Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 933: Lại xuống ngục giam Trấn Hồn
Ss Tần
28/09/2023
“Cô biết hả?”, Diệp Bắc Thần khá bất ngờ.
Diệp Tiêu Tiêu thản nhiên trả lời: “Nếu vấn đề đơn giản như thế mà tôi cũng không biết thì sao xứng trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?”
Tiện tay ném một tờ giấy ra.
“Nơi anh muốn đến đó, phải vào từ nơi này!”
Diệp Bắc Minh mở tờ giấy ra xem, ánh mắt khẽ lay động.
Những chữ viết xinh đẹp hiện lên.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Thời gian là nửa ngày sau”.
“Tất nhiên, nếu anh Diệp cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm thì có thể vào từ một nơi khác”.
“Một tháng sau, nơi này”.
Lại ném ra thêm một tờ giấy.
Một con rắn lửa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, trực tiếp cắn nuốt tờ giấy: “Không cần, cảm ơn cô Tiêu Tiêu”.
Anh không dừng lại một giây, một phút nào, rời khỏi Thiên Cơ Các.
Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười: “Một ngày Tiêu Tiêu chỉ xem một lần, ngày mai mọi người hẵng tới nhé”.
Tần Mộc Dao nhanh chóng theo sau.
Đại điện lại được dịp bùng nổ: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?”
“Thật hay giả vậy?”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh đã đánh vào ngục giam Trấn Hồn ấy hả?”
“’Cậu ta nói mình từng chém giết Chí Tôn ư?”
Ánh mắt mọi người đều co rụt lại.
Một người đàn ông mạnh miệng nói: “Dù cậu ta là Diệp Bắc Minh thì sao? Cái trò lúc này còn lởm lắm! Tôi không phục!”
Một võ giả bên cạnh mỉa mai: “Chắc là một kiếm của Diệp Bắc Minh không thể chém ông thành máu được rồi, bởi vì miệng ông còn cứng hơn kiếm của cậu ta!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên.
……
Trong đình hóng mát.
Tần Mộc Dao tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt khiến vô số người đàn ông điên cuồng.
“Tiêu Tiêu, một cánh cửa khác để vào Ma Uyên nằm ở đâu?”
Diệp Tiêu Tiêu phun ra một câu: “Tầng cuối cùng của ngục giam Trấn Hồn!”
“Cái gì?”
Tần Mộc Dao vừa mới ngồi xuống thì đã giật mình đứng phắt dậy: “Trời ạ!”
“Ý cậu là, anh Diệp phải xuống ngục giam Trấn Hồn một lần nữa ư?”
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Mộc Dao, tại sao cậu căng thẳng thế?”
“Cậu là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên, tôi chưa từng thấy cậu lo lắng cho người đàn ông nào như thế”.
“Hay là…” Diệp Tiêu Tiêu cười trêu ghẹo: “Hay là cậu thích anh ta rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Dao khẽ tránh đi: “Cậu… Cậu nói bậy bạ gì thế!”
“Sao mà tôi thích anh ta được, chỉ là… Trên người anh ta có một số thứ mà tôi cần thôi”.
“Cậu cũng biết rồi đó, tình trạng của mẹ tôi thế nào, chỉ có lửa Phần Thiên mới cứu được bà ấy!”
“Chỉ có anh Diệp mới có lửa Phần Thiên, nếu anh ta chết dưới ngục giam Trấn Hồn, thì chẳng phải là…”
“Không được!”
Tần Mộc Dao hít một hơi thật sâu: “Tiêu Tiêu, cậu phải giúp tôi”.
“Thử tính xem anh Diệp có thể sống sót ra khỏi Ma Uyên không!”
Diệp Tiêu Tiêu không chịu được sự nũng nịu của Tần Mộc Dao, đành phải đồng ý.
Cô ta nhắm mắt lại, một nguồn năng lượng bí ẩn ngưng tụ trên người cô ta.
