Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1009: Kẻ sỉ nhục tôi sẽ phải chết!
Ss Tần
23/10/2023
Sau khi rời khỏi đại điện, Diệp Bắc Minh ghé qua bảo khố nhà họ Diệp một chuyến.
Nói rõ mọi thứ với đám người bên mẹ, đến khuya lại quay về thư phòng.
Chân trước vừa mới ngồi xuống.
Một bóng đen tiến vào thư phòng, quỳ gối một chân: “Tham kiến chủ nhân!”
…
Sáng hôm sau, Đạm Đài U Nguyệt tìm được Diệp Bắc Minh đầu tiên.
Hiệu quả của đan dược Đế phẩm rất tuyệt vời, thương thế của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.
Chỉ có điều.
Loại cảm giác mà Diệp Bắc Minh đem đến cho Đạm Đài U Nguyệt, có hơi kỳ lạ!
Mười lăm phút sau, tại cánh cửa rộng lớn cổ xưa của Tổng viện Giám sát.
Phùng Vũ nở nụ cười: “Anh Diệp, chào mừng đến với Tổng viện Giám sát!”
Phía sau là vài chục đứa học sinh đi theo.
Vẻ mặt tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: “Nhược Giai đâu? Tại sao cô ấy không có mặt ở đây?”
Phùng Vũ cười một tiếng: “Cô ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi, chỉ là hiện giờ cô ấy đã trở thành học sinh nội viện”.
Diệp Bắc Minh nói: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy”.
“Được thôi!”
Phùng Vũ cũng không nhiều lời, dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trong viện nơi Chu Nhược Giai đang ở.
Bên trong truyền ra giọng nói của vài cô gái xa lạ!
“Chỉ là một đứa cảnh giới Hợp Nhất mà thôi, làm sao xứng được ở trong viện?”
“Là thầy Phùng Vũ đề cử cô tiến vào trong viện, giữa hai người có phải có chuyện gì không thể đem ra ánh sáng hay không hả?”
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: “Tôi không quen biết các cô, tránh ra!”
“Tránh ra? Ha ha, nếu như bọn tôi không tránh thì sao?”
Năm cô gái nọ mang theo vẻ mặt trêu chọc, khiêu khích đi về phía Chu Nhược Giai.
Chu Nhược Giai khẽ quát một tiếng: “Tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Một cô gái mặc đồ màu đỏ nắm lấy cổ áo Chu Nhược Giai: “Mày chỉ là một đứa ở cảnh giới Hợp Nhất thôi, định không khách khí với bọn tao kiểu gì?”
Một cô gái có nốt ruồi dưới khóe miệng trong nhóm cũng đầy mặt hóm hỉnh: “Cô thử không khách khí một phát thử xem nào!”
“Nghe nói cô còn định bái Linh Ngọc trưởng lão làm thầy?”
“Cũng không tự xem xem bản thân là cái thá gì, cô xứng chắc?”
“Tổng viện Giám sát gần đây không ổn rồi, cái thứ gà rừng gì cũng được chạy tới bến trong Học Viện Giám Sát!”
“Ha ha ha!”
Một trận cười vang.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Phùng Vũ, đây là thứ thành ý mà cậu nói đấy à?”
Phùng Vũ khó xử vô cùng: “Anh Diệp, anh đừng hiểu lầm”.
“Người con gái của ông đây ở chỗ này bị sỉ nhục, cậu còn nói với tôi là hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái con mẹ cậu!”
Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếc!
Một bước vọt thẳng vào trong viện!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Năm cô gái bay thẳng ra ngoài, một nửa gương mặt nổ tung, bảy miệng tám lưỡi gì rớt hết xuống đất!
“A… Mặt của tôi bị hủy rồi…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh rung động: “Nhược Giai!”
“Anh Bắc Minh!”
Hai tròng mắt Chu Nhược Giai đỏ lên, vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh mềm nhũn ngã sang!
Giây tiếp theo.
Bên tai truyền tới tiếng chửi rủa.
“Là nhân tình của cái con điếm kia!”
Cô gái đồ đỏ che mặt lại: “Chỉ là một thằng súc vật ở cảnh giới Thần Vương mà lại dám đánh chúng ta ư?”
“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả?”
Cô gái có nốt ruồi bên miệng đứng dậy tức giận mắng to.
“Hửm? Cô là ai?”
Trên người Diệp Bắc Minh tràn ngập sát khí, một tay ôm lấy Chu Nhược Giai.
