Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 354: Không hổ là sư đệ của cô Tu La…
Ss Tần
21/05/2023
“Không sai!”
“Xin Long Soái thu hồi của cả chúng tôi nữa!”
Mấy người đồng thanh.
Đây là đang ép cung!
Không ngờ Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý: “Được, cùng thu hồi của năm người này!”
“Cái gì?”
Năm Thiếu tướng ngây người.
Con mẹ nó tình huống gì đây?
Bọn họ không phải thật sự muốn bị thu hồi cấp bậc!
Chỉ là để ép cung, khiến Diệp Bắc Minh lùi bước, không ngờ anh lại mạnh miệng như vậy!
Trực tiếp cắt chức năm người bọn họ?
Phương Chấn cũng không ngờ rằng lại náo loạn ra cảnh tượng này, vội vàng đè thấp giọng: “Long Soái, danh tiếng của Đại tướng Chu trong quân đội rất cao”.
“Dưới tay có một trăm ngàn thủy quân, nếu cậu phế bỏ ông ta, e rằng sẽ dẫn đến các tướng sĩ không phục”.
“Đúng vậy, Long Soái, Đại tướng Chu chỉ là khiến cậu khó chịu chút, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế”.
“Cậu thuận miệng dạy dỗ vài câu là được”.
Mấy vị tướng quân khác cũng bắt đầu nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Lời của tôi không phải mệnh lệnh sao?”
“Người đâu, bắt lại!”
“Rõ!”
Mười mấy cảnh vệ lập tức tiến lên.
Những người này đều là cận vệ của Liễu Như Khanh, đương nhiên rất nghe lời Diệp Bắc Minh.
“Tôi không phục!!!”
“Diệp Bắc Minh, đây là cậu đang làm dụng quyền lợi của mình, tôi phải đến chỗ Long Chủ báo cáo cậu!!!”
Chu Diệu Tông gào thét, bị người ta giữ lại, tháo cấp bậc xuống.
Năm Thiếu tướng vừa rồi giúp Chu Diệu Tông cũng bị khống chế tháo cấp bậc.
Sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh vậy mà lại làm thật!
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Chu Diệu Tông: “Chu Diệu Tông, mượn đồ dùng chút!”
Chu Diệu Tông theo bản năng hỏi: “Đồ gì?”
“Đầu ông!”
Lời vừa dứt.
Trong tay Diệp Bắc Minh xuất hiện thanh kiếm Đoạn Long.
Một kiếm chém ra!
Dứt khoát!
Phốc!
Đầu Chu Diệu Tông bay lên cao, rơi bịch xuống cửa phủ Long Soái.
Đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Diệp Bắc Minh xoay người lên máy bay, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Treo đầu Chu Diệu Tông lên”.
“Truyền lệnh ba quân, sau này ai dám không tuân theo quân lệnh”.
“Chu Diệu Tông chính là kết quả!”
Toàn trường tĩnh mịch!
Dù là Phương Chấn cũng kinh sợ.
Quả quyết sát phạt, dứt khoát, không chút dông dài!
Sau chuyện này e rằng không ai dám không vâng lời anh.
“Không hổ là sư đệ của cô Tu La…”
...
Trong khoang máy bay.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, tất cả những tướng lĩnh khác đều đang đứng.
Phương Chấn tay cầm gậy chỉ huy, chỉ vào màn hình điện tử khổng lồ: “Long Soái, trên bản đồ chính là thế cục của vùng biển phương Nam hiện giờ”.
“Bốn thế lực Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc chọn vùng biển nước ta để tập kết bốn tàu sân bay”.
Sắc măt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bọn họ muốn khai chiến?”
Phương Chấn lắc đầu: “Phỏng đoán không phải khai chiến, chỉ là uy hiếp”.
Diệp Bắc Minh nhìn bản đồ.
Bốn chiếc tàu sân bay kia rõ ràng đã tiến vào vùng biển của Long Quốc.
Nếu như bỏ mặc không quan tâm, uy nghiêm của Long Quốc sẽ phải chịu tổn hại cực lớn.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
Phương Chấn trả lời: “Khoảng ba trăm ngàn người”.
Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Vậy còn chúng ta?”
Phương Chấn nói: “Khoảng sáu trăm ngàn người”.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh nhìn Phương Chấn: “Đúng là phế vật!”
“Long Soái, cậu…”
Phương Chấn ngây người, trong lòng có chút căm tức, nhưng cũng không dám phát tác.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn đám người trong khoang máy ba: “Còn cả các người, tất cả đều là phế vật!”
