Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1608: Không nghe lời
Ss Tần
11/03/2024
Dao róc xương giáng xuống.
Đoạn Bắc Minh trực tiếp kêu thảm một tiếng: “A… mày đang cắt thịt của tao hả? Mày dám…”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt bò dậy, nhìn thấy một cảnh khó quên lúc cuối đời!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh một tay tóm chặt cổ của Đoạn Bắc Minh!
Dao róc xương điên cuồng giáng xuống!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Mỗi một nhát dao đều mang đi một miếng thịt của Đoạn Bắc Minh!
Một lát sau, Đoạn Bắc Minh chỉ còn lại cái đầu lâu, và cả một bộ khung xương hoàn chỉnh!
Điều khiến người ta kinh hãi là, tuy Diệp Bắc Minh đã cắt hết máu thịt của Đoạn Bắc Minh, nhưng dây thần kinh trên người hắn lại không bị đứt một cái nào!
Đây là khái niệm gì?
Cũng có nghĩa là, Đoạn Bắc Minh có thể cảm nhận được nỗi đau mỗi một miếng thịt bi cắt xuống!
“Suýt!”
Mấy ông lão không hẹn mà cùng hít khí lạnh!
Tên nhóc này không những thủ đoạn kinh người, mà cũng nắm vững về cơ thể người đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần!
Đoạn Bắc Minh vẫn sống, cúi đầu nhìn, mình chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Và cả huyết quản dây thần kinh đáng sợ đó, sợ đến kêu thảm: “A… a… a!”
“Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
“Làm hại con gái tao, đây là kết cục!”
Diệp Bắc Minh gầm quát một tiếng, bóp vỡ đầu của Đoạn Bắc Minh!
Máu tươi bắn ra!
“Tiểu tháp, sử dụng sức mạnh của ông, Huyết Mạch Chú Sát cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Tôi muốn cho nhà họ Đoạn tuyệt chủng hoàn toàn!”
Mấy ông lão trong phòng luyện đan còn chưa phản ứng lại, trên người đã bùng lên ngọn lửa!
“A… chuyện gì thế này? Lửa! Lửa ở đâu ra!”
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Khắp nơi nhà họ Đoạn vang lên tiếng kêu thảm trầm bổng!
“Đây là…”
Con ngươi của ông lão một mắt co lại.
“Đừng!”
Ông lão mặt rỗ nhìn ngọn lửa cháy trên lồng ngực, mấy người lập tức hóa thành tro bụi!
Lúc này Diệp Bắc Minh mới đến bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt và Diệp Nặc: “Nặc Nhi thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt làm động tác suỵt, lắc đầu: “Nặc Nhi ngủ rồi”.
“Để tôi xem”.
Diệp Bắc Minh nói rất khẽ.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, giao Diệp Nặc cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn con gái trong lòng, toàn thân đều là vết thương, Diệp Bắc Minh cay sống mũi.
Lấy ra một ít bột thuốc, cẩn thận bôi lên người Diệp Nặc!
Rồi lại lấy ra đan dược, cẩn thận bón cho Diệp Nặc uống.
“Được rồi, cũng may đều là vết thương ngoài da, máu mất đi sẽ có thể phục hồi”, Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Ngược lại là cô, tinh khí sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng!”
“Cần nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, sao hai người lại tiến vào thần giới?”
“Các sư tỷ đâu, không phải là nên ở cùng hai người à?”
“Chủ Luân Hồi đang ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Sư phụ tôi đã chết rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chủ Luân Hồi đã chết rồi, đã có chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi anh gặp được các sư tỷ thì có thể biết tất cả!”
…
Trong lầu Vạn Hoa, Độc Cô Vấn Thiên vừa dứt lời.
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức nổi giận: “Anh coi sư tỷ tôi là gì hả?”
“Ha ha”.
Độc Cô Vấn Thiên cười, lướt nhìn Tiêu Ngột: “Hình như bọn họ không nghe lời lắm hả?”
Trong giọng điệu có ý trách móc!
