếng: "Hạng Cửu U, lăn lên nhận lấy cái chết đi!"
"Muốn chết!"
Hạng Cửu U lên cơn giận dữ, đạp một bước vào đài võ đạo!
Một bàn tay mang theo kình phong mãnh liệt vung thẳng về phía mặt Hầu Tử!
Hầu Tử cũng không né tránh, còn dùng hết toàn lực đánh một quyền về phía lồng ngực Hạng Cửu U!
"Đệch! Tên này không sợ chết sao?"
Hạng Cửu U giận dữ mắng một tiếng trong lòng.
Nếu như anh ta không tránh một quyền này, cho dù là một cái tát cũng có thể giết chết Hầu Tử ngay lập tức!
Nhưng chắc chắn anh ta cũng sẽ bị một quyền này đánh cho trọng thương trước khi Hầu Tử chết!
Bị một tên phế vật đánh cho trọng thương trên đài võ đạo? Đúng là không thể tưởng tượng được!
"Cút!"
Hạng Cửu U quả quyết thu chiêu, bàn tay hóa thành năm móng chụp về phía cánh tay của Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng vang giòn!
Cánh tay của Hầu Tử đứt gãy!
Anh ta chẳng những không lui lại, mà còn nhếch miệng cười một tiếng: "Cảm ơn!"
"Anh nói cái gì?"
Hạng Cửu U ngây ra.
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lồng ngực anh ta lập tức đau nhói!
Hạng Cửu U cúi đầu xem xét, một cái tay khác của Hầu Tử đã đập trúng ngực anh ta!
"Phụt..."
Hạng Cửu U phun ra một ngụm máu tươi, bị đẩy lui bảy tám bước!
"Trời ạ, Hạng sư huynh bị thương rồi?"
Bên dưới đài võ đạo lập tức xôn xao!
"Đệch!"
Hạng Cửu U không kìm được lửa giận, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ bị Hầu Tử đánh cho chật vật như thế!
Mẹ nó quan trọng hơn là anh ta còn đang ở trên đài võ đạo! Xấu hổ chết người!
"Chết đi cho ông đây!"
Hạng Cửu U sủa loạn một tiếng!
Trên người anh ta bộc phát ra một luồng ánh sáng đỏ như máu, trong khoảnh khắc đã vọt tới trước người Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng, anh ta trực tiếp bẻ gãy cánh tay làm mình bị thương của Hầu Tử!
Sau đó lần lượt bóp nát xương cốt!
Hầu Tử chịu đựng cơn đau tê tâm liệt phế, nhếch miệng cười to: "Tôi còn có hai cái chân nữa này? Cũng đánh gãy hết luôn một thể đi!"
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên nhấc hai chân lên!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục đạp mười mấy cái lên trên ngực Hạng Cửu U!
"Đậu má!"
Hạng Cửu U tức giận đến mức suýt nổ tung, bao nhiêu năm qua đã bao giờ anh ta phải chịu uất ức như vậy?
Anh ta không chút do dự túm lấy cổ chân của Hầu Tử, điên cuồng đập xuống đài võ đạo!
Đài võ đạo run rẩy kịch liệt, Hầu Tử cũng đã hóa thành một người đẫm máu!
Thoi thóp!
Nhưng trên mặt anh ta lại lộ ra vẻ thỏa mãn: "Có phải là chưa ăn cơm không?"
Tất cả người xem dưới đài võ đạo đều ngây ra!
"Có chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ tên này cuồng bị ngược đãi? Tự mình muốn chết?"
"Anh nói cái gì?", Hạng Cửu U hoàn toàn ngây ra.
Hầu Tử cười: "Tôi hỏi anh, có phải là chưa ăn cơm không? Chỉ có chút sức lực đấy thôi sao?"
"Đệch!"
Lửa giận của Hạng Cửu U hoàn toàn bị nhóm lên, đôi mắt đỏ rực, xông lên giống như nổi điên!
Dưới đài võ đạo, Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng: "Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa Hầu Tử sẽ bị đánh chết mất!"
