Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1356: Là trùng hợp hay đầu thai chuyển thế?
Ss Tần
18/01/2024
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ: "Long cô nương, có phải chúng ta có hiểu lầm gì không?"
Long Khuynh Vũ ngượng ngùng cúi đầu: "Diệp đại ca, tôi hiểu tâm ý của anh, nhưng không ngờ anh lại là người thẹn thùng như vậy!"
"Điều này không giống với tính cách quyết đoán sát phạt của anh!"
Diệp Bắc Minh muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích thế nào.
Không thể phủ nhận Long Khuynh Vũ rất đẹp!
Nhưng anh thật sự không có suy nghĩ kia.
Hú!
Cùng lúc đó, tiếng long mạch gầm nhẹ từ sâu trong trận pháp truyền đến!
Long Khuynh Vũ cười nói: "Được rồi Diệp đại ca, chúng ta đi tìm long mạch trước đi".
"Được rồi".
Diệp Bắc Minh gật đầu, sau này mới có thể nói chuyện này.
Hai người nhanh chóng đi dọc theo sơn cốc để tiến sâu vào bên trong.
…
Huyền Giới, cốc Luân Hồi.
Đông Phương Xá Nguyệt đi vào một chỗ bên ngoài cung điện, quỳ một chân xuống: "Sư phụ, con đã trở lại!"
"Đồ nhi đã đánh chết Diệp Càn Khôn!"
Một lúc lâu sau, trong cung truyền đến một giọng nói: "Ngươi so với tên phế vật Vạn Tuyệt kia mạnh hơn nhiều!"
Đông Phương Xá Nguyệt lấy ra một chiếc mặt nạ màu tím, dâng lên bằng hai tay: "Xin mời sư phụ xem qua, đây là mặt nạ của Diệp Càn Khôn!"
Một luồng sức mạnh ập đến, đưa chiếc mặt nạ màu tím vào cung điện!
Cùng lúc đó, Đông Phương Xá Nguyệt lại lấy ra một thứ khác: "Sư phụ, đây cũng là mảnh thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trên người Diệp Càn Khôn!"
Ầm!
Cánh cửa cung điện đột nhiên mở ra.
Một ông lão máu thịt khô héo giống như xác ướp bước ra, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt!
Mảnh vỡ nhỏ trong tay bay ra ngoài, rơi vào trong tay chủ Luân Hồi: "Ha ha ha ha! Quả nhiên là mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Bổn tọa đã có trong tay bốn mảnh vỡ, lo gì không làm được chuyện lớn!"
"Sư phụ… Diện mạo của ngài...."
Đông Phương Xá Nguyệt có vẻ rất khiếp sợ.
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Chủ Luân Hồi hừ lạnh một tiếng: "Diệp Càn Khôn đả thương thần hồn của bổn tọa, khiến công pháp của bổn tọa xảy ra chút vấn đề!"
"Kết quả là thân thể của ta đã già đi mấy triệu năm, tiểu súc sinh này thật sự rất đáng chết!"
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Sư phụ, cậu ta đã chết!"
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi lóe lên sát ý: "Cậu ta có chết hay không thì bổn tọa phải tự mình nhìn mới biết được!"
Một giây tiếp theo.
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi xuất hiện một tia máu!
Hoàn toàn đi vào giữa hai hàng lông mày của Đông Phương Xá Nguyệt!
Thuật sưu hồn!
Đông Phương Xá Nguyệt lập tức hoảng sợ: "Nguy rồi, không phải thuật đọc tâm mà lại là thuật sưu hồn…"
Chủ Luân Hồi cảm nhận được Đông Phương Xá Nguyệt có chút gì đó bất thường: "Ngươi dám lừa gạt ta?"
Đông Phương Xá Nguyệt giật mình: "Sư phụ, con không có..."
"Không sao? Vậy đây là cái gì?"
Chủ Luân Hồi trực tiếp xé nát nơi sâu thẳm trong ký ức của Đông Phương Xá Nguyệt, bên trong đang lưu giữ hình ảnh cô ta và Diệp Bắc Minh đang ân ái cùng nhau ở ma khí!
Sắc mặt của Đông Phương Xá Nguyệt trở nên trắng bệch, còn có chút đỏ ửng!
Chủ Luân Hồi tức giận gầm lên: "Bổn tọa còn xem ngươi là truyền nhân, không ngờ ngươi lại dám phản bội bổn tọa!"
