Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1086: Huyết thống Thiên Ma tộc
Ss Tần
18/11/2023
Yến Bách Lý sợ run người bèn vội nói: “Cậu Diệp, tôi đồng ý, tôi đồng ý mà...”
Diệp Bắc Minh bèn nhỏ một giọt máu xuống.
Yến Bách Lý bước lên, phân thần hồn của mình ra.
Phù văn nháy mắt đã lóe sáng khắp viện, vầng sáng đỏ rực lấp kín không gian.
Hai người đã ký khế ước thần hồn.
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ Diệp gì hết”.
“Ông gọi tôi là cậu Diệp được rồi!”
Anh cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng bản thân vẫn đang ở thế giới Cao Võ.
Người ngoài gọi anh là cậu chủ Diệp còn chưa tính.
Đến người hầu bên cạnh mình cũng gọi anh là cậu chủ Diệp nữa.
Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.
Một lát sau.
Vương Bình An bị gọi vào.
Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.
Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.
“Đại... đại nhân... ngài...”
“Ngài làm sao vậy?”
Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.
Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”
“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”
Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”
Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.
Tiếng nổ rung trời vang vọng, chân Vương Bình An khuỵnh xuống, đầu gối dán chặt vào mặt đất.
“Lời bổn tọa nói ông nghe không hiểu à?”
“Vâng, vâng, vâng ạ, tuân lệnh!”
Vương Bình An điên cuồng dập đầu, lòng thầm kinh hãi.
...
Cùng lúc đó, Thánh Tộc.
Lạc Chính Hùng dẫn theo Lạc Khuynh Thành trở về Thánh Tộc rồi tìm người kiểm tra tình trạng của cô ấy.
Kiểm tra thấy Lạc Khuynh Thành chỉ hôn mê, khí huyết thiếu hụt.
Chỉ cần chăm sóc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, nghe vậy khiến Lạc Chính Hùng thầm thở phào.
Lạc phu nhân đứng một bên trầm tư nói: “Gia chủ, tên Diệp Bắc Minh kia là người của Ma tộc thật à?”
“Xem ra lời đồn hai mươi tư năm trước về chuyện một cô gái Hoa tộc đã sinh ra một đứa bé với Thiên Ma tộc là thật rồi!”
“Vậy có lẽ đứa bé đó biết đâu là Diệp...”
“Phu nhân!”
Lạc Chính Hùng cắt ngang lời Lạc phu nhân.
Ánh mắt ông ta trầm xuống: “Thiên Ma tộc là đối thủ một mất một còn với Thánh Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài!”
“Đứa con rể mà lão phu chọn sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Nhưng mà...”
Lạc phu nhân nhướng mày: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng lọt ra ngoài mà thôi!”
“Ai đó?”
Lạc Chính Hùng quát to.
Vút!
Ông ta mau chóng bước ra ngoài cửa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Không một bóng người.
Lạc Chính Hùng bình tĩnh đóng cửa phòng rồi lắc đầu nói: “Không thấy ai hết!”
Lạc Phu Nhân thở phào một hơi.
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên làm chấn động cả nhà họ Lạc của Thánh Tộc.
Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy tới quỳ xuống nói: “Cửa truyền tống có phản ứng ạ!”
“Cái gì? Đi mau!”
Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào nơi sâu nhất Thánh Tộc.
Một lát sau, người nhà họ Lạc tụ tập trước một cánh cửa truyền tống cũ xưa.
Ánh mắt của mọi người dán chặt vào cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ kia.
Vút!
Một vầng sáng chói lói lóe ra.
Mọi người nhắm mắt theo bản năng.
Ngay sau đó.
“Đây là thế giới Cao Võ à?”
“Trông thật giống bãi rác!”
“Nghe nói trước kia có người tới đây cướp bóc mấy chục lần, chỗ này còn long mạch à?”
Một loạt giọng nói ngạo mạn vang lên.
Người nhà họ Lạc tập trung nhìn họ.
Đằng kia có ba mươi mấy thanh niên nam nữ quần áo lụa là đang khoanh tay đứng.