Hoa Linh Lung ngăn cản cô ấy: "Đồ nhi tôi có suy nghĩ của mình, chúng ta cứ chờ một chút xem sao!"
Mười giây sau!
Cả người Hầu Tử đã đẫm máu, mỗi một khúc xương trên người đều gần như gãy mất!
Cuối cùng Hầu Tử đã thỏa mãn nhắm mắt lại: "Tôi nhận thua!"
"Nhận thua? Muộn rồi!"
Cô ta cũng không tin Diệp Bắc Minh sẽ không tha thứ cho mình?
"Bên cạnh tên này có nhiều người phụ nữ như vậy, chắc chắn là một kẻ háo sắc!"
"Đương nhiên đây là dự tính xấu nhất, mục tiêu của mình vẫn là tiến vào Thần Giới!"
Đột nhiên.
Một hạ nhân vội vã chạy đến bên ngoài khuê phòng: "Cậu Hạng, không tốt rồi!"
Hạng Cửu U lạnh giọng quát: "Đệch! Không phải tôi đã nói cho dù trời có sập cũng phải chờ tôi ở bên ngoài sao?"
Hạ nhân kia có chút e ngại trả lời: "Cậu Hạng, tên Hầu Tử kia điên rồi!"
"Cái gì Hầu Tử? Vương Khinh Hậu?", Hạng Cửu U nhướng mày.
"Là anh ta!"
Hạ nhân trả lời.
"Đệch!"
Hạng Cửu U nổi giận lôi đình: "Tên phế vật đó điên rồi thì kệ đi, đáng để tới quấy rầy tôi sao?"
Hạ nhân nuốt nước miếng một cái: "Cậu Hạng, tên nhóc đó lại chạy lên trên đài võ đạo rồi!"
"Còn chỉ mặt gọi tên muốn khiêu chiến anh, nói nếu anh không dám đến thì cứ tiếp tục làm rùa đen rút đầu đi!"
Hạng Cửu U sững sờ.
Một giây sau, trong cơ thể của anh ta bộc phát ra một ngọn lửa giận ngút trời!
Anh ta trực tiếp mặc quần áo tử tế xông ra khỏi phòng, trong đôi mắt toàn là vẻ phẫn nộ: "Tiểu Hầu Tử này quả nhiên điên rồi! Đệch!"
"Dám chủ động lên trên đài võ đạo khiêu chiến tôi? Lần trước không đánh anh ta chịu phục đúng không?"
"Đi!"
Anh ta đi thẳng đến dưới đài võ đạo ở sân diễn võ.
Lúc này mới phát hiện bốn phía đài võ đạo đã sớm có rất nhiều người tụ tập.
Nhìn thấy Hầu Tử đứng trên đài võ đạo, Hạng Cửu U nói thầm một câu: "Không phải tên này đã bị mình phế rồi sao? Nhanh như vậy đã khỏi rồi à?"
"Chẳng lẽ là dùng thần dược gì? Mặc kệ là anh dùng thần dược gì!"
"Dám khiêu khích tôi ư? Chỉ có một chữ, chết!"
Ánh mắt Hạng Cửu U vô cùng âm trầm.
Đồng thời.
Hầu Tử cũng phát hiện ra Hạng Cửu U, lập tức cười lạnh một tiếng: "Hạng Cửu U, lăn lên nhận lấy cái chết đi!"
"Muốn chết!"
Hạng Cửu U lên cơn giận dữ, đạp một bước vào đài võ đạo!
Một bàn tay mang theo kình phong mãnh liệt vung thẳng về phía mặt Hầu Tử!
Hầu Tử cũng không né tránh, còn dùng hết toàn lực đánh một quyền về phía lồng ngực Hạng Cửu U!
"Đệch! Tên này không sợ chết sao?"
Hạng Cửu U giận dữ mắng một tiếng trong lòng.
Nếu như anh ta không tránh một quyền này, cho dù là một cái tát cũng có thể giết chết Hầu Tử ngay lập tức!