"Ngươi còn dám dùng cái chết giả của Diệp Càn Khôn để lừa dối bổn tọa?"
"Có một khoảng trống sâu trong trí nhớ của ngươi! Ngươi còn có điều gì khác đang giấu bổn tọa, đúng không?"
Ánh mắt Chủ Luân Hồi càng ngày càng lạnh như băng: "Đừng quên, phép tắc Luân Hồi của ngươi là do ta dạy!"
"Phép tắc Luân Hồi, khôi phục trí nhớ!"
Giây tiếp theo.
Ký ức bị xóa của Đông Phương Xá Nguyệt đã được khôi phục ngay lập tức!
Mọi chuyện đều đã bị chủ Luân Hồi biết được!
Chủ Luân Hồi cười lạnh lùng: "Ha ha, thì ra là vậy!"
"Diệp Càn Khôn? Diệp Bắc Minh… là người của Hoa Tộc?"
"Chín thân thể Luân Hồi của ngươi đều là sư tỷ của cậu ta?"
"99 người hầu bên cạnh người thật ra lại là sư phụ của người này?"
"Nói như vậy, tiểu tử này là đồ tử đồ tôn của bổn tọa sao?"
"Để bổn tọa nhìn một chút xem rốt cuộc cậu ta là ai!"
Chủ Luân Hồi cực kỳ bá đạo, trực tiếp xé mở thần niệm của Đông Phương Xá Nguyệt!
Rốt cuộc, ở nơi sâu nhất trong trái tim của Đông Phương Xá Nguyệt.
Nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc!
"Đây là..."
Thân thể của chủ Luân Hồi run lên, thu hồi thần hồn và gào lên: "Không thể nào!"
"Sao có thể! Khuôn mặt của cậu ta...giống hệt ta?"
Đôi mắt của chủ Luân Hồi chuyển sang màu đỏ!
Tâm trạng cũng trở nên vô cùng bực bội!
"Tại sao lại như vậy?"
"Rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Là trùng hợp hay là chuyển thế?"
"Khuôn mặt này... Không thể nào trùng hợp như vậy được, nhất định là...", chủ Luân Hồi đi qua đi lại, như thể đang nghĩ đến điều gì.
Một giây tiếp theo.
Long Khuynh Vũ ngượng ngùng cúi đầu: "Diệp đại ca, tôi hiểu tâm ý của anh, nhưng không ngờ anh lại là người thẹn thùng như vậy!"
"Điều này không giống với tính cách quyết đoán sát phạt của anh!"
Diệp Bắc Minh muốn nói lại thôi, không biết nên giải thích thế nào.
Không thể phủ nhận Long Khuynh Vũ rất đẹp!
Nhưng anh thật sự không có suy nghĩ kia.
Hú!
Cùng lúc đó, tiếng long mạch gầm nhẹ từ sâu trong trận pháp truyền đến!
Long Khuynh Vũ cười nói: "Được rồi Diệp đại ca, chúng ta đi tìm long mạch trước đi".
"Được rồi".
Diệp Bắc Minh gật đầu, sau này mới có thể nói chuyện này.
Hai người nhanh chóng đi dọc theo sơn cốc để tiến sâu vào bên trong.
…
Huyền Giới, cốc Luân Hồi.
Đông Phương Xá Nguyệt đi vào một chỗ bên ngoài cung điện, quỳ một chân xuống: "Sư phụ, con đã trở lại!"
"Đồ nhi đã đánh chết Diệp Càn Khôn!"
Một lúc lâu sau, trong cung truyền đến một giọng nói: "Ngươi so với tên phế vật Vạn Tuyệt kia mạnh hơn nhiều!"
Đông Phương Xá Nguyệt lấy ra một chiếc mặt nạ màu tím, dâng lên bằng hai tay: "Xin mời sư phụ xem qua, đây là mặt nạ của Diệp Càn Khôn!"
Một luồng sức mạnh ập đến, đưa chiếc mặt nạ màu tím vào cung điện!
Cùng lúc đó, Đông Phương Xá Nguyệt lại lấy ra một thứ khác: "Sư phụ, đây cũng là mảnh thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trên người Diệp Càn Khôn!"
Ầm!
Cánh cửa cung điện đột nhiên mở ra.
Một ông lão máu thịt khô héo giống như xác ướp bước ra, một đôi mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt!
Mảnh vỡ nhỏ trong tay bay ra ngoài, rơi vào trong tay chủ Luân Hồi: "Ha ha ha ha! Quả nhiên là mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!"
