Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1299: Không được để ai biết
Ss Tần
31/12/2023
“Lạc Mục, Lạc Vũ cầu kiến!”
Lạc Khuynh Thành bất an nói: “Bảo họ vào đây!”
Hai người họ bước tới chỗ Lạc Khuynh Thành, nhìn thoáng qua nhau, không nói câu nào.
Bọn họ dâng lên một miếng ngọc bội.
Sau đó.
“Khúc khích!”
Lạc Khuynh Thành nở một nụ cười, đôi mắt long lanh.
Tựa như lấy được một bảo vật quý giá nào đó.
Ông lão kia vỗ đùi nói: “Cười rồi, cười rồi!”
“Chúc mừng đế tử, chính là nụ cười ấy!”
Nụ cười trên mặt người thanh niên kia cứng lại, trong mắt thoáng hiện lên sự ghen tị.
Xen lẫn với đó là một luồng sát ý lạnh thấu xương.
...
Tộc Hỗn Độn, trong một tòa cung điện cổ kính.
Một người thanh niên ngồi trên long ỷ Thần Đế của cha mình: “Nói đi”.
Chỉ hai chữ đã khiến Lạc Mục và Lạc Vũ khiếp sợ, dập đầu liên hồi.
Họ hoảng sợ khai hết một mạch.
“Tiểu sư đệ à?”
Đôi mắt người thanh niên kia bắn ra hai tia máu chui vào mi tâm của Lạc Vũ và Lạc Mục.
Thuật sưu hồn.
Tất cả những gì trong đầu hai người họ đều chui vào đầu người thanh niên kia.
Một lát sau.
Rầm!
Đầu của Lạc Mục và Lạc Vũ nứt ra, chết ngay tại chỗ.
Người thanh niên tựa lưng vào long ỷ, thông qua thuật sưu hồn biết được dáng vẻ của người mình cần tìm rồi vẽ ra một bức tranh: “Đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm tất cả những người giống với người trong bức tranh!”
“Cho dù có một chút tương tự thì cũng phải giết!”
Vài lão già bước vào đại điện, đưa hai tay lên nhận lấy bức tranh kia: “Vâng, thưa đế tử!”
Xong, bọn họ xoay người rời đi.
Trong đầu người thanh niên thoáng lên một suy nghĩ, một cuốn sách bay lên từ trên mặt bàn rồi từ từ trải ra.
Đó chính là bức tranh vẽ người thanh niên kia và Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành trong tranh cười tươi như hoa.
Người thanh niên híp mắt.
Phụt!
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt gương mặt rạng rỡ đó của Lạc Khuynh Thành.
“Nụ cười của em chỉ có thể tồn tại vì anh!”
Trên tế đàn màu đen.
Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bằng hai tay, ra sức đập vào mặt đất tế đàn.
Một tiếng nổ vang lên, lấy nơi va chạm với tế đàn làm trung tâm.
Những vết nứt chằng chịt như mạng nhện lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Chia bốn chia năm.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một vầng sáng chói lói chiếu rực lên từ phế tích dưới tế đàn đến thế giới bên ngoài.
Sở Sở thốt lên: “Anh Diệp ơi, đó là một long mạch màu vàng!”
“Trở về!”
Diệp Bắc Minh đuổi sát theo nó.
Anh ngồi trên đầu kim long, nắm đấm giáng xuống như mưa rơi.
Kim long kêu rên, ngã nặng nề từ trên trời cao xuống mặt đất: “Cho dù tôi mất hết sức sống, biến mất khỏi thế gian này!”
“Cùng không đời nào nguyện lòng cho các người sử dụng đâu!”
Vừa dứt lời, khí long mạch của kim long nhanh chóng tiêu tan, cơ thể nó dần trở nên ảm đạm.
Nó đang phân giải cơ thể.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, long mạch còn biết nói sao?
Anh hét to: “Tôi là người của Hoa tộc!”
Quả nhiên.
Anh vừa nói xong, kim long khựng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là người của Hoa tộc sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng!”
Kim long trừng to mắt, cơ thể phát run: “Không thể nào!”
“Tam Hoàng Ngũ Đế đều đã qua đời, Hoa tộc đã bị diệt vong rồi!”
“Sao cậu có thể là người của Hoa tộc chứ? Cậu lừa tôi!”
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Trời ở trên, đất ở dưới!”
“Diệp Bắc Minh tôi lấy tên của bố mẹ, sơ tâm võ đạo ra thề!”
