Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2128: Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, vỡ!
Ss Tần
16/08/2024
Bên ngoài.
Sau khi Bất Hủ Chiến và lão giả mặt đỏ Bất Hủ Khung nhận được tin của Bất Hủ Lộng Nguyệt, họ lập tức mở cổng thí luyện, phá vị diện đi vào.
"Lộng Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Lão tổ!"
Mọi người trông thấy Bất Hủ Chiến và Bất Hủ Khung thì tiến lên hành lễ!
"Trục Nhật, con bị thương à?"
Bất Hủ Chiến cả kinh.
Với thực lực của Bất Hủ Trục Nhật, ai có thể làm anh ta bị thương cơ chứ?
Chưa kể anh ta còn có Thái Dương Thần Thể, tuyệt đối là vô địch trong đám cùng cảnh giới!
Bất Hủ Trục Nhật mặt tái nhợt, mất máu quá nhiều: "Lão tổ, là Diệp Bắc Minh, tên đó nhập ma rồi!"
"Anh ta bộc phát ra thực lực không thuộc về anh ta..."
Bất Hủ Trục Nhật giải thích xong.
Bất Hủ Khung cau mày: "Tên nhóc đó mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, bản thân cũng có phần đặc biệt!"
"Nhưng dù cậu ta có rơi vào ma đạo, thì cũng không thể bộc phát ra thực lực vượt quá người thường chứ?"
Bất Hủ Chiến gật đầu: "Một đòn Cửu tiêu thần lôi cũng không giết chết được cậu ta, không đơn giản đâu!"
Giọng nói của Bất Hủ Khung trầm xuống: "Mặc kệ có đơn giản hay không, bây giờ tên này phá hỏng cuộc so tài của tộc Bất Hủ ta, thì nhất định phải trả giá đắt!"
"Cứ tìm ra cậu ta trước đã rồi tính tiếp, tuyệt đối không thể để cậu ta tiến vào tầng một, chỗ đó chôn vật kia đấy!"
"Lỡ mà thả ra một cái..."
Mặt Bất Hủ Chiến biến sắc: "Đi thôi!"
Hai người đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi!
...
"Cút đi, cút ra khỏi đầu ta!"
"Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Không ngờ ngươi còn biết hạ thủ lưu tình với nữ nhân cơ đấy? Nữ tử tên Bất Hủ Nhan đó đáng chết! Bây giờ ta sẽ quay lại giết cô ta!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng lúc tới!
"Ngươi dám!"
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Bất Hủ Nhan từng giúp ta, tuy ta đi theo con đường giết chóc, nhưng tuyệt đối không lạm sát người vô tội!"
"Vậy sao?"
Giọng nói ở đáy lòng bật cười, khống chế biểu cảm của Diệp Bắc Minh trở nên dữ tợn: "Không lạm sát người vô tội ư? Những người tham gia cuộc so tài của tộc Bất Hủ, cũng là kẻ thù của ngươi hết sao?"
"Ngươi giết một mạch mấy nghìn người, đó còn không phải lạm sát người vô tội à?"
Diệp Bắc Minh gào lên: "Đó là ta khi bị ngươi kiểm soát!"
"Ta từng nói rồi đấy, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!" Thanh âm ở đáy lòng lạnh lùng nói: "Ta giết cũng chính là ngươi giết!"
Diệp Bắc Minh cuồng nộ: "Là ta giết đó, thì sao?"
"Diệp Bắc Minh ta giết người, cần phải giải thích với ngươi sao?"
Thanh âm ở đáy lòng bật cười: "Đúng, ta thích cái kiểu khí thế này!"
"Giết hết bọn họ, giết sạch tất cả mọi người, đi con đường giết chóc của ngươi, chúng ta đi giết Bất Hủ Nhan trước đi!"
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bay vút lên không trung!
"Ta nói rồi, không được!"
Diệp Bắc Minh vô cùng thịnh nộ!