Bọn họ đều dùng nửa con mắt nhìn người khác.
Ở đằng sau bọn họ là hơn mười lão già híp mắt, cúi đầu.
Trông họ như đang say giấc nồng vậy.
Trừ phi đám nam thanh nữ tu kia gặp nguy hiểm chí mạng, nếu không thì bọn họ sẽ không ra tay.
Cầm đầu là một người mặc đồ tím, người nọ nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc: “Ai là gia chủ?”
Lạc Chính Hùng nhanh chóng bước lên: “Tôi là Lạc Chính Hùng, là người đứng đầu nhà họ Lạc”.
“Xin hỏi cậu đây là?”
Người thanh niên mặc đồ tím lạnh giọng nói: “Hàn Tông!”
“Hàn Lương chết thế nào?”
Lạc Chính Hùng thầm than không ổn.
Khi ông ta đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông nói: “Cậu Hàn à, Hàn Lương đã bị một kẻ tên Diệp Bắc Minh sát hại ạ!”
“Cậu ta là sư đệ của con gái Lạc Chính Hùng, hơn nữa nghe nói rằng tên đó có huyết thống của Thiên Ma tộc!”
“Ông nói gì?”
“Thiên Ma tộc?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trước cửa truyền tống, ba mươi mấy người thanh niên xôn xao bàn tán, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia.
Đến cả hơn mười lão già đang híp mắt đằng sau cũng mở mắt.
Diệp Bắc Minh bèn nhỏ một giọt máu xuống.
Yến Bách Lý bước lên, phân thần hồn của mình ra.
Phù văn nháy mắt đã lóe sáng khắp viện, vầng sáng đỏ rực lấp kín không gian.
Hai người đã ký khế ước thần hồn.
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, sau này đừng gọi tôi là cậu chủ Diệp gì hết”.
“Ông gọi tôi là cậu Diệp được rồi!”
Anh cũng không phải người cổ hủ, tuy rằng bản thân vẫn đang ở thế giới Cao Võ.
Người ngoài gọi anh là cậu chủ Diệp còn chưa tính.
Đến người hầu bên cạnh mình cũng gọi anh là cậu chủ Diệp nữa.
Điều đó khiến anh cảm thấy là lạ.
Một lát sau.
Vương Bình An bị gọi vào.
Sau khi bước vào trong viện, ông ta kinh ngạc trừng mắt.
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế thái sư.
Bên cạnh Diệp Bắc Minh là một ông lão gầy còm trông như người hầu đang cung kính cúi người.
“Đại... đại nhân... ngài...”
“Ngài làm sao vậy?”
Vương Bình An nghẹn họng đứng nhìn.
Yến Bách Lý trầm giọng nói: “To gan, trước mặt cậu Diệp thì không có đại nhân gì hết!”
“Từ nay trở đi, Tổng viện Giám Sát tùy cậu Diệp quyết định!”
Vương Bình An không thể tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Cậu Diệp?”
Ông ta hơi do dự nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh.
Yên Bách Lý đưa tay lên áp chế ông ta.
Tiếng nổ rung trời vang vọng, chân Vương Bình An khuỵnh xuống, đầu gối dán chặt vào mặt đất.
“Lời bổn tọa nói ông nghe không hiểu à?”
“Vâng, vâng, vâng ạ, tuân lệnh!”
Vương Bình An điên cuồng dập đầu, lòng thầm kinh hãi.
...
Cùng lúc đó, Thánh Tộc.
Lạc Chính Hùng dẫn theo Lạc Khuynh Thành trở về Thánh Tộc rồi tìm người kiểm tra tình trạng của cô ấy.
Kiểm tra thấy Lạc Khuynh Thành chỉ hôn mê, khí huyết thiếu hụt.
Chỉ cần chăm sóc tĩnh dưỡng một khoảng thời gian sẽ khỏe lại, nghe vậy khiến Lạc Chính Hùng thầm thở phào.
Lạc phu nhân đứng một bên trầm tư nói: “Gia chủ, tên Diệp Bắc Minh kia là người của Ma tộc thật à?”