“Thề rằng tôi sinh là người của Hoa tộc, chết cũng là quỷ của Hoa tộc!”
“Nếu có nửa câu gian dối, trời giáng sấm sét, thần hồn diệt vong!”
Kim long vô cùng kích động, bay vờn quanh Diệp Bắc Minh hơn mười vòng.
Vậy mà vẫn không dám tin hỏi lại: “Người trẻ tuổi à, cậu là người của Hoa tộc thật sao?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiền bối long mạch à, tôi là người của Hoa tộc thì kỳ lạ lắm à?”
“Không cần phải kích động đến vậy đâu nhỉ?”
Kim long nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, khó lòng che dấu nội tâm vô cùng kích động của nó: “Sao tôi không kích động được chứ? Tôi còn tưởng Hoa tộc đã bị giết sạch, truyền thừa bị cắt đứt rồi chứ!”
“Vậy mà trên thế giới này vẫn còn dòng dõi của Hoa tộc!”
“Thật tốt quá, trời không diệt Hoa tộc chúng ta!”
“Nhóc à, từ nay trở đi, cậu không được phép nói với bất kỳ ai mình là người của Hoa tộc!”
Đôi mắt đó trở nên nghiêm túc, nhìn vào Sở Sở nói: “Cô gái đó cũng là người Hoa tộc à?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô ấy không phải”.
Kim long bỗng phát điên, lao về phía Sở Sở hét lớn: “Giết cô gái đó diệt khẩu đi!”
Một làn khí tang thương u ám bao vây Sở Sở, nháy mắt khiến mặt cô ấy trắng bệch, cảm nhận được tử vong đang tới gần mình.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đứng chắn trước người Sở Sở.
Rầm!
Làn khí bùng nổ, Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Cô ấy là bạn của tôi, ông có ý gì đó?”
Kim long nóng nảy nói: “Nhóc à, người không thể tin tưởng nhất trên thế giới này chính là bạn bè!”
“Mau giết cô gái đó đi, chuyện cậu là người Hoa tộc không thể lộ ra ngoài, không thể để bọn họ biết trên thế giới này vẫn còn dòng dõi Hoa tộc sống sót!”
Thấy kim long nóng nảy như thế.
Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lạc Khuynh Thành bất an nói: “Bảo họ vào đây!”
Hai người họ bước tới chỗ Lạc Khuynh Thành, nhìn thoáng qua nhau, không nói câu nào.
Bọn họ dâng lên một miếng ngọc bội.
Sau đó.
“Khúc khích!”
Lạc Khuynh Thành nở một nụ cười, đôi mắt long lanh.
Tựa như lấy được một bảo vật quý giá nào đó.
Ông lão kia vỗ đùi nói: “Cười rồi, cười rồi!”
“Chúc mừng đế tử, chính là nụ cười ấy!”
Nụ cười trên mặt người thanh niên kia cứng lại, trong mắt thoáng hiện lên sự ghen tị.
Xen lẫn với đó là một luồng sát ý lạnh thấu xương.
...
Tộc Hỗn Độn, trong một tòa cung điện cổ kính.
Một người thanh niên ngồi trên long ỷ Thần Đế của cha mình: “Nói đi”.
Chỉ hai chữ đã khiến Lạc Mục và Lạc Vũ khiếp sợ, dập đầu liên hồi.
Họ hoảng sợ khai hết một mạch.
“Tiểu sư đệ à?”
Đôi mắt người thanh niên kia bắn ra hai tia máu chui vào mi tâm của Lạc Vũ và Lạc Mục.
Thuật sưu hồn.
Tất cả những gì trong đầu hai người họ đều chui vào đầu người thanh niên kia.
Một lát sau.
Rầm!
Đầu của Lạc Mục và Lạc Vũ nứt ra, chết ngay tại chỗ.
Người thanh niên tựa lưng vào long ỷ, thông qua thuật sưu hồn biết được dáng vẻ của người mình cần tìm rồi vẽ ra một bức tranh: “Đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm tất cả những người giống với người trong bức tranh!”
“Cho dù có một chút tương tự thì cũng phải giết!”
Vài lão già bước vào đại điện, đưa hai tay lên nhận lấy bức tranh kia: “Vâng, thưa đế tử!”
Xong, bọn họ xoay người rời đi.
Trong đầu người thanh niên thoáng lên một suy nghĩ, một cuốn sách bay lên từ trên mặt bàn rồi từ từ trải ra.