Tay trái bắt lấy tay phải của mình, một ý niệm thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trở lại trong tháp!
"Ha ha! Kiếm lại đây!"
Thanh âm ở đáy lòng cười lạnh.
Một giây sau.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, hai bàn tay một trái một phải điên cuồng tranh giành kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Thậm chí hai tay còn đánh nhau tàn nhẫn!
Hai nắm đấm tấn công nhau, đánh ra hết quyền này đến quyền khác!
Nếu mà có người ở đây, nhất định sẽ chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên!
Chỉ thấy.
Tay trải và tay phải của Diệp Bắc Minh đang chảy máu đầm đìa!
Một quyền đánh vào ngực, vai, cằm, đan điền, trái tim của mình.
"Phụt!"
Diệp Bắc Minh hộc ra một búng máu!
Cả người lăn lông lốc!
Khi Bất Hủ Chiến và Bất Hủ Khung đuổi kịp đến chỗ Diệp Bắc Minh, hai người vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này!
Đám Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật, Bất Hủ Nhan tới ngay sau đó.
Trông thấy tay trái tay phải của Diệp Bắc Minh đang tự đánh mình, họ cũng ngẩn cả người!
"Chuyện gì thế này? Tên này tự đánh nhau với bản thân à?"
Bất Hủ Trục Nhật nhíu mày.
Bất Hủ Chiến nói: "Tâm ma của cậu ta đã tách ra thành một nhân cách khác, đây là biểu hiện của việc xuất hiện xung đột nội tâm!"
Tâm ma ư?
Những người khác của tộc Bất Hủ cả kinh!
Tu võ giả một khi xuất hiện tâm ma, con đường tu võ coi như phế rồi!
"Diệp Bắc Minh..."
Bất Hủ Nhan rất lo lắng.
"Hừ!"
Bất Hủ Khung hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc này đúng là điên rồi!"
"Tôi kệ đấy, tôi sẽ bắt cậu ta lại rồi xử lý sau!"
Khí thế của cảnh giới Tế Đạo tầng ba lập tức tỏa ra!
Một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố nhoáng cái đã bao chùm lấy Diệp Bắc Minh, một luồng sức mạnh có tính thực chất nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
"Đừng đánh nữa, kẻ địch chung đến rồi!"
Thanh âm ở đáy lòng quát.
Diệp Bắc Minh nắm năm ngón tay lại: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém!"
Gào!
Một con huyết long bộc phát ra chém về phía luồng sức mạnh kia!
Ầm một tiếng, không gian hoàn toàn nổ tung, năng lượng khủng bố cuồn cuộn ập đến, mấy trăm mét xung quanh trong không gian sụp đổ hoàn toàn!
"Ồ, thế mà lại đỡ được một đòn dùng 10% sức mạnh của lão phu, không đơn giản a!"
Bất Hủ Khung lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Ông ta trực tiếp bước ra một bước!
"Chiêu này, không biết cậu có đỡ được không?"
Đưa tay ra năm ngón tay nắm lại, chộp lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cực kỳ cuồng bạo chém ra một kiếm, va chạm với năm ngón tay của Bất Hủ Khung!
Răng rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Khác với trước đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không còn nghiền áp mọi thứ nữa!
Mà là, dưới năm ngón tay của Bất Hủ Khung, nó xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt nhanh chóng lan ra!
"Đồng nát sắt vụn gì? Cũng dám ra tay trước mặt cảnh giới Tế Đạo à?" Bất Hủ Khung lạnh lùng lắc đầu.
Bóp mạnh một cái!
Bùm...
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay ra tứ phía!
Kiếm linh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hét thảm một tiếng: "A... chủ nhân..."
"Kiếm linh!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng cực kỳ cuồng nộ: "Đệch! Ông phá hủy kiếm của tôi rồi? Ông khốn kiếp!"
"Cậu nói cái gì?"
Bất Hủ Khung híp mắt.