“Sáu trăm ngàn người đấu với ba trăm ngàn người còn rụt rè e sợ, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?”
“Bốn chiếc tàu sân bay đến tận cửa nhà rồi vẫn còn giùng giằng với người ta?”
“Phải chờ người ta khai hỏa, các người mới đánh lại sao?”
“Các người không phải phế vật, vậy ai là phế vật?!!”
Diệp Bắc Minh chửi mắng một trận.
Đám người Phương Chấn cúi đầu, không dám phản bác.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh nói: “Truyền lệnh ba quân, không tiếc bất cứ giá nào”.
“Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc, bất kỳ kẻ nào dám vượt qua vùng biển của Long Quốc một bước”.
“Lập tức khai hỏa cho tôi, tiêu diệt toàn bộ!”
Lời vừa dứt.
Tất cả đều kinh hãi!
Ba mươi mấy người bên trong khoang máy bay mặt chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.
Ngay cả Phương Chấn cũng sợ ngây người!
“Cái gì?”
“Long Soái!”
“Cậu… cậu… cậu nghiêm túc?”
Mấy người ngược lại hít một hơi khí lạnh, cảm giác da đầu tê dại.
Phương Chấn liên tục nuốt nước miếng: “Long Soái, cậu… cậu không phải đùa chứ?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Ông nhìn tôi giống như đang đùa không?”
“Khai hỏa!!!”
“Rít!”
Mấy người cảm thấy phát rét, toàn thân kích động run rẩy.
Một phút sau.
Sáu trăm ngàn đại quân của chiến đội Tu La nhận được mệnh lệnh.
Khai hỏa với bất kỳ ai vượt qua thế lực vùng biển Long Quốc.
Trong nháy mắt, toàn bộ chiến đội Tu La chấn động!
“Trời ơi, khai hỏa?”
“Thật hay giả vậy!!!”
“Nghe nói là Long Soái hạ lệnh khai hỏa!”
“Mẹ kiếp, Long Soái đỉnh quá!!!”
“Ông đây đã không ưng đám hung thần kia lâu rồi, động tý khiêu chiến vùng biển Long Quốc, là cái thá gì thế!!!”
“Khai hỏa, toàn lực khai hỏa cho tôi!!!”
“Xin Long Soái thu hồi của cả chúng tôi nữa!”
Mấy người đồng thanh.
Đây là đang ép cung!
Không ngờ Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý: “Được, cùng thu hồi của năm người này!”
“Cái gì?”
Năm Thiếu tướng ngây người.
Con mẹ nó tình huống gì đây?
Bọn họ không phải thật sự muốn bị thu hồi cấp bậc!
Chỉ là để ép cung, khiến Diệp Bắc Minh lùi bước, không ngờ anh lại mạnh miệng như vậy!
Trực tiếp cắt chức năm người bọn họ?
Phương Chấn cũng không ngờ rằng lại náo loạn ra cảnh tượng này, vội vàng đè thấp giọng: “Long Soái, danh tiếng của Đại tướng Chu trong quân đội rất cao”.
“Dưới tay có một trăm ngàn thủy quân, nếu cậu phế bỏ ông ta, e rằng sẽ dẫn đến các tướng sĩ không phục”.
“Đúng vậy, Long Soái, Đại tướng Chu chỉ là khiến cậu khó chịu chút, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế”.
“Cậu thuận miệng dạy dỗ vài câu là được”.
Mấy vị tướng quân khác cũng bắt đầu nói.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Lời của tôi không phải mệnh lệnh sao?”
“Người đâu, bắt lại!”
“Rõ!”
Mười mấy cảnh vệ lập tức tiến lên.
Những người này đều là cận vệ của Liễu Như Khanh, đương nhiên rất nghe lời Diệp Bắc Minh.
“Tôi không phục!!!”
“Diệp Bắc Minh, đây là cậu đang làm dụng quyền lợi của mình, tôi phải đến chỗ Long Chủ báo cáo cậu!!!”
Chu Diệu Tông gào thét, bị người ta giữ lại, tháo cấp bậc xuống.
Năm Thiếu tướng vừa rồi giúp Chu Diệu Tông cũng bị khống chế tháo cấp bậc.
Sắc mặt trắng bệch!
Diệp Bắc Minh vậy mà lại làm thật!
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Chu Diệu Tông: “Chu Diệu Tông, mượn đồ dùng chút!”
Chu Diệu Tông theo bản năng hỏi: “Đồ gì?”