"Bổn tọa đã có trong tay bốn mảnh vỡ, lo gì không làm được chuyện lớn!"
"Sư phụ… Diện mạo của ngài...."
Đông Phương Xá Nguyệt có vẻ rất khiếp sợ.
"Ngạc nhiên lắm sao?"
Chủ Luân Hồi hừ lạnh một tiếng: "Diệp Càn Khôn đả thương thần hồn của bổn tọa, khiến công pháp của bổn tọa xảy ra chút vấn đề!"
"Kết quả là thân thể của ta đã già đi mấy triệu năm, tiểu súc sinh này thật sự rất đáng chết!"
Đông Phương Xá Nguyệt vội vàng nói: "Sư phụ, cậu ta đã chết!"
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi lóe lên sát ý: "Cậu ta có chết hay không thì bổn tọa phải tự mình nhìn mới biết được!"
Một giây tiếp theo.
Trong đôi mắt của chủ Luân Hồi xuất hiện một tia máu!
Hoàn toàn đi vào giữa hai hàng lông mày của Đông Phương Xá Nguyệt!
Thuật sưu hồn!
Đông Phương Xá Nguyệt lập tức hoảng sợ: "Nguy rồi, không phải thuật đọc tâm mà lại là thuật sưu hồn…"
Chủ Luân Hồi cảm nhận được Đông Phương Xá Nguyệt có chút gì đó bất thường: "Ngươi dám lừa gạt ta?"
Đông Phương Xá Nguyệt giật mình: "Sư phụ, con không có..."
"Không sao? Vậy đây là cái gì?"
Chủ Luân Hồi trực tiếp xé nát nơi sâu thẳm trong ký ức của Đông Phương Xá Nguyệt, bên trong đang lưu giữ hình ảnh cô ta và Diệp Bắc Minh đang ân ái cùng nhau ở ma khí!
Sắc mặt của Đông Phương Xá Nguyệt trở nên trắng bệch, còn có chút đỏ ửng!
Chủ Luân Hồi tức giận gầm lên: "Bổn tọa còn xem ngươi là truyền nhân, không ngờ ngươi lại dám phản bội bổn tọa!"
"Ngươi còn dám dùng cái chết giả của Diệp Càn Khôn để lừa dối bổn tọa?"
"Có một khoảng trống sâu trong trí nhớ của ngươi! Ngươi còn có điều gì khác đang giấu bổn tọa, đúng không?"
Ánh mắt Chủ Luân Hồi càng ngày càng lạnh như băng: "Đừng quên, phép tắc Luân Hồi của ngươi là do ta dạy!"
"Phép tắc Luân Hồi, khôi phục trí nhớ!"
Giây tiếp theo.
Ký ức bị xóa của Đông Phương Xá Nguyệt đã được khôi phục ngay lập tức!
Mọi chuyện đều đã bị chủ Luân Hồi biết được!
Chủ Luân Hồi cười lạnh lùng: "Ha ha, thì ra là vậy!"
"Diệp Càn Khôn? Diệp Bắc Minh… là người của Hoa Tộc?"
"Chín thân thể Luân Hồi của ngươi đều là sư tỷ của cậu ta?"
"99 người hầu bên cạnh người thật ra lại là sư phụ của người này?"
"Nói như vậy, tiểu tử này là đồ tử đồ tôn của bổn tọa sao?"
"Để bổn tọa nhìn một chút xem rốt cuộc cậu ta là ai!"
Chủ Luân Hồi cực kỳ bá đạo, trực tiếp xé mở thần niệm của Đông Phương Xá Nguyệt!
Rốt cuộc, ở nơi sâu nhất trong trái tim của Đông Phương Xá Nguyệt.
Nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc!
"Đây là..."
Thân thể của chủ Luân Hồi run lên, thu hồi thần hồn và gào lên: "Không thể nào!"
"Sao có thể! Khuôn mặt của cậu ta...giống hệt ta?"
Đôi mắt của chủ Luân Hồi chuyển sang màu đỏ!
Tâm trạng cũng trở nên vô cùng bực bội!
"Tại sao lại như vậy?"
"Rốt cuộc cậu ta là ai?"
"Là trùng hợp hay là chuyển thế?"
"Khuôn mặt này... Không thể nào trùng hợp như vậy được, nhất định là...", chủ Luân Hồi đi qua đi lại, như thể đang nghĩ đến điều gì.
Một giây tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.