Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 90: Là cái thá gì?
Ss Tần
10/03/2023
Wataraki Jiro nhe răng cười một tiếng: “Ngu xuẩn, bay lên trời như thế
đối với một Đại Tông Sư mà nói là không khác gì cái bia người! Heo thì
vẫn là heo thôi, chẳng có chút não nào!”
“Giết!”
Tốc độ của Wataraki Jiro cực nhanh, vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, hai tay cầm đao võ sĩ chuẩn bị chém ngang eo!
“Thật không?”
Diệp Bắc Minh cười, đột nhiên xoay người một cách quỷ dị trên không trung.
Một chân đá ra!
“Bốp!”
Wataraki Jiro hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể xoay người trên không trung, ông ta phải ứng không kịp nên bị anh đá một cái nổ đầu!
Sau khi Diệp Bắc Minh đáp xuống thì nhặt thanh đao võ sĩ kia lên, đi tới chỗ Kitamiyano!
“Mày… Mày…”
Kitamiyano đã sợ run hết cả người.
Bốp!
Diệp Bắc Minh như bóng ma đi tới, một tiếng giòn vang.
Đầu Kitamiyano đã rơi xuống đất!
“Bộp!”
Khi đầu Kitamiyano rơi xuống, tim của tất cả mọi người ở đó đều run lên!
Diệp Bắc Minh cầm thanh đao võ sĩ kia nhìn về phía Masao Tokugawa: “Đến lượt ông rồi”.
Bốn chữ ngắn ngủi đó.
Như lời phán quyết của tử thần!
“Mày!”
Masao Tokugawa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, thậm chí trốn sau lưng Tần Vinh An.
Bấy giờ, cái gì mà lòng dạ với cả mặt mũi và tức giận đều biến mất không còn gì!
Má nó!
Đáng sợ quá!
Hai Đại Tông Sư cứ thế chết đi rồi, chỉ mới có ba phút ngắn ngủi như thế thôi mà?
Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có thực lực võ đạo thế nào vậy?
“Diệp Bắc Minh, mày vẫn muốn tiếp tục giết người như thế ư?”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, chỉ vào Masao Tokugawa: “Kẻ cuối cùng này”.
“Mày…”
Tần Vinh An nghẹn lời, cũng không biết nên nói sao cho phải.
Mấy tay nhà giàu ở Long Đô cũng run hết cả da đầu!
Đây là một sát thần!
“Lớn lối thật, lão già Tần Tướng Thần này đã ở đây, một Diệp Bắc Minh nho nhỏ mà cũng dám hành hung hả?”
“Bố!”
Tần Vinh An quay đầu lại nhìn.
Trông thấy một ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang được đám người vây quanh đi tới.
Ông ta không phải võ giả, chỉ là một người thường nhưng khí thế lại hừng hực!
Khoảnh khắc Tần Tướng Thần xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả!
“Lão Tần!”
“Ông cụ!”
“Thầy!”
Mấy ông tai to mặt lớn của Long Đô đều đi tới cúi đầu chín mươi độ.
“Ông cụ Tần!”
Cơ thể mềm mại của Ngụy Yên Nhiên khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía Diệp Bắc Minh, có chút lo lắng.
Tần Tướng Thần có thân phận và địa vị cực cao.
Ông ta vừa xuất hiện, Diệp Bắc Minh lập tức chìm vào nguy hiểm!
Hơi thở của kẻ bề trên tỏa ra từ Tần Tướng Thần, không giận tự uy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tôi đã có mặt ở đây rồi mà cậu còn chưa chịu bỏ đao xuống ư?”
“Ông là cái thá gì?", Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.
“Hưm!”
Tiếng hít vào thật mạnh vang lên.
Tần Tướng Thần!
Đó chính là Tần Tướng Thần!
Một trong những người có thân phận cao nhất Long Đô!
Thập đại thế gia ở Long Đô, chỉ có mười người có được địa vị như Tần Tướng Thần!
Diệp Bắc Minh lại nói Tần Tướng Thần là cái thá gì?