Một giây sau đó.
Chỗ mi tâm Diệp Tiêu Tiêu bỗng xuất hiện con mắt thứ ba!
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Tần Mộc Dao lại bày ra vẻ mặt quá ư là quen thuộc rồi.
Đột nhiên, Diệp Tiêu Tiêu kêu la thảm thiết, con mắt thứ ba bỗng chảy ra nước mắt máu.
Bản thân cô ta cũng phun máu tươi!
“Sao lại như thế!”
“Sao vậy?”, Tần Mộc Dao kinh hãi.
Diệp Tiêu Tiêu đầy hoảng hốt: “Kim Lân là vật trong ao nhỏ, gặp được sương gió sẽ hóa rồng…”
“Số mệnh của anh ta…"
“Không thể nào, nhất định là không thể!”
“Tôi phải đi tìm sư phụ!”, nói xong thì mặc kệ phản ứng của Tần Mộc Dao, lê lết cơ thể bị thương lao ra ngoài.
Bên ngoài khe núi của ngục giam Trấn Hồn.
“Này nhóc, cậu có chắc không?”
“Tuy trong cơ thể cậu có Long Mạch, có thể dùng kiếm Trấn Ngục vô số lần, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu bất tử!”
“Bản tháp đã cảm nhận được, nhà họ Từ không hề đơn giản như vẻ ngoài!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nặng nề: “Ba người kia còn khủng bố hơn Từ Thiên rất nhiều!”
“Cậu không cần phải mạo hiểm như thế, hoàn toàn có thể chờ Ma Uyên tiếp theo xuất hiện!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tháp nhỏ, ông không biết tính tôi hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau, ông ta thoải mái cười: “Hiểu rồi!”
“Thế thì xông lên đi, nếu bản tháp đã chọn cậu, thì hôm nay cũng sẽ liều mạng đâm lao theo lao!”
Diệp Bắc Minh đi từng bước, tiến vào khe núi.
Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn, rất nhiều người nhà họ Từ đang tiến hành tu sửa.
Lần trước Diệp Bắc Minh xông vào ngục giam Trấn Hồn đã khiến khá nhiều trận pháp bị hư tổn.
Bọn họ phải sửa lại!
Gào!
Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.
Con Huyết Long từ trên trời giáng xuống, lao vào trong đám đông.
Mấy trăm người nhanh chóng biến thành mây máu!
“Ai?”
Diệp Tiêu Tiêu thản nhiên trả lời: “Nếu vấn đề đơn giản như thế mà tôi cũng không biết thì sao xứng trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?”
Tiện tay ném một tờ giấy ra.
“Nơi anh muốn đến đó, phải vào từ nơi này!”
Diệp Bắc Minh mở tờ giấy ra xem, ánh mắt khẽ lay động.
Những chữ viết xinh đẹp hiện lên.
Diệp Tiêu Tiêu tiếp tục nói: “Thời gian là nửa ngày sau”.
“Tất nhiên, nếu anh Diệp cảm thấy nơi đó quá nguy hiểm thì có thể vào từ một nơi khác”.
“Một tháng sau, nơi này”.
Lại ném ra thêm một tờ giấy.
Một con rắn lửa xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, trực tiếp cắn nuốt tờ giấy: “Không cần, cảm ơn cô Tiêu Tiêu”.
Anh không dừng lại một giây, một phút nào, rời khỏi Thiên Cơ Các.
Diệp Tiêu Tiêu mỉm cười: “Một ngày Tiêu Tiêu chỉ xem một lần, ngày mai mọi người hẵng tới nhé”.
Tần Mộc Dao nhanh chóng theo sau.
Đại điện lại được dịp bùng nổ: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh hả?”
“Thật hay giả vậy?”
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh đã đánh vào ngục giam Trấn Hồn ấy hả?”
“’Cậu ta nói mình từng chém giết Chí Tôn ư?”