Đó chính là bức tranh vẽ người thanh niên kia và Lạc Khuynh Thành.
Lạc Khuynh Thành trong tranh cười tươi như hoa.
Người thanh niên híp mắt.
Phụt!
Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt gương mặt rạng rỡ đó của Lạc Khuynh Thành.
“Nụ cười của em chỉ có thể tồn tại vì anh!”
Trên tế đàn màu đen.
Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bằng hai tay, ra sức đập vào mặt đất tế đàn.
Một tiếng nổ vang lên, lấy nơi va chạm với tế đàn làm trung tâm.
Những vết nứt chằng chịt như mạng nhện lan ra khắp bốn phương tám hướng.
Chia bốn chia năm.
Gầm gừ!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một vầng sáng chói lói chiếu rực lên từ phế tích dưới tế đàn đến thế giới bên ngoài.
Sở Sở thốt lên: “Anh Diệp ơi, đó là một long mạch màu vàng!”
“Trở về!”
Diệp Bắc Minh đuổi sát theo nó.
Anh ngồi trên đầu kim long, nắm đấm giáng xuống như mưa rơi.
Kim long kêu rên, ngã nặng nề từ trên trời cao xuống mặt đất: “Cho dù tôi mất hết sức sống, biến mất khỏi thế gian này!”
“Cùng không đời nào nguyện lòng cho các người sử dụng đâu!”
Vừa dứt lời, khí long mạch của kim long nhanh chóng tiêu tan, cơ thể nó dần trở nên ảm đạm.
Nó đang phân giải cơ thể.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc, long mạch còn biết nói sao?
Anh hét to: “Tôi là người của Hoa tộc!”
Quả nhiên.
Anh vừa nói xong, kim long khựng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là người của Hoa tộc sao?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng!”
Kim long trừng to mắt, cơ thể phát run: “Không thể nào!”
“Tam Hoàng Ngũ Đế đều đã qua đời, Hoa tộc đã bị diệt vong rồi!”
“Sao cậu có thể là người của Hoa tộc chứ? Cậu lừa tôi!”
Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Trời ở trên, đất ở dưới!”
“Diệp Bắc Minh tôi lấy tên của bố mẹ, sơ tâm võ đạo ra thề!”
“Thề rằng tôi sinh là người của Hoa tộc, chết cũng là quỷ của Hoa tộc!”
“Nếu có nửa câu gian dối, trời giáng sấm sét, thần hồn diệt vong!”
Kim long vô cùng kích động, bay vờn quanh Diệp Bắc Minh hơn mười vòng.
Vậy mà vẫn không dám tin hỏi lại: “Người trẻ tuổi à, cậu là người của Hoa tộc thật sao?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiền bối long mạch à, tôi là người của Hoa tộc thì kỳ lạ lắm à?”
“Không cần phải kích động đến vậy đâu nhỉ?”
Kim long nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, khó lòng che dấu nội tâm vô cùng kích động của nó: “Sao tôi không kích động được chứ? Tôi còn tưởng Hoa tộc đã bị giết sạch, truyền thừa bị cắt đứt rồi chứ!”
“Vậy mà trên thế giới này vẫn còn dòng dõi của Hoa tộc!”
“Thật tốt quá, trời không diệt Hoa tộc chúng ta!”
“Nhóc à, từ nay trở đi, cậu không được phép nói với bất kỳ ai mình là người của Hoa tộc!”
Đôi mắt đó trở nên nghiêm túc, nhìn vào Sở Sở nói: “Cô gái đó cũng là người Hoa tộc à?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô ấy không phải”.
Kim long bỗng phát điên, lao về phía Sở Sở hét lớn: “Giết cô gái đó diệt khẩu đi!”
Một làn khí tang thương u ám bao vây Sở Sở, nháy mắt khiến mặt cô ấy trắng bệch, cảm nhận được tử vong đang tới gần mình.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đứng chắn trước người Sở Sở.
Rầm!
Làn khí bùng nổ, Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Cô ấy là bạn của tôi, ông có ý gì đó?”
Kim long nóng nảy nói: “Nhóc à, người không thể tin tưởng nhất trên thế giới này chính là bạn bè!”
“Mau giết cô gái đó đi, chuyện cậu là người Hoa tộc không thể lộ ra ngoài, không thể để bọn họ biết trên thế giới này vẫn còn dòng dõi Hoa tộc sống sót!”
Thấy kim long nóng nảy như thế.
Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.