Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 233: Kiếm linh thức tỉnh
Ss Tần
28/04/2023
“Vì vậy, Senbon-kun, xin lỗi”.
Lời vừa dứt.
Xoẹt!
Ono-kun nhanh chóng rút kiếm samurai.
Một đao chém ra!
Đầu Senbon Keisha bay ra ngoài.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Ono-kun sẽ ra tay với mình.
Senbon Zakura tức giận gào thét: “Bố! Không!!!”
Ono-kun quát lớn: “Giết, giết hết cho tôi, không thừa một mống!”
“Người giết Diệp Bắc Minh thăng mười cấp quan!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy phát đại pháo bay tới, rơi vào mấy trăm người trong gia tộc Senbon.
Máu thịt mơ hồ!
Cơ thể Senbon Zakura run rẩy.
“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời đều là trung thần!!!”
“Đều là trung thần!!!”
Răng Senbon Zakura cắn ra máu.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đối với Uy Hoàng, các cô dù có trung thành đi chăng nữa”.
“Cũng chỉ là con chó, con kiến hôi thôi!”
“Ông ta muốn giết thì giết, dù không có tôi, sau này bất cứ lúc nào cũng vậy thôi”.
“Gia tộc Senbon các người chọc giận Uy Hoàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết!”
Toàn thân Senbon Zakura run rẩy: “Tại sao! Tại sao phải như vậy?”
“Uy Hoàng, tại sao chứ?”
“Tại sao lại đối xử với gia tộc Senbon chúng tôi như vậy?”
Senbon Zakura phun ra một ngụm máu tươi.
Ngất xỉu!
Diệp Bắc Minh ôm lấy cô ta.
Lục Tuyết Kỳ đi tới: “Sư đệ, chị đã thông báo cho sư tỷ và sư muội chi viện hỏa lực rồi”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Giao Senbon Zakura cho Lục Tuyết Kỳ.
Vù!
Bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu.
Loạt hỏa lực thứ hai bắt đầu đánh bom.
Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều nguy hiểm”.
“Bọn họ đến giết em, một mình em xông ra, hấp dẫn hỏa lực!”
Lục Tuyết Kỳ mặt đầy nghiêm túc: “Không được, quá nguy hiểm”.
“Nếu như là võ giả bình thường, vấn đề cũng không lớn lắm”.
“Nhưng đây đều là xe tăng đại pháo uy lực rất lớn”.
“Võ giả cũng chưa chắn chống cự được!”
Diệp Bắc Minh cười tự tin: “Sư tỷ, chị yên tâm”.
“Không được, quá nguy hiểm! Chị kiên quyết không đồng ý”.
“Chị quên là quân đoàn Băng Nguyên Lang đều do một mình em tiêu diệt, những đám lính tạp nham của Đông Doanh này chẳng lẽ còn mạnh hơn quân đoàn Băng Nguyên Lang?”
Lục Tuyết Kỳ ngơ ngác!
“Lâm Thương Hải, bảo vệ tốt sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu.
Trực tiếp xông ra.
Vèo!
Đột nhiên.
Trong đêm tối pháo bay đầy trời.
Một người đàn ông lao ra, tốc độ của anh cực nhanh, mang theo tiếng gió gào thét, xông về phía đại quân Đông Doanh.
Đại quân Đông Doanh bao vây gia tộc Senbon bối rối!
Mẹ kiếp!
Đây là ai!
Tình huống gì đây?
Một mình lao ra, muốn chết sao?
Xích!
Diệp Bắc Minh quơ kiếm Đoạn Long, sát khí quanh thân mãnh liệt, chém ra một đường kiế khí, xông vào trong quân đội Đông Doanh.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, kiếm Đoạn Long ngấm máu tươi, nhẹ nhàng kêu leng keng.
Diệp Bắc Minh cảm nhận kiếm Đoạn Long giống như đang sống.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long có linh, sau khi nó bị gãy, kiếm linh cũng rơi vào trong trạng thái ngủ mê”.