“Đầu ông!”
Lời vừa dứt.
Trong tay Diệp Bắc Minh xuất hiện thanh kiếm Đoạn Long.
Một kiếm chém ra!
Dứt khoát!
Phốc!
Đầu Chu Diệu Tông bay lên cao, rơi bịch xuống cửa phủ Long Soái.
Đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!
Diệp Bắc Minh xoay người lên máy bay, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Treo đầu Chu Diệu Tông lên”.
“Truyền lệnh ba quân, sau này ai dám không tuân theo quân lệnh”.
“Chu Diệu Tông chính là kết quả!”
Toàn trường tĩnh mịch!
Dù là Phương Chấn cũng kinh sợ.
Quả quyết sát phạt, dứt khoát, không chút dông dài!
Sau chuyện này e rằng không ai dám không vâng lời anh.
“Không hổ là sư đệ của cô Tu La…”
...
Trong khoang máy bay.
Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, tất cả những tướng lĩnh khác đều đang đứng.
Phương Chấn tay cầm gậy chỉ huy, chỉ vào màn hình điện tử khổng lồ: “Long Soái, trên bản đồ chính là thế cục của vùng biển phương Nam hiện giờ”.
“Bốn thế lực Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc chọn vùng biển nước ta để tập kết bốn tàu sân bay”.
Sắc măt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bọn họ muốn khai chiến?”
Phương Chấn lắc đầu: “Phỏng đoán không phải khai chiến, chỉ là uy hiếp”.
Diệp Bắc Minh nhìn bản đồ.
Bốn chiếc tàu sân bay kia rõ ràng đã tiến vào vùng biển của Long Quốc.
Nếu như bỏ mặc không quan tâm, uy nghiêm của Long Quốc sẽ phải chịu tổn hại cực lớn.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người?”
Phương Chấn trả lời: “Khoảng ba trăm ngàn người”.
Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Vậy còn chúng ta?”
Phương Chấn nói: “Khoảng sáu trăm ngàn người”.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh nhìn Phương Chấn: “Đúng là phế vật!”
“Long Soái, cậu…”
Phương Chấn ngây người, trong lòng có chút căm tức, nhưng cũng không dám phát tác.
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn đám người trong khoang máy ba: “Còn cả các người, tất cả đều là phế vật!”
“Sáu trăm ngàn người đấu với ba trăm ngàn người còn rụt rè e sợ, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?”
“Bốn chiếc tàu sân bay đến tận cửa nhà rồi vẫn còn giùng giằng với người ta?”
“Phải chờ người ta khai hỏa, các người mới đánh lại sao?”
“Các người không phải phế vật, vậy ai là phế vật?!!”
Diệp Bắc Minh chửi mắng một trận.
Đám người Phương Chấn cúi đầu, không dám phản bác.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh nói: “Truyền lệnh ba quân, không tiếc bất cứ giá nào”.
“Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc, bất kỳ kẻ nào dám vượt qua vùng biển của Long Quốc một bước”.
“Lập tức khai hỏa cho tôi, tiêu diệt toàn bộ!”
Lời vừa dứt.
Tất cả đều kinh hãi!
Ba mươi mấy người bên trong khoang máy bay mặt chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.
Ngay cả Phương Chấn cũng sợ ngây người!
“Cái gì?”
“Long Soái!”
“Cậu… cậu… cậu nghiêm túc?”
Mấy người ngược lại hít một hơi khí lạnh, cảm giác da đầu tê dại.
Phương Chấn liên tục nuốt nước miếng: “Long Soái, cậu… cậu không phải đùa chứ?”
Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Ông nhìn tôi giống như đang đùa không?”
“Khai hỏa!!!”
“Rít!”
Mấy người cảm thấy phát rét, toàn thân kích động run rẩy.
Một phút sau.
Sáu trăm ngàn đại quân của chiến đội Tu La nhận được mệnh lệnh.
Khai hỏa với bất kỳ ai vượt qua thế lực vùng biển Long Quốc.
Trong nháy mắt, toàn bộ chiến đội Tu La chấn động!
“Trời ơi, khai hỏa?”
“Thật hay giả vậy!!!”
“Nghe nói là Long Soái hạ lệnh khai hỏa!”
“Mẹ kiếp, Long Soái đỉnh quá!!!”
“Ông đây đã không ưng đám hung thần kia lâu rồi, động tý khiêu chiến vùng biển Long Quốc, là cái thá gì thế!!!”
“Khai hỏa, toàn lực khai hỏa cho tôi!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.