Rồi không hề khách khí vung ra một cái tát, tiếng ầm ầm như tiếng máy bay chiến đấu truyền đến, Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh không thể cản lại đập lên người mình!
Phụt!
Một búng máu phụt ra!
Cả người bay ra ngoài, đập vào một ngọn núi lớn.
Ầm ầm!
Ngọn núi sụp đổ, vô số tảng đá đè lên người anh, bụi bay mù mịt.
"Giết!"
Trên bầu trời mây máu ngưng tụ, huyết khí đầy trời rơi xuống, cả người Diệp Bắc Minh toàn là máu lao ra ngoài, đánh về phía Bất Hủ Khung!
"Vẫn còn dám tới nữa à? Nhóc con, cậu đúng là không biết sợ!" Bất Hủ Khung mặt mày dữ tợn.
Đánh ra một quyền!
"Khung lão tổ, cầu xin ngài đừng giết anh ấy!"
Bất Hủ Nhan lao ra ôm chặt lấy một cánh tay của Bất Hủ Khung.
Bất Hủ Khung trầm mặt: "Bất Hủ Nhan, cháu coi bổn lão tổ là người thế nào vậy?"
Bất Hủ Nhan nghiến răng: "Lão tổ, cháu bằng lòng nhường lại một phần ba tài nguyên của đỉnh thứ ba, xin người tha cho anh ấy một mạng!"
"Cái gì? Nhan Nhi, em điên rồi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt kinh ngạc hô ra tiếng.
Bất Hủ Trục Nhật sững sờ!
Những người khác trong tộc Bất Hủ đều trợn tròn mắt kinh ngạc!
Một phần ba tài nguyên của đỉnh thứ ba? Ít nhất có thể bồi dưỡng ra hàng trăm võ giả cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng, còn có thể trực tiếp tạo ra một tông môn hạng vừa, hoặc cố bồi dưỡng ra một người đạt tới cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Hơn nữa.
Sau khi đỉnh thứ ba nhường ra một phần ba tài nguyên!
Xếp hạng của đỉnh thứ ba trong chín đỉnh chính tộc Bất Hủ nhất định sẽ rơi xuống hạng bảy, có khi còn rơi xuống hạng tám, hạng chín...
"Cháu chắc chứ?"
Hai mắt Bất Hủ Khung sáng ngời.
"Chắc chắn!"
Bất Hủ Nhan gật đầu.
"Hừ!"
Bất Hủ Khung hừ lạnh rồi gật đầu: "Hãy nhớ lời cháu nói, tên nhóc này tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó có thể tha!"
Sức mạnh yếu đi một nửa!
Nhưng dù vậy, một quyền này vẫn mang sức mạnh vượt quá mười lăm vạn con rồng!
Răng rắc!
Xương cốt toàn thân Diệp Bắc Minh vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, đan điền tổn thương!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh thê thảm nằm sấp trên mặt đất!
Một cỗ khí tức tử vong hoàn toàn bao phủ lấy anh!
"Đã thấy chưa? Thực lực không đủ, chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết!"
"Diệp Bắc Minh, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ có giết chóc, mới có thể nâng cao thực lực của ngươi!"
Sau khi đạo thanh âm ở đáy lòng kia nói xong một câu cuối cùng, thì biến mất hoàn toàn.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đã tỉnh táo trở lại!
Bất Hủ Trục Nhật cười bỡn cợt: "Vừa nãy không phải anh ta nhập ma à?"
"Sao bị Khung lão tổ đánh cho một quyền thì tỉnh táo hẳn vậy?"
"Ha ha ha ha..."
Xung quang vang lên một loạt tiếng cười giễu cợt!
Sau khi Bất Hủ Chiến và lão giả mặt đỏ Bất Hủ Khung nhận được tin của Bất Hủ Lộng Nguyệt, họ lập tức mở cổng thí luyện, phá vị diện đi vào.
"Lộng Nguyệt, đã xảy ra chuyện gì?"