“Diệp Bắc Minh, anh đừng có nói bậy! Anh điên rồi hả? Đó là ông cụ Tần!", Ngụy Yên Nhiên thốt lên theo bản năng.
Cô gái này lòng dạ không xấu, còn biết nhắc nhở.
Mà mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên thì sợ tới mức suýt ngất đi.
Tần Tướng Thần là cái thá gì?
Những lời đó, e là toàn bộ Long Quốc này không có ai dám nói!
“Lão già này là cái thá gì?”
Gương mặt già nua của Tần Tướng Thần tối đen, cố nén lửa giận trong lòng, không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, hay! Hay lắm! Để lão già này nói cho cậu biết tôi là cái “thá” gì nhé!”
Ai cũng có thể nhận ra, Tần Tướng Thần đã tức giận đến cực điểm.
Ông ta nhấn chữ “thá" kia rất nặng.
“Một câu của lão già này thôi là có thể khiến các thế gia bên ngoài Long Đô phải sụp đổ!”
“Những người chức to quyền lớn của Long Quốc có tới một phần năm học trò tôi hướng dẫn!”
“Mấy trăm Tông Sư võ đạo của Long Đô có hơn một phần ba là môn khách của lão già này!”
“Chiến thần Long Hồn, hơn nửa số đó đều là bạn bè của tôi!”
Mỗi một câu Tần Tướng Thần nói là một bước chân ông ta đến gần Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng, ông ta dừng lại trên bậc thang, nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu nói xem, lão già này là cái “thá” gì?”
“Ha ha ha, nhà họ Tần các người đều nói chuyện bằng đúng cái giọng đó nhỉ!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Một giây sau đó.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng!
“Thế gia?”
“Chức to quyền lớn?”
“Tông Sư võ đạo?”
“Chiến thần Long Hồn?”
“Đời này Diệp Bắc Minh tôi muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?”
“Ai dám cản tôi, thì tất cả đều sẽ bị giết!”, Diệp Bắc Minh nghênh ngang nói.
“Giết!”
Tốc độ của Wataraki Jiro cực nhanh, vọt tới bên cạnh Diệp Bắc Minh, hai tay cầm đao võ sĩ chuẩn bị chém ngang eo!
“Thật không?”
Diệp Bắc Minh cười, đột nhiên xoay người một cách quỷ dị trên không trung.
Một chân đá ra!
“Bốp!”
Wataraki Jiro hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại có thể xoay người trên không trung, ông ta phải ứng không kịp nên bị anh đá một cái nổ đầu!
Sau khi Diệp Bắc Minh đáp xuống thì nhặt thanh đao võ sĩ kia lên, đi tới chỗ Kitamiyano!
“Mày… Mày…”
Kitamiyano đã sợ run hết cả người.
Bốp!
Diệp Bắc Minh như bóng ma đi tới, một tiếng giòn vang.
Đầu Kitamiyano đã rơi xuống đất!
“Bộp!”
Khi đầu Kitamiyano rơi xuống, tim của tất cả mọi người ở đó đều run lên!
Diệp Bắc Minh cầm thanh đao võ sĩ kia nhìn về phía Masao Tokugawa: “Đến lượt ông rồi”.
Bốn chữ ngắn ngủi đó.
Như lời phán quyết của tử thần!
“Mày!”
Masao Tokugawa sợ tới mức không ngừng lùi về phía sau, thậm chí trốn sau lưng Tần Vinh An.
Bấy giờ, cái gì mà lòng dạ với cả mặt mũi và tức giận đều biến mất không còn gì!
Má nó!
Đáng sợ quá!
Hai Đại Tông Sư cứ thế chết đi rồi, chỉ mới có ba phút ngắn ngủi như thế thôi mà?
Diệp Bắc Minh này rốt cuộc có thực lực võ đạo thế nào vậy?
“Diệp Bắc Minh, mày vẫn muốn tiếp tục giết người như thế ư?”, Tần Vinh An lạnh giọng nói.
Diệp Bắc Minh mỉm cười, chỉ vào Masao Tokugawa: “Kẻ cuối cùng này”.