“Lần trước cậu diệt chết trên mười ngàn người, lần này lại đại sát tứ phương”.
“Sau khi nó hấp thu đủ máu tươi, kiếm linh bên trong đã tỉnh lại rồi”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sau khi kiếm linh của kiếm Đoạn Long tỉnh lại, lực lượng sẽ càng mạnh hơn sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không có kiếm linh, nó là một thanh kiếm!”
“Có kiếm linh, nó là một thanh kiếm tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chửi tục: “Mẹ kiếp!”
“Đúng là nói chuyện hợp lý!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Kiếm tàn sát không phải kiếm bình thường, chỉ cần kiếm linh của kiếm Đoạn Long hoàn toàn hồi phục, sát khí bên trong có thể khiến người từ Tông Sư trở lên phải quỳ xuống”.
“Tay cậu cầm một thanh kiếm tàn sát, hoàn toàn có thể vượt biên giết người!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Mạnh vậy sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu thử chút thì biết”.
Không nói thêm gì nữa.
“Thử thì thử”.
Dù sao cũng là người Đông Doanh, giết cũng không thành vấn đề.
Xích!
Diệp Bắc Minh giơ tay, chém một kiếm.
Người Đông Doanh trong phạm vi kiếm khí đều bị chém chết!
Một luồng huyết khí ngưng tụ, giống như sương mù dày đặc được kiếm Đoạn Long hấp thu!
Keng!
Kiếm Đoạn Long khẽ rung, giống như muốn chủ động tàn sát.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, kiếm Đoạn Long rạch một đường!
Phốc!
Một đường kiếm khí càng kinh khủng cuốn ra ngoài.
Người Đông Doanh trong nháy mắt chết cả mảng!
“Rít!”
Những người Đông Doanh khác nhìn thấy cảnh tượng này rối rít lui về phía sau, cách xa khu vực này.
Giống như nhìn thấy quỷ.
Ono-kun cũng phản ứng kịp, con người như sắp nổ: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”
“Giết, giết cho tôi!!!”
Cộp cộp cộp cộp cộp!
Đạn bắn đến như cuồng phong mưa lớn.
Bất Diệt Kim Thân Quyết của Diệp Bắc Minh đã tu thành công tầng thứ nhất.
Vốn không sợ đạn!
Đạn rơi trên người anh, tia lửa bắn ra bốn phía.
Con ngươi của người Đông Doanh co thắt lại, hô hấp dồn dập!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm xông lên, lại mấy trăm người bị anh một kiếm xóa bỏ.
Ono-kun gấp gáp, giận dữ hét lên: “Nổ súng, nổ súng đi!”
Ầm!
Xe tăng pháo binh đánh tới.
Diệp Bắc Minh nhảy lên, giữa tiếng đại bác nổ, anh giẫm lên mặt đất.
Sau đó một kiếm chém tới!
Một đường kiếm rơi xuống!
Leng keng!
Xe tăng chế tạo từ sắt thép bị một kiếm của anh chém thành hai khúc, pháo binh bên trong nổ tung, hóa thành một vùng sương máu.
“Ma quỷ!”
“Hắn là ma quỷ đến từ địa ngục?”
Lúc này.
Người Đông Doanh hoàn toàn sợ són đái.
Rất nhiều người rối rít vứt vũ khí, xoay người bỏ chạy.
Sắc mặt Ono-kun trắng bệch, môi run rẩy, hắn muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như bị tưới chì.
Không thể nào nhúc nhích nổi!
Phụt!
Một đường kiếm khí chém tới, chia hắn thành hai nửa.
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, giết đến sung sướng, trong mắt anh toàn là màu máu, dáng vẻ không ai cản được.
Một kiếm của anh chém hỏng xe tăng, đánh nổ xe bọc thép!
“Chạy mau!!!”
“Cứu mạng!”
“Người đâu, mau đi bẩm báo Uy Hoàng bệ hạ!”
“Người Long Quốc là ma quỷ… Không!”