“Xem ra lời đồn hai mươi tư năm trước về chuyện một cô gái Hoa tộc đã sinh ra một đứa bé với Thiên Ma tộc là thật rồi!”
“Vậy có lẽ đứa bé đó biết đâu là Diệp...”
“Phu nhân!”
Lạc Chính Hùng cắt ngang lời Lạc phu nhân.
Ánh mắt ông ta trầm xuống: “Thiên Ma tộc là đối thủ một mất một còn với Thánh Vực, nếu chuyện này truyền ra ngoài!”
“Đứa con rể mà lão phu chọn sẽ gặp nguy hiểm mất!”
“Nhưng mà...”
Lạc phu nhân nhướng mày: “Giấy không gói được lửa, sớm muộn gì chuyện này cũng lọt ra ngoài mà thôi!”
“Ai đó?”
Lạc Chính Hùng quát to.
Vút!
Ông ta mau chóng bước ra ngoài cửa, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Không một bóng người.
Lạc Chính Hùng bình tĩnh đóng cửa phòng rồi lắc đầu nói: “Không thấy ai hết!”
Lạc Phu Nhân thở phào một hơi.
Bỗng nhiên.
Ầm!
Một luồng năng lượng cực kỳ mạnh mẽ bùng lên làm chấn động cả nhà họ Lạc của Thánh Tộc.
Một người đàn ông trung niên hớt hải chạy tới quỳ xuống nói: “Cửa truyền tống có phản ứng ạ!”
“Cái gì? Đi mau!”
Lạc Chính Hùng và Lạc phu nhân liếc nhìn nhau rồi cùng đi vào nơi sâu nhất Thánh Tộc.
Một lát sau, người nhà họ Lạc tụ tập trước một cánh cửa truyền tống cũ xưa.
Ánh mắt của mọi người dán chặt vào cánh cửa truyền tống tỏa sáng rực rỡ kia.
Vút!
Một vầng sáng chói lói lóe ra.
Mọi người nhắm mắt theo bản năng.
Ngay sau đó.
“Đây là thế giới Cao Võ à?”
“Trông thật giống bãi rác!”
“Nghe nói trước kia có người tới đây cướp bóc mấy chục lần, chỗ này còn long mạch à?”
Một loạt giọng nói ngạo mạn vang lên.
Người nhà họ Lạc tập trung nhìn họ.
Đằng kia có ba mươi mấy thanh niên nam nữ quần áo lụa là đang khoanh tay đứng.
Bọn họ đều dùng nửa con mắt nhìn người khác.
Ở đằng sau bọn họ là hơn mười lão già híp mắt, cúi đầu.
Trông họ như đang say giấc nồng vậy.
Trừ phi đám nam thanh nữ tu kia gặp nguy hiểm chí mạng, nếu không thì bọn họ sẽ không ra tay.
Cầm đầu là một người mặc đồ tím, người nọ nhìn thoáng qua người nhà họ Lạc: “Ai là gia chủ?”
Lạc Chính Hùng nhanh chóng bước lên: “Tôi là Lạc Chính Hùng, là người đứng đầu nhà họ Lạc”.
“Xin hỏi cậu đây là?”
Người thanh niên mặc đồ tím lạnh giọng nói: “Hàn Tông!”
“Hàn Lương chết thế nào?”
Lạc Chính Hùng thầm than không ổn.
Khi ông ta đang suy nghĩ nên giải thích thế nào.
Bỗng nhiên, một người đàn ông trung niên bước ra khỏi đám đông nói: “Cậu Hàn à, Hàn Lương đã bị một kẻ tên Diệp Bắc Minh sát hại ạ!”
“Cậu ta là sư đệ của con gái Lạc Chính Hùng, hơn nữa nghe nói rằng tên đó có huyết thống của Thiên Ma tộc!”
“Ông nói gì?”
“Thiên Ma tộc?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Trước cửa truyền tống, ba mươi mấy người thanh niên xôn xao bàn tán, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên kia.
Đến cả hơn mười lão già đang híp mắt đằng sau cũng mở mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.