"Lão tổ!"
Mọi người trông thấy Bất Hủ Chiến và Bất Hủ Khung thì tiến lên hành lễ!
"Trục Nhật, con bị thương à?"
Bất Hủ Chiến cả kinh.
Với thực lực của Bất Hủ Trục Nhật, ai có thể làm anh ta bị thương cơ chứ?
Chưa kể anh ta còn có Thái Dương Thần Thể, tuyệt đối là vô địch trong đám cùng cảnh giới!
Bất Hủ Trục Nhật mặt tái nhợt, mất máu quá nhiều: "Lão tổ, là Diệp Bắc Minh, tên đó nhập ma rồi!"
"Anh ta bộc phát ra thực lực không thuộc về anh ta..."
Bất Hủ Trục Nhật giải thích xong.
Bất Hủ Khung cau mày: "Tên nhóc đó mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, bản thân cũng có phần đặc biệt!"
"Nhưng dù cậu ta có rơi vào ma đạo, thì cũng không thể bộc phát ra thực lực vượt quá người thường chứ?"
Bất Hủ Chiến gật đầu: "Một đòn Cửu tiêu thần lôi cũng không giết chết được cậu ta, không đơn giản đâu!"
Giọng nói của Bất Hủ Khung trầm xuống: "Mặc kệ có đơn giản hay không, bây giờ tên này phá hỏng cuộc so tài của tộc Bất Hủ ta, thì nhất định phải trả giá đắt!"
"Cứ tìm ra cậu ta trước đã rồi tính tiếp, tuyệt đối không thể để cậu ta tiến vào tầng một, chỗ đó chôn vật kia đấy!"
"Lỡ mà thả ra một cái..."
Mặt Bất Hủ Chiến biến sắc: "Đi thôi!"
Hai người đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh rời đi!
...
"Cút đi, cút ra khỏi đầu ta!"
"Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta! Không ngờ ngươi còn biết hạ thủ lưu tình với nữ nhân cơ đấy? Nữ tử tên Bất Hủ Nhan đó đáng chết! Bây giờ ta sẽ quay lại giết cô ta!"
Nói xong.
Diệp Bắc Minh quay người, đi về hướng lúc tới!
"Ngươi dám!"
Diệp Bắc Minh khàn giọng nói: "Bất Hủ Nhan từng giúp ta, tuy ta đi theo con đường giết chóc, nhưng tuyệt đối không lạm sát người vô tội!"
"Vậy sao?"
Giọng nói ở đáy lòng bật cười, khống chế biểu cảm của Diệp Bắc Minh trở nên dữ tợn: "Không lạm sát người vô tội ư? Những người tham gia cuộc so tài của tộc Bất Hủ, cũng là kẻ thù của ngươi hết sao?"
"Ngươi giết một mạch mấy nghìn người, đó còn không phải lạm sát người vô tội à?"
Diệp Bắc Minh gào lên: "Đó là ta khi bị ngươi kiểm soát!"
"Ta từng nói rồi đấy, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta!" Thanh âm ở đáy lòng lạnh lùng nói: "Ta giết cũng chính là ngươi giết!"
Diệp Bắc Minh cuồng nộ: "Là ta giết đó, thì sao?"
"Diệp Bắc Minh ta giết người, cần phải giải thích với ngươi sao?"
Thanh âm ở đáy lòng bật cười: "Đúng, ta thích cái kiểu khí thế này!"
"Giết hết bọn họ, giết sạch tất cả mọi người, đi con đường giết chóc của ngươi, chúng ta đi giết Bất Hủ Nhan trước đi!"
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bay vút lên không trung!
"Ta nói rồi, không được!"
Diệp Bắc Minh vô cùng thịnh nộ!
Tay trái bắt lấy tay phải của mình, một ý niệm thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trở lại trong tháp!
"Ha ha! Kiếm lại đây!"
Thanh âm ở đáy lòng cười lạnh.