Nhưng chắc chắn anh ta cũng sẽ bị một quyền này đánh cho trọng thương trước khi Hầu Tử chết!
Bị một tên phế vật đánh cho trọng thương trên đài võ đạo? Đúng là không thể tưởng tượng được!
"Cút!"
Hạng Cửu U quả quyết thu chiêu, bàn tay hóa thành năm móng chụp về phía cánh tay của Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng vang giòn!
Cánh tay của Hầu Tử đứt gãy!
Anh ta chẳng những không lui lại, mà còn nhếch miệng cười một tiếng: "Cảm ơn!"
"Anh nói cái gì?"
Hạng Cửu U ngây ra.
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, lồng ngực anh ta lập tức đau nhói!
Hạng Cửu U cúi đầu xem xét, một cái tay khác của Hầu Tử đã đập trúng ngực anh ta!
"Phụt..."
Hạng Cửu U phun ra một ngụm máu tươi, bị đẩy lui bảy tám bước!
"Trời ạ, Hạng sư huynh bị thương rồi?"
Bên dưới đài võ đạo lập tức xôn xao!
"Đệch!"
Hạng Cửu U không kìm được lửa giận, anh ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ bị Hầu Tử đánh cho chật vật như thế!
Mẹ nó quan trọng hơn là anh ta còn đang ở trên đài võ đạo! Xấu hổ chết người!
"Chết đi cho ông đây!"
Hạng Cửu U sủa loạn một tiếng!
Trên người anh ta bộc phát ra một luồng ánh sáng đỏ như máu, trong khoảnh khắc đã vọt tới trước người Hầu Tử!
"Răng rắc" một tiếng, anh ta trực tiếp bẻ gãy cánh tay làm mình bị thương của Hầu Tử!
Sau đó lần lượt bóp nát xương cốt!
Hầu Tử chịu đựng cơn đau tê tâm liệt phế, nhếch miệng cười to: "Tôi còn có hai cái chân nữa này? Cũng đánh gãy hết luôn một thể đi!"
Anh ta vừa dứt lời, bỗng nhiên nhấc hai chân lên!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tục đạp mười mấy cái lên trên ngực Hạng Cửu U!
"Đậu má!"
Hạng Cửu U tức giận đến mức suýt nổ tung, bao nhiêu năm qua đã bao giờ anh ta phải chịu uất ức như vậy?
Anh ta không chút do dự túm lấy cổ chân của Hầu Tử, điên cuồng đập xuống đài võ đạo!
Đài võ đạo run rẩy kịch liệt, Hầu Tử cũng đã hóa thành một người đẫm máu!
Thoi thóp!
Nhưng trên mặt anh ta lại lộ ra vẻ thỏa mãn: "Có phải là chưa ăn cơm không?"
Tất cả người xem dưới đài võ đạo đều ngây ra!
"Có chuyện gì vậy?"
"Chẳng lẽ tên này cuồng bị ngược đãi? Tự mình muốn chết?"
"Anh nói cái gì?", Hạng Cửu U hoàn toàn ngây ra.
Hầu Tử cười: "Tôi hỏi anh, có phải là chưa ăn cơm không? Chỉ có chút sức lực đấy thôi sao?"
"Đệch!"
Lửa giận của Hạng Cửu U hoàn toàn bị nhóm lên, đôi mắt đỏ rực, xông lên giống như nổi điên!
Dưới đài võ đạo, Chu Nhược Giai vô cùng lo lắng: "Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa Hầu Tử sẽ bị đánh chết mất!"
Hoa Linh Lung ngăn cản cô ấy: "Đồ nhi tôi có suy nghĩ của mình, chúng ta cứ chờ một chút xem sao!"
Mười giây sau!
Cả người Hầu Tử đã đẫm máu, mỗi một khúc xương trên người đều gần như gãy mất!
Cuối cùng Hầu Tử đã thỏa mãn nhắm mắt lại: "Tôi nhận thua!"
"Nhận thua? Muộn rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.