Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1215: Huyết tế triệu người
Ss Tần
13/12/2023
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn ông ta: “Đánh lén à?”
Ngay khi mắt đối mắt với anh, tim Yến Cửu Châu như co lại.
Ông ta thẹn quá hóa giận: “Đệch mẹ cậu, lão phu giết cậu mà còn cần đánh lén hả?”
“Giả vờ thâm sâu làm đéo gì? Chết cho lão phu!”
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ.
Ông ta vung kiếm chém mạnh xuống.
Diệp Bắc Minh hờ hững nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ.
Đinh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm Tru Tiên và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục va vào nhau! Một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Tru Tiên nứt vỡ.
Từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.
“Tại sao lại thế!”
Đồng tử Yến Cửu Châu co rút, tâm huyết hơn trăm nghìn năm của Thanh Vân Môn lại nát như thế sao.
Ngay khi ông ta thẫn thờ, Diệp Bắc Minh nện một quyền tới.
Răng rắc.
Yến Cửu Châu cảm giác mình bị thiên thạch va vào, xương cốt suýt nữa tan nát.
Ông ta bị đánh bay ra ngoài như con chó chết, lết trên mặt đất thành một cái khe dài cả trăm mét.
“Súc sinh, cậu dám làm thế với tôi...”
Đôi mắt Yến Cửu Châu đỏ bừng đầy tức giận, ông ta vừa định đứng lên.
Vút!
Một bóng người xuất hiện trước mặt.
Người nọ nhấc chân giẫm mạnh xuống, xuyên qua đan điền của ông ta.
“Á!”
Yến Cửu Châu hét thảm, cơ thể vặn vẹo vì đau đớn.
“Lão tổ!”
Trưởng lão Thanh Vân Môn thấy cảnh đó sợ vỡ mật.
Người đàn ông mặc áo bào tím hoảng sợ hét: “Yến huynh!”
Lão già mặc đạo bào kinh ngạc lầu bầu: “Tên này chỉ tăng một cảnh giới nhỏ thôi mà sức chiến đấu tăng mạnh đến vậy ư?”
“Cậu ta là quái vật à?”
Lão già kia nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Yến Cửu Châu: “Cảnh giới Tạo Hóa mạnh lắm à?”
Yến Cửu Châu đau đớn, ông ta vô cùng xấu hổ và tức giận.
Bản thân ông ta là cảnh giới Tạo Hóa đó!
Thế mà lại bị một tên cảnh giới Chân Huyền giẫm nát đan điền.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của cả thế giới Tam Thiên.
Ánh mắt ông ta đỏ rực đầy sự uy hiếp: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết minh đang làm gì không hả?”
“Tôi là lão tổ của Thanh Vân Môn, cậu dám phế đan điền của tôi, Thanh Vân Môn sẽ không...”
Diệp Bắc Minh đá văng ông ta, cái cằm của Yến Cửu Câu dập nát: “Kể từ hôm nay trở đi, thế giới này sẽ không còn Thanh Vân Môn nữa!”
“Hôm nay, Thanh Vân Môn sẽ bị diệt vong!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh như là lời phán quyết của thần chết.
Yến Cửu Châu biết mình chết chắc rồi, ông ta cười điên loạn: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn có một triệu đệ tử đấy!”
“Mỗi người một ngụm nước miếng là đủ dìm chết cậu rồi, cậu dựa vào đâu tiêu diệt Thanh Vân Môn chứ?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Dựa vào gì à? Dựa vào này nè!”
“Ma tỷ!”
Anh hét to.
Ma tỷ xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
“Chủ nhân!”
Trong ma tỷ vang lên một giọng nói.
Ngay khi nhìn thấy ma tỷ, tất cả mọi người đều giật mình thảng thốt.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng giáng xuống: “Huyết tế một triệu người của Thanh Vân Môn, không một ai sống sót!”
“Như người mong muốn!”