Tiêu Ngột sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội giải thích: “Công tử Độc Cô, anh cho tôi một cơ hội, bây giờ tôi bắt cô ta cởi giày cho anh!”
Nói xong, bước lên sân khấu.
Con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thiên Nhận Băng: “Còn không mau đi?”
Thiên Nhận Băng cau mày: “Xin lỗi cậu Tiêu, ngày bảy chị em chúng tôi vào lầu Vạn Hoa đã nói rồi!”
“Chỉ bán nghệ, không bán thân!”
Tiêu Ngột tức giận: “Đã ra ngoài bán rồi, còn chú trọng nhiều thế làm gì?”
“Anh!”
Thiên Nhận Băng dựng ngược lông mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, đã như vậy, chúng tôi rời khỏi lầu Vạn Hoa là được!”
“Ban đầu đã nói trước, chúng tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
“Các sư muội, chúng ta đi!”
Quay người định rời đi.
Sắc mặt của Độc Cô Vấn Thiên đã rất khó coi!
Tiêu Ngột nhìn thấy cảnh này, càng tức gần chết: “Vãi! Tiện nhân, tôi dễ với cô quá phải không?”
“Lầu Vạn Hoa là nơi các cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
“Nếu không phải tôi thấy các cô đáng thương, giữ các cô ở lại lầu Vạn Hoa, thì các cô sớm đã chết ở bên ngoài rồi!”
“Bây giờ chỉ là bảo cô cởi giày cho công tử Độc Cô, cô giả bộ thanh cao cái gì?”
Dậm chân một cái, Tiêu Ngột trực tiếp xông lên đập ra một chưởng lên sau lưng Thiên Nhận Băng!
“Nhị sư tỷ cẩn thận!”
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Đoạn Bắc Minh trực tiếp kêu thảm một tiếng: “A… mày đang cắt thịt của tao hả? Mày dám…”
Ông lão mặt rỗ và ông lão một mắt bò dậy, nhìn thấy một cảnh khó quên lúc cuối đời!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh một tay tóm chặt cổ của Đoạn Bắc Minh!
Dao róc xương điên cuồng giáng xuống!
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Mỗi một nhát dao đều mang đi một miếng thịt của Đoạn Bắc Minh!
Một lát sau, Đoạn Bắc Minh chỉ còn lại cái đầu lâu, và cả một bộ khung xương hoàn chỉnh!
Điều khiến người ta kinh hãi là, tuy Diệp Bắc Minh đã cắt hết máu thịt của Đoạn Bắc Minh, nhưng dây thần kinh trên người hắn lại không bị đứt một cái nào!
Đây là khái niệm gì?
Cũng có nghĩa là, Đoạn Bắc Minh có thể cảm nhận được nỗi đau mỗi một miếng thịt bi cắt xuống!
“Suýt!”
Mấy ông lão không hẹn mà cùng hít khí lạnh!
Tên nhóc này không những thủ đoạn kinh người, mà cũng nắm vững về cơ thể người đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần!
Đoạn Bắc Minh vẫn sống, cúi đầu nhìn, mình chỉ còn lại một bộ xương trắng.
Và cả huyết quản dây thần kinh đáng sợ đó, sợ đến kêu thảm: “A… a… a!”
“Rốt cuộc mày là người hay quỷ?”
“Làm hại con gái tao, đây là kết cục!”
Diệp Bắc Minh gầm quát một tiếng, bóp vỡ đầu của Đoạn Bắc Minh!
Máu tươi bắn ra!
“Tiểu tháp, sử dụng sức mạnh của ông, Huyết Mạch Chú Sát cho tôi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Tôi muốn cho nhà họ Đoạn tuyệt chủng hoàn toàn!”
Mấy ông lão trong phòng luyện đan còn chưa phản ứng lại, trên người đã bùng lên ngọn lửa!
“A… chuyện gì thế này? Lửa! Lửa ở đâu ra!”
“Cứu tôi, cứu tôi với!”
Khắp nơi nhà họ Đoạn vang lên tiếng kêu thảm trầm bổng!