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền tới.
Lời vừa dứt.
Xoẹt!
Ono-kun nhanh chóng rút kiếm samurai.
Một đao chém ra!
Đầu Senbon Keisha bay ra ngoài.
Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Ono-kun sẽ ra tay với mình.
Senbon Zakura tức giận gào thét: “Bố! Không!!!”
Ono-kun quát lớn: “Giết, giết hết cho tôi, không thừa một mống!”
“Người giết Diệp Bắc Minh thăng mười cấp quan!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy phát đại pháo bay tới, rơi vào mấy trăm người trong gia tộc Senbon.
Máu thịt mơ hồ!
Cơ thể Senbon Zakura run rẩy.
“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời đều là trung thần!!!”
“Đều là trung thần!!!”
Răng Senbon Zakura cắn ra máu.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đối với Uy Hoàng, các cô dù có trung thành đi chăng nữa”.
“Cũng chỉ là con chó, con kiến hôi thôi!”
“Ông ta muốn giết thì giết, dù không có tôi, sau này bất cứ lúc nào cũng vậy thôi”.
“Gia tộc Senbon các người chọc giận Uy Hoàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết!”
Toàn thân Senbon Zakura run rẩy: “Tại sao! Tại sao phải như vậy?”
“Uy Hoàng, tại sao chứ?”
“Tại sao lại đối xử với gia tộc Senbon chúng tôi như vậy?”
Senbon Zakura phun ra một ngụm máu tươi.
Ngất xỉu!
Diệp Bắc Minh ôm lấy cô ta.
Lục Tuyết Kỳ đi tới: “Sư đệ, chị đã thông báo cho sư tỷ và sư muội chi viện hỏa lực rồi”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.
Giao Senbon Zakura cho Lục Tuyết Kỳ.
Vù!
Bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu.
Loạt hỏa lực thứ hai bắt đầu đánh bom.
Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều nguy hiểm”.
“Bọn họ đến giết em, một mình em xông ra, hấp dẫn hỏa lực!”
Lục Tuyết Kỳ mặt đầy nghiêm túc: “Không được, quá nguy hiểm”.
“Nếu như là võ giả bình thường, vấn đề cũng không lớn lắm”.
“Nhưng đây đều là xe tăng đại pháo uy lực rất lớn”.
“Võ giả cũng chưa chắn chống cự được!”
Diệp Bắc Minh cười tự tin: “Sư tỷ, chị yên tâm”.
“Không được, quá nguy hiểm! Chị kiên quyết không đồng ý”.
“Chị quên là quân đoàn Băng Nguyên Lang đều do một mình em tiêu diệt, những đám lính tạp nham của Đông Doanh này chẳng lẽ còn mạnh hơn quân đoàn Băng Nguyên Lang?”
Lục Tuyết Kỳ ngơ ngác!
“Lâm Thương Hải, bảo vệ tốt sư tỷ!”
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu.
Trực tiếp xông ra.
Vèo!
Đột nhiên.
Trong đêm tối pháo bay đầy trời.
Một người đàn ông lao ra, tốc độ của anh cực nhanh, mang theo tiếng gió gào thét, xông về phía đại quân Đông Doanh.
Đại quân Đông Doanh bao vây gia tộc Senbon bối rối!
Mẹ kiếp!
Đây là ai!
Tình huống gì đây?
Một mình lao ra, muốn chết sao?
Xích!
Diệp Bắc Minh quơ kiếm Đoạn Long, sát khí quanh thân mãnh liệt, chém ra một đường kiế khí, xông vào trong quân đội Đông Doanh.
“A!”
Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, kiếm Đoạn Long ngấm máu tươi, nhẹ nhàng kêu leng keng.
Diệp Bắc Minh cảm nhận kiếm Đoạn Long giống như đang sống.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long có linh, sau khi nó bị gãy, kiếm linh cũng rơi vào trong trạng thái ngủ mê”.