Một giây sau.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, hai bàn tay một trái một phải điên cuồng tranh giành kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Thậm chí hai tay còn đánh nhau tàn nhẫn!
Hai nắm đấm tấn công nhau, đánh ra hết quyền này đến quyền khác!
Nếu mà có người ở đây, nhất định sẽ chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên!
Chỉ thấy.
Tay trải và tay phải của Diệp Bắc Minh đang chảy máu đầm đìa!
Một quyền đánh vào ngực, vai, cằm, đan điền, trái tim của mình.
"Phụt!"
Diệp Bắc Minh hộc ra một búng máu!
Cả người lăn lông lốc!
Khi Bất Hủ Chiến và Bất Hủ Khung đuổi kịp đến chỗ Diệp Bắc Minh, hai người vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này!
Đám Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật, Bất Hủ Nhan tới ngay sau đó.
Trông thấy tay trái tay phải của Diệp Bắc Minh đang tự đánh mình, họ cũng ngẩn cả người!
"Chuyện gì thế này? Tên này tự đánh nhau với bản thân à?"
Bất Hủ Trục Nhật nhíu mày.
Bất Hủ Chiến nói: "Tâm ma của cậu ta đã tách ra thành một nhân cách khác, đây là biểu hiện của việc xuất hiện xung đột nội tâm!"
Tâm ma ư?
Những người khác của tộc Bất Hủ cả kinh!
Tu võ giả một khi xuất hiện tâm ma, con đường tu võ coi như phế rồi!
"Diệp Bắc Minh..."
Bất Hủ Nhan rất lo lắng.
"Hừ!"
Bất Hủ Khung hừ lạnh một tiếng: "Tên nhóc này đúng là điên rồi!"
"Tôi kệ đấy, tôi sẽ bắt cậu ta lại rồi xử lý sau!"
Khí thế của cảnh giới Tế Đạo tầng ba lập tức tỏa ra!
Một cỗ khí tức cực kỳ khủng bố nhoáng cái đã bao chùm lấy Diệp Bắc Minh, một luồng sức mạnh có tính thực chất nghiền áp về phía Diệp Bắc Minh!
"Đừng đánh nữa, kẻ địch chung đến rồi!"
Thanh âm ở đáy lòng quát.
Diệp Bắc Minh nắm năm ngón tay lại: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém!"
Gào!
Một con huyết long bộc phát ra chém về phía luồng sức mạnh kia!
Ầm một tiếng, không gian hoàn toàn nổ tung, năng lượng khủng bố cuồn cuộn ập đến, mấy trăm mét xung quanh trong không gian sụp đổ hoàn toàn!
"Ồ, thế mà lại đỡ được một đòn dùng 10% sức mạnh của lão phu, không đơn giản a!"
Bất Hủ Khung lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Ông ta trực tiếp bước ra một bước!
"Chiêu này, không biết cậu có đỡ được không?"
Đưa tay ra năm ngón tay nắm lại, chộp lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay cực kỳ cuồng bạo chém ra một kiếm, va chạm với năm ngón tay của Bất Hủ Khung!
Răng rắc!
Một tiếng giòn tan vang lên!
Khác với trước đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không còn nghiền áp mọi thứ nữa!
Mà là, dưới năm ngón tay của Bất Hủ Khung, nó xuất hiện một vết nứt, sau đó vết nứt nhanh chóng lan ra!
"Đồng nát sắt vụn gì? Cũng dám ra tay trước mặt cảnh giới Tế Đạo à?" Bất Hủ Khung lạnh lùng lắc đầu.
Bóp mạnh một cái!
Bùm...
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn bay ra tứ phía!
Kiếm linh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hét thảm một tiếng: "A... chủ nhân..."
"Kiếm linh!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt chuôi kiếm, trong lòng cực kỳ cuồng nộ: "Đệch! Ông phá hủy kiếm của tôi rồi? Ông khốn kiếp!"
"Cậu nói cái gì?"