“Đây là…”
Con ngươi của ông lão một mắt co lại.
“Đừng!”
Ông lão mặt rỗ nhìn ngọn lửa cháy trên lồng ngực, mấy người lập tức hóa thành tro bụi!
Lúc này Diệp Bắc Minh mới đến bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt và Diệp Nặc: “Nặc Nhi thế nào rồi?”
Đông Phương Xá Nguyệt làm động tác suỵt, lắc đầu: “Nặc Nhi ngủ rồi”.
“Để tôi xem”.
Diệp Bắc Minh nói rất khẽ.
Đông Phương Xá Nguyệt gật đầu, giao Diệp Nặc cho Diệp Bắc Minh.
Nhìn con gái trong lòng, toàn thân đều là vết thương, Diệp Bắc Minh cay sống mũi.
Lấy ra một ít bột thuốc, cẩn thận bôi lên người Diệp Nặc!
Rồi lại lấy ra đan dược, cẩn thận bón cho Diệp Nặc uống.
“Được rồi, cũng may đều là vết thương ngoài da, máu mất đi sẽ có thể phục hồi”, Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Ngược lại là cô, tinh khí sinh mệnh tổn thương nghiêm trọng!”
“Cần nghỉ ngơi cho tốt, đúng rồi, sao hai người lại tiến vào thần giới?”
“Các sư tỷ đâu, không phải là nên ở cùng hai người à?”
“Chủ Luân Hồi đang ở đâu?”
Đông Phương Xá Nguyệt cắn môi: “Sư phụ tôi đã chết rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chủ Luân Hồi đã chết rồi, đã có chuyện gì?”
Đông Phương Xá Nguyệt lắc đầu: “Chuyện này nói ra dài lắm, đợi anh gặp được các sư tỷ thì có thể biết tất cả!”
…
Trong lầu Vạn Hoa, Độc Cô Vấn Thiên vừa dứt lời.
Đạm Đài Yêu Yêu lập tức nổi giận: “Anh coi sư tỷ tôi là gì hả?”
“Ha ha”.
Độc Cô Vấn Thiên cười, lướt nhìn Tiêu Ngột: “Hình như bọn họ không nghe lời lắm hả?”
Trong giọng điệu có ý trách móc!
Tiêu Ngột sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội giải thích: “Công tử Độc Cô, anh cho tôi một cơ hội, bây giờ tôi bắt cô ta cởi giày cho anh!”
Nói xong, bước lên sân khấu.
Con mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Thiên Nhận Băng: “Còn không mau đi?”
Thiên Nhận Băng cau mày: “Xin lỗi cậu Tiêu, ngày bảy chị em chúng tôi vào lầu Vạn Hoa đã nói rồi!”
“Chỉ bán nghệ, không bán thân!”
Tiêu Ngột tức giận: “Đã ra ngoài bán rồi, còn chú trọng nhiều thế làm gì?”
“Anh!”
Thiên Nhận Băng dựng ngược lông mày, lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ, đã như vậy, chúng tôi rời khỏi lầu Vạn Hoa là được!”
“Ban đầu đã nói trước, chúng tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào!”
“Các sư muội, chúng ta đi!”
Quay người định rời đi.
Sắc mặt của Độc Cô Vấn Thiên đã rất khó coi!
Tiêu Ngột nhìn thấy cảnh này, càng tức gần chết: “Vãi! Tiện nhân, tôi dễ với cô quá phải không?”
“Lầu Vạn Hoa là nơi các cô muốn đến thì đến, muốn đi thì đi hả?”
“Nếu không phải tôi thấy các cô đáng thương, giữ các cô ở lại lầu Vạn Hoa, thì các cô sớm đã chết ở bên ngoài rồi!”
“Bây giờ chỉ là bảo cô cởi giày cho công tử Độc Cô, cô giả bộ thanh cao cái gì?”
Dậm chân một cái, Tiêu Ngột trực tiếp xông lên đập ra một chưởng lên sau lưng Thiên Nhận Băng!
“Nhị sư tỷ cẩn thận!”
Mọi người kinh hãi kêu lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.