“Lần trước cậu diệt chết trên mười ngàn người, lần này lại đại sát tứ phương”.
“Sau khi nó hấp thu đủ máu tươi, kiếm linh bên trong đã tỉnh lại rồi”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sau khi kiếm linh của kiếm Đoạn Long tỉnh lại, lực lượng sẽ càng mạnh hơn sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không có kiếm linh, nó là một thanh kiếm!”
“Có kiếm linh, nó là một thanh kiếm tàn sát!”
Diệp Bắc Minh chửi tục: “Mẹ kiếp!”
“Đúng là nói chuyện hợp lý!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Kiếm tàn sát không phải kiếm bình thường, chỉ cần kiếm linh của kiếm Đoạn Long hoàn toàn hồi phục, sát khí bên trong có thể khiến người từ Tông Sư trở lên phải quỳ xuống”.
“Tay cậu cầm một thanh kiếm tàn sát, hoàn toàn có thể vượt biên giết người!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Mạnh vậy sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu thử chút thì biết”.
Không nói thêm gì nữa.
“Thử thì thử”.
Dù sao cũng là người Đông Doanh, giết cũng không thành vấn đề.
Xích!
Diệp Bắc Minh giơ tay, chém một kiếm.
Người Đông Doanh trong phạm vi kiếm khí đều bị chém chết!
Một luồng huyết khí ngưng tụ, giống như sương mù dày đặc được kiếm Đoạn Long hấp thu!
Keng!
Kiếm Đoạn Long khẽ rung, giống như muốn chủ động tàn sát.
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, kiếm Đoạn Long rạch một đường!
Phốc!
Một đường kiếm khí càng kinh khủng cuốn ra ngoài.
Người Đông Doanh trong nháy mắt chết cả mảng!
“Rít!”
Những người Đông Doanh khác nhìn thấy cảnh tượng này rối rít lui về phía sau, cách xa khu vực này.
Giống như nhìn thấy quỷ.
Ono-kun cũng phản ứng kịp, con người như sắp nổ: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”
“Giết, giết cho tôi!!!”
Cộp cộp cộp cộp cộp!
Đạn bắn đến như cuồng phong mưa lớn.
Bất Diệt Kim Thân Quyết của Diệp Bắc Minh đã tu thành công tầng thứ nhất.
Vốn không sợ đạn!
Đạn rơi trên người anh, tia lửa bắn ra bốn phía.
Con ngươi của người Đông Doanh co thắt lại, hô hấp dồn dập!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm xông lên, lại mấy trăm người bị anh một kiếm xóa bỏ.
Ono-kun gấp gáp, giận dữ hét lên: “Nổ súng, nổ súng đi!”
Ầm!
Xe tăng pháo binh đánh tới.
Diệp Bắc Minh nhảy lên, giữa tiếng đại bác nổ, anh giẫm lên mặt đất.
Sau đó một kiếm chém tới!
Một đường kiếm rơi xuống!
Leng keng!
Xe tăng chế tạo từ sắt thép bị một kiếm của anh chém thành hai khúc, pháo binh bên trong nổ tung, hóa thành một vùng sương máu.
“Ma quỷ!”
“Hắn là ma quỷ đến từ địa ngục?”
Lúc này.
Người Đông Doanh hoàn toàn sợ són đái.
Rất nhiều người rối rít vứt vũ khí, xoay người bỏ chạy.
Sắc mặt Ono-kun trắng bệch, môi run rẩy, hắn muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như bị tưới chì.
Không thể nào nhúc nhích nổi!
Phụt!
Một đường kiếm khí chém tới, chia hắn thành hai nửa.
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, giết đến sung sướng, trong mắt anh toàn là màu máu, dáng vẻ không ai cản được.
Một kiếm của anh chém hỏng xe tăng, đánh nổ xe bọc thép!
“Chạy mau!!!”
“Cứu mạng!”
“Người đâu, mau đi bẩm báo Uy Hoàng bệ hạ!”
“Người Long Quốc là ma quỷ… Không!”
Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.