“Mày…”
Tần Vinh An nghẹn lời, cũng không biết nên nói sao cho phải.
Mấy tay nhà giàu ở Long Đô cũng run hết cả da đầu!
Đây là một sát thần!
“Lớn lối thật, lão già Tần Tướng Thần này đã ở đây, một Diệp Bắc Minh nho nhỏ mà cũng dám hành hung hả?”
“Bố!”
Tần Vinh An quay đầu lại nhìn.
Trông thấy một ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đang được đám người vây quanh đi tới.
Ông ta không phải võ giả, chỉ là một người thường nhưng khí thế lại hừng hực!
Khoảnh khắc Tần Tướng Thần xuất hiện, lập tức trở thành tiêu điểm của tất cả!
“Lão Tần!”
“Ông cụ!”
“Thầy!”
Mấy ông tai to mặt lớn của Long Đô đều đi tới cúi đầu chín mươi độ.
“Ông cụ Tần!”
Cơ thể mềm mại của Ngụy Yên Nhiên khẽ run lên, theo bản năng nhìn về phía Diệp Bắc Minh, có chút lo lắng.
Tần Tướng Thần có thân phận và địa vị cực cao.
Ông ta vừa xuất hiện, Diệp Bắc Minh lập tức chìm vào nguy hiểm!
Hơi thở của kẻ bề trên tỏa ra từ Tần Tướng Thần, không giận tự uy, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, tôi đã có mặt ở đây rồi mà cậu còn chưa chịu bỏ đao xuống ư?”
“Ông là cái thá gì?", Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.
“Hưm!”
Tiếng hít vào thật mạnh vang lên.
Tần Tướng Thần!
Đó chính là Tần Tướng Thần!
Một trong những người có thân phận cao nhất Long Đô!
Thập đại thế gia ở Long Đô, chỉ có mười người có được địa vị như Tần Tướng Thần!
Diệp Bắc Minh lại nói Tần Tướng Thần là cái thá gì?
“Diệp Bắc Minh, anh đừng có nói bậy! Anh điên rồi hả? Đó là ông cụ Tần!", Ngụy Yên Nhiên thốt lên theo bản năng.
Cô gái này lòng dạ không xấu, còn biết nhắc nhở.
Mà mấy cô gái sau lưng Ngụy Yên Nhiên thì sợ tới mức suýt ngất đi.
Tần Tướng Thần là cái thá gì?
Những lời đó, e là toàn bộ Long Quốc này không có ai dám nói!
“Lão già này là cái thá gì?”
Gương mặt già nua của Tần Tướng Thần tối đen, cố nén lửa giận trong lòng, không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, hay! Hay lắm! Để lão già này nói cho cậu biết tôi là cái “thá” gì nhé!”
Ai cũng có thể nhận ra, Tần Tướng Thần đã tức giận đến cực điểm.
Ông ta nhấn chữ “thá" kia rất nặng.
“Một câu của lão già này thôi là có thể khiến các thế gia bên ngoài Long Đô phải sụp đổ!”
“Những người chức to quyền lớn của Long Quốc có tới một phần năm học trò tôi hướng dẫn!”
“Mấy trăm Tông Sư võ đạo của Long Đô có hơn một phần ba là môn khách của lão già này!”
“Chiến thần Long Hồn, hơn nửa số đó đều là bạn bè của tôi!”
Mỗi một câu Tần Tướng Thần nói là một bước chân ông ta đến gần Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng, ông ta dừng lại trên bậc thang, nhìn xuống Diệp Bắc Minh: “Cậu nói xem, lão già này là cái “thá” gì?”
“Ha ha ha, nhà họ Tần các người đều nói chuyện bằng đúng cái giọng đó nhỉ!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười.
Một giây sau đó.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh đầy lạnh lùng!
“Thế gia?”
“Chức to quyền lớn?”
“Tông Sư võ đạo?”
“Chiến thần Long Hồn?”
“Đời này Diệp Bắc Minh tôi muốn làm gì, ai có thể ngăn cản?”
“Ai dám cản tôi, thì tất cả đều sẽ bị giết!”, Diệp Bắc Minh nghênh ngang nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.