Một tia sáng sắc nhọn màu xanh lục chiếu qua, lấy Thải Hà Phong làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Nơi tia sáng màu xanh lục kia chiếu rọi, từng người từng người hóa thành một bãi máu loãng.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả Thanh Vân Môn như chìm xuống đáy địa ngục
Dưới Thải Hà Phong, hàng triệu người kêu la.
Lúc này, sau lưng mọi người lạnh toát.
Người đàn ông mặc áo bào tím toát mồ hôi hột, e dè nhìn Diệp Bắc Minh.
Lão già mặc đạo bào nuốt một ngụm nước miếng, lùi về sau hai bước theo bản năng.
Huyết tế triệu người.
Quá khí phách!
Giết người như vậy mà thằng nhóc này không sợ tối ngủ mơ thấy ác mộng à?
Yến Cửu Châu sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu... rốt cuộc cậu là ai?”
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Sát thần, Diệp Bắc Minh!”
Yến Cửu Châu sững sờ: “Sát thần...”
Anh nhấc chân lên rồi giẫm xuống.
Rầm!
Đầu Yến Cửu Châu nổ tung.
Khóe mắt lão già mặc đạo bào hơi run: “Chúng ta đi thôi!”
Lão già đó định bụng rời đi với người đàn ông mặc áo bào tím.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.
“Không hay, mau tránh ra!”
Lão già mặc đạo bào quát to.
Hai người họ nhanh chóng nhảy ra sau.
Rầm!
Mặt đất nổ tung tạo thành một vết kiếm sâu mười mét, dài vài trăm mét.
Nếu nhát kiếm ấy giáng xuống người bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Lão già mặc đạo bạo thấp giọng quát: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi là người của Thiên Đạo Tông, cậu...”
Diệp Bắc Minh cắt ngang lời: “Tôi đây giết người của Thiên Đạo Tông đó!”
Ngay khi mắt đối mắt với anh, tim Yến Cửu Châu như co lại.
Ông ta thẹn quá hóa giận: “Đệch mẹ cậu, lão phu giết cậu mà còn cần đánh lén hả?”
“Giả vờ thâm sâu làm đéo gì? Chết cho lão phu!”
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, hội tụ lại một chỗ.
Ông ta vung kiếm chém mạnh xuống.
Diệp Bắc Minh hờ hững nâng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên đỡ.
Đinh!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, kiếm Tru Tiên và kiếm Càn Khôn Trấn Ngục va vào nhau! Một cảnh tượng khó tin xuất hiện.
Kiếm Tru Tiên nứt vỡ.
Từng mảnh nhỏ bay ra ngoài.
“Tại sao lại thế!”
Đồng tử Yến Cửu Châu co rút, tâm huyết hơn trăm nghìn năm của Thanh Vân Môn lại nát như thế sao.
Ngay khi ông ta thẫn thờ, Diệp Bắc Minh nện một quyền tới.
Răng rắc.
Yến Cửu Châu cảm giác mình bị thiên thạch va vào, xương cốt suýt nữa tan nát.
Ông ta bị đánh bay ra ngoài như con chó chết, lết trên mặt đất thành một cái khe dài cả trăm mét.
“Súc sinh, cậu dám làm thế với tôi...”
Đôi mắt Yến Cửu Châu đỏ bừng đầy tức giận, ông ta vừa định đứng lên.
Vút!
Một bóng người xuất hiện trước mặt.
Người nọ nhấc chân giẫm mạnh xuống, xuyên qua đan điền của ông ta.
“Á!”
Yến Cửu Châu hét thảm, cơ thể vặn vẹo vì đau đớn.
“Lão tổ!”
Trưởng lão Thanh Vân Môn thấy cảnh đó sợ vỡ mật.
Người đàn ông mặc áo bào tím hoảng sợ hét: “Yến huynh!”
Lão già mặc đạo bào kinh ngạc lầu bầu: “Tên này chỉ tăng một cảnh giới nhỏ thôi mà sức chiến đấu tăng mạnh đến vậy ư?”
“Cậu ta là quái vật à?”