Bất Hủ Khung híp mắt.
Rồi không hề khách khí vung ra một cái tát, tiếng ầm ầm như tiếng máy bay chiến đấu truyền đến, Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh không thể cản lại đập lên người mình!
Phụt!
Một búng máu phụt ra!
Cả người bay ra ngoài, đập vào một ngọn núi lớn.
Ầm ầm!
Ngọn núi sụp đổ, vô số tảng đá đè lên người anh, bụi bay mù mịt.
"Giết!"
Trên bầu trời mây máu ngưng tụ, huyết khí đầy trời rơi xuống, cả người Diệp Bắc Minh toàn là máu lao ra ngoài, đánh về phía Bất Hủ Khung!
"Vẫn còn dám tới nữa à? Nhóc con, cậu đúng là không biết sợ!" Bất Hủ Khung mặt mày dữ tợn.
Đánh ra một quyền!
"Khung lão tổ, cầu xin ngài đừng giết anh ấy!"
Bất Hủ Nhan lao ra ôm chặt lấy một cánh tay của Bất Hủ Khung.
Bất Hủ Khung trầm mặt: "Bất Hủ Nhan, cháu coi bổn lão tổ là người thế nào vậy?"
Bất Hủ Nhan nghiến răng: "Lão tổ, cháu bằng lòng nhường lại một phần ba tài nguyên của đỉnh thứ ba, xin người tha cho anh ấy một mạng!"
"Cái gì? Nhan Nhi, em điên rồi!"
Bất Hủ Lộng Nguyệt kinh ngạc hô ra tiếng.
Bất Hủ Trục Nhật sững sờ!
Những người khác trong tộc Bất Hủ đều trợn tròn mắt kinh ngạc!
Một phần ba tài nguyên của đỉnh thứ ba? Ít nhất có thể bồi dưỡng ra hàng trăm võ giả cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng, còn có thể trực tiếp tạo ra một tông môn hạng vừa, hoặc cố bồi dưỡng ra một người đạt tới cảnh giới Tế Đạo tầng một!
Hơn nữa.
Sau khi đỉnh thứ ba nhường ra một phần ba tài nguyên!
Xếp hạng của đỉnh thứ ba trong chín đỉnh chính tộc Bất Hủ nhất định sẽ rơi xuống hạng bảy, có khi còn rơi xuống hạng tám, hạng chín...
"Cháu chắc chứ?"
Hai mắt Bất Hủ Khung sáng ngời.
"Chắc chắn!"
Bất Hủ Nhan gật đầu.
"Hừ!"
Bất Hủ Khung hừ lạnh rồi gật đầu: "Hãy nhớ lời cháu nói, tên nhóc này tội chết có thể miễn, nhưng tội sống thì khó có thể tha!"
Sức mạnh yếu đi một nửa!
Nhưng dù vậy, một quyền này vẫn mang sức mạnh vượt quá mười lăm vạn con rồng!
Răng rắc!
Xương cốt toàn thân Diệp Bắc Minh vỡ nát, kinh mạch đứt đoạn, đan điền tổn thương!
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh thê thảm nằm sấp trên mặt đất!
Một cỗ khí tức tử vong hoàn toàn bao phủ lấy anh!
"Đã thấy chưa? Thực lực không đủ, chỉ có thể trở thành cá nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết!"
"Diệp Bắc Minh, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ có giết chóc, mới có thể nâng cao thực lực của ngươi!"
Sau khi đạo thanh âm ở đáy lòng kia nói xong một câu cuối cùng, thì biến mất hoàn toàn.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đã tỉnh táo trở lại!
Bất Hủ Trục Nhật cười bỡn cợt: "Vừa nãy không phải anh ta nhập ma à?"
"Sao bị Khung lão tổ đánh cho một quyền thì tỉnh táo hẳn vậy?"
"Ha ha ha ha..."
Xung quang vang lên một loạt tiếng cười giễu cợt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.