Tay còn lại siết thật chặt năm ngón!
Một con huyết long lao ra, cô con gái nốt ruồi ngay miệng lập tức rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh, cổ bị bóp lấy thật chặt!
Cảm giác nghẹt thở chết chóc chợt ập đến!
Cô gái có nốt ruồi ngay miệng kinh hoảng, luống cuống nói: “Thằng khốn, mày muốn làm gì? Để…”
Phùng Vũ xông vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này: “Diệp Bắc Minh anh đừng có mà làm loạn, học viện nghiêm cấm tàn sát đồng môn…”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc!
“Răng rắc!” một tiếng!
Gọn gàng dứt khoát!
Cổ họng của người con gái có nốt ruồi nổ tung trong nháy mắt!
Sắc mặt cô ta kinh hoàng, trong con ngươi là vô tận hối hận, đã hoàn toàn mất đi ánh sáng!
“A…!”
Cô gái mặc đồ đỏ và nhóm bạn đều nhũn cả hai chân, trực tiếp bị dọa đến nằm liệt trên mặt đất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… Anh…”
“A!”
Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục người khác đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trái lại rối rít hít một ngụm khí lạnh!
Mới vừa tới đã dám giết ngươi ngay tại Tổng viện Giám sát!
Thằng nhóc này muốn lên trời đấy à!
Diệp Bắc Minh coi thường phản ứng của tất cả mọi người, nhấc tay làm kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay: “Chu Nhược Giai là vị hôn thê của tôi, làm nhục Chu Nhược Giai cũng chính là làm nhục tôi!”
“Kẻ sỉ nhục tôi, đều phải chết!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống, cô gái mặc đồ đỏ dưới sự hoảng sợ tột cùng biến thành một vũng máu tanh!
“Cứu mạng…”
Đám bạn của cô gái đồ đỏ thấy vậy, bị dọa đến mất hồn.
Cứ như nổi điên mà chạy ra khỏi viện!
Ác ma!
Chàng thanh niên này chắc chắn chính là ác ma!
Nói rõ mọi thứ với đám người bên mẹ, đến khuya lại quay về thư phòng.
Chân trước vừa mới ngồi xuống.
Một bóng đen tiến vào thư phòng, quỳ gối một chân: “Tham kiến chủ nhân!”
…
Sáng hôm sau, Đạm Đài U Nguyệt tìm được Diệp Bắc Minh đầu tiên.
Hiệu quả của đan dược Đế phẩm rất tuyệt vời, thương thế của cô ấy đã hoàn toàn khôi phục.
Chỉ có điều.
Loại cảm giác mà Diệp Bắc Minh đem đến cho Đạm Đài U Nguyệt, có hơi kỳ lạ!
Mười lăm phút sau, tại cánh cửa rộng lớn cổ xưa của Tổng viện Giám sát.
Phùng Vũ nở nụ cười: “Anh Diệp, chào mừng đến với Tổng viện Giám sát!”
Phía sau là vài chục đứa học sinh đi theo.
Vẻ mặt tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua đám người: “Nhược Giai đâu? Tại sao cô ấy không có mặt ở đây?”
Phùng Vũ cười một tiếng: “Cô ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi, chỉ là hiện giờ cô ấy đã trở thành học sinh nội viện”.
Diệp Bắc Minh nói: “Dẫn tôi đến gặp cô ấy”.
“Được thôi!”
Phùng Vũ cũng không nhiều lời, dẫn theo Diệp Bắc Minh đến trong viện nơi Chu Nhược Giai đang ở.
Bên trong truyền ra giọng nói của vài cô gái xa lạ!
“Chỉ là một đứa cảnh giới Hợp Nhất mà thôi, làm sao xứng được ở trong viện?”
“Là thầy Phùng Vũ đề cử cô tiến vào trong viện, giữa hai người có phải có chuyện gì không thể đem ra ánh sáng hay không hả?”
Chu Nhược Giai lạnh lùng mở miệng: “Tôi không quen biết các cô, tránh ra!”
“Tránh ra? Ha ha, nếu như bọn tôi không tránh thì sao?”
Năm cô gái nọ mang theo vẻ mặt trêu chọc, khiêu khích đi về phía Chu Nhược Giai.
Chu Nhược Giai khẽ quát một tiếng: “Tiến lên thêm một bước nữa thì đừng trách tôi không khách khí!”