Lão già kia nhíu chặt mày, nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Yến Cửu Châu: “Cảnh giới Tạo Hóa mạnh lắm à?”
Yến Cửu Châu đau đớn, ông ta vô cùng xấu hổ và tức giận.
Bản thân ông ta là cảnh giới Tạo Hóa đó!
Thế mà lại bị một tên cảnh giới Chân Huyền giẫm nát đan điền.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn ông ta sẽ trở thành trò cười của cả thế giới Tam Thiên.
Ánh mắt ông ta đỏ rực đầy sự uy hiếp: “Diệp Bắc Minh, cậu có biết minh đang làm gì không hả?”
“Tôi là lão tổ của Thanh Vân Môn, cậu dám phế đan điền của tôi, Thanh Vân Môn sẽ không...”
Diệp Bắc Minh đá văng ông ta, cái cằm của Yến Cửu Câu dập nát: “Kể từ hôm nay trở đi, thế giới này sẽ không còn Thanh Vân Môn nữa!”
“Hôm nay, Thanh Vân Môn sẽ bị diệt vong!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh như là lời phán quyết của thần chết.
Yến Cửu Châu biết mình chết chắc rồi, ông ta cười điên loạn: “Ha ha ha, Thanh Vân Môn có một triệu đệ tử đấy!”
“Mỗi người một ngụm nước miếng là đủ dìm chết cậu rồi, cậu dựa vào đâu tiêu diệt Thanh Vân Môn chứ?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Dựa vào gì à? Dựa vào này nè!”
“Ma tỷ!”
Anh hét to.
Ma tỷ xuất hiện lơ lửng giữa không trung.
“Chủ nhân!”
Trong ma tỷ vang lên một giọng nói.
Ngay khi nhìn thấy ma tỷ, tất cả mọi người đều giật mình thảng thốt.
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng giáng xuống: “Huyết tế một triệu người của Thanh Vân Môn, không một ai sống sót!”
“Như người mong muốn!”
Một tia sáng sắc nhọn màu xanh lục chiếu qua, lấy Thải Hà Phong làm trung tâm khuếch tán ra ngoài.
Nơi tia sáng màu xanh lục kia chiếu rọi, từng người từng người hóa thành một bãi máu loãng.
Ngay khoảnh khắc ấy, cả Thanh Vân Môn như chìm xuống đáy địa ngục
Dưới Thải Hà Phong, hàng triệu người kêu la.
Lúc này, sau lưng mọi người lạnh toát.
Người đàn ông mặc áo bào tím toát mồ hôi hột, e dè nhìn Diệp Bắc Minh.
Lão già mặc đạo bào nuốt một ngụm nước miếng, lùi về sau hai bước theo bản năng.
Huyết tế triệu người.
Quá khí phách!
Giết người như vậy mà thằng nhóc này không sợ tối ngủ mơ thấy ác mộng à?
Yến Cửu Châu sợ hết hồn, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu... rốt cuộc cậu là ai?”
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Sát thần, Diệp Bắc Minh!”
Yến Cửu Châu sững sờ: “Sát thần...”
Anh nhấc chân lên rồi giẫm xuống.
Rầm!
Đầu Yến Cửu Châu nổ tung.
Khóe mắt lão già mặc đạo bào hơi run: “Chúng ta đi thôi!”
Lão già đó định bụng rời đi với người đàn ông mặc áo bào tím.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém tới.
“Không hay, mau tránh ra!”
Lão già mặc đạo bào quát to.
Hai người họ nhanh chóng nhảy ra sau.
Rầm!
Mặt đất nổ tung tạo thành một vết kiếm sâu mười mét, dài vài trăm mét.
Nếu nhát kiếm ấy giáng xuống người bọn họ tất nhiên bọn họ sẽ lành ít dữ nhiều.
Lão già mặc đạo bạo thấp giọng quát: “Diệp Bắc Minh, chúng tôi là người của Thiên Đạo Tông, cậu...”
Diệp Bắc Minh cắt ngang lời: “Tôi đây giết người của Thiên Đạo Tông đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.