Một cô gái mặc đồ màu đỏ nắm lấy cổ áo Chu Nhược Giai: “Mày chỉ là một đứa ở cảnh giới Hợp Nhất thôi, định không khách khí với bọn tao kiểu gì?”
Một cô gái có nốt ruồi dưới khóe miệng trong nhóm cũng đầy mặt hóm hỉnh: “Cô thử không khách khí một phát thử xem nào!”
“Nghe nói cô còn định bái Linh Ngọc trưởng lão làm thầy?”
“Cũng không tự xem xem bản thân là cái thá gì, cô xứng chắc?”
“Tổng viện Giám sát gần đây không ổn rồi, cái thứ gà rừng gì cũng được chạy tới bến trong Học Viện Giám Sát!”
“Ha ha ha!”
Một trận cười vang.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: “Phùng Vũ, đây là thứ thành ý mà cậu nói đấy à?”
Phùng Vũ khó xử vô cùng: “Anh Diệp, anh đừng hiểu lầm”.
“Người con gái của ông đây ở chỗ này bị sỉ nhục, cậu còn nói với tôi là hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái con mẹ cậu!”
Diệp Bắc Minh tức giận quát một tiếc!
Một bước vọt thẳng vào trong viện!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Năm cô gái bay thẳng ra ngoài, một nửa gương mặt nổ tung, bảy miệng tám lưỡi gì rớt hết xuống đất!
“A… Mặt của tôi bị hủy rồi…”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh rung động: “Nhược Giai!”
“Anh Bắc Minh!”
Hai tròng mắt Chu Nhược Giai đỏ lên, vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh mềm nhũn ngã sang!
Giây tiếp theo.
Bên tai truyền tới tiếng chửi rủa.
“Là nhân tình của cái con điếm kia!”
Cô gái đồ đỏ che mặt lại: “Chỉ là một thằng súc vật ở cảnh giới Thần Vương mà lại dám đánh chúng ta ư?”
“Thằng khốn, mày có biết tao là ai không hả?”
Cô gái có nốt ruồi bên miệng đứng dậy tức giận mắng to.
“Hửm? Cô là ai?”
Trên người Diệp Bắc Minh tràn ngập sát khí, một tay ôm lấy Chu Nhược Giai.
Tay còn lại siết thật chặt năm ngón!
Một con huyết long lao ra, cô con gái nốt ruồi ngay miệng lập tức rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh, cổ bị bóp lấy thật chặt!
Cảm giác nghẹt thở chết chóc chợt ập đến!
Cô gái có nốt ruồi ngay miệng kinh hoảng, luống cuống nói: “Thằng khốn, mày muốn làm gì? Để…”
Phùng Vũ xông vào vừa lúc nhìn thấy cảnh này: “Diệp Bắc Minh anh đừng có mà làm loạn, học viện nghiêm cấm tàn sát đồng môn…”
Hai giọng nói gần như vang lên cùng một lúc!
“Răng rắc!” một tiếng!
Gọn gàng dứt khoát!
Cổ họng của người con gái có nốt ruồi nổ tung trong nháy mắt!
Sắc mặt cô ta kinh hoàng, trong con ngươi là vô tận hối hận, đã hoàn toàn mất đi ánh sáng!
“A…!”
Cô gái mặc đồ đỏ và nhóm bạn đều nhũn cả hai chân, trực tiếp bị dọa đến nằm liệt trên mặt đất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Anh… Anh…”
“A!”
Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục người khác đi vào trong viện, vừa vặn nhìn thấy cảnh này, trái lại rối rít hít một ngụm khí lạnh!
Mới vừa tới đã dám giết ngươi ngay tại Tổng viện Giám sát!
Thằng nhóc này muốn lên trời đấy à!
Diệp Bắc Minh coi thường phản ứng của tất cả mọi người, nhấc tay làm kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay: “Chu Nhược Giai là vị hôn thê của tôi, làm nhục Chu Nhược Giai cũng chính là làm nhục tôi!”
“Kẻ sỉ nhục tôi, đều phải chết!”
Kiếm Đoạn Long chém xuống, cô gái mặc đồ đỏ dưới sự hoảng sợ tột cùng biến thành một vũng máu tanh!
“Cứu mạng…”
Đám bạn của cô gái đồ đỏ thấy vậy, bị dọa đến mất hồn.
Cứ như nổi điên mà chạy ra khỏi viện!
Ác ma!
Chàng thanh niên này chắc chắn chính là ác ma!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.