Ánh mắt mọi người đều co rụt lại.
Một người đàn ông mạnh miệng nói: “Dù cậu ta là Diệp Bắc Minh thì sao? Cái trò lúc này còn lởm lắm! Tôi không phục!”
Một võ giả bên cạnh mỉa mai: “Chắc là một kiếm của Diệp Bắc Minh không thể chém ông thành máu được rồi, bởi vì miệng ông còn cứng hơn kiếm của cậu ta!”
“Ha ha ha!”
Tiếng cười vang lên.
……
Trong đình hóng mát.
Tần Mộc Dao tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt khiến vô số người đàn ông điên cuồng.
“Tiêu Tiêu, một cánh cửa khác để vào Ma Uyên nằm ở đâu?”
Diệp Tiêu Tiêu phun ra một câu: “Tầng cuối cùng của ngục giam Trấn Hồn!”
“Cái gì?”
Tần Mộc Dao vừa mới ngồi xuống thì đã giật mình đứng phắt dậy: “Trời ạ!”
“Ý cậu là, anh Diệp phải xuống ngục giam Trấn Hồn một lần nữa ư?”
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Mộc Dao, tại sao cậu căng thẳng thế?”
“Cậu là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên, tôi chưa từng thấy cậu lo lắng cho người đàn ông nào như thế”.
“Hay là…” Diệp Tiêu Tiêu cười trêu ghẹo: “Hay là cậu thích anh ta rồi?”
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Mộc Dao khẽ tránh đi: “Cậu… Cậu nói bậy bạ gì thế!”
“Sao mà tôi thích anh ta được, chỉ là… Trên người anh ta có một số thứ mà tôi cần thôi”.
“Cậu cũng biết rồi đó, tình trạng của mẹ tôi thế nào, chỉ có lửa Phần Thiên mới cứu được bà ấy!”
“Chỉ có anh Diệp mới có lửa Phần Thiên, nếu anh ta chết dưới ngục giam Trấn Hồn, thì chẳng phải là…”
“Không được!”
Tần Mộc Dao hít một hơi thật sâu: “Tiêu Tiêu, cậu phải giúp tôi”.
“Thử tính xem anh Diệp có thể sống sót ra khỏi Ma Uyên không!”
Diệp Tiêu Tiêu không chịu được sự nũng nịu của Tần Mộc Dao, đành phải đồng ý.
Cô ta nhắm mắt lại, một nguồn năng lượng bí ẩn ngưng tụ trên người cô ta.
Một giây sau đó.
Chỗ mi tâm Diệp Tiêu Tiêu bỗng xuất hiện con mắt thứ ba!
Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
Tần Mộc Dao lại bày ra vẻ mặt quá ư là quen thuộc rồi.
Đột nhiên, Diệp Tiêu Tiêu kêu la thảm thiết, con mắt thứ ba bỗng chảy ra nước mắt máu.
Bản thân cô ta cũng phun máu tươi!
“Sao lại như thế!”
“Sao vậy?”, Tần Mộc Dao kinh hãi.
Diệp Tiêu Tiêu đầy hoảng hốt: “Kim Lân là vật trong ao nhỏ, gặp được sương gió sẽ hóa rồng…”
“Số mệnh của anh ta…"
“Không thể nào, nhất định là không thể!”
“Tôi phải đi tìm sư phụ!”, nói xong thì mặc kệ phản ứng của Tần Mộc Dao, lê lết cơ thể bị thương lao ra ngoài.
Bên ngoài khe núi của ngục giam Trấn Hồn.
“Này nhóc, cậu có chắc không?”
“Tuy trong cơ thể cậu có Long Mạch, có thể dùng kiếm Trấn Ngục vô số lần, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu bất tử!”
“Bản tháp đã cảm nhận được, nhà họ Từ không hề đơn giản như vẻ ngoài!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nặng nề: “Ba người kia còn khủng bố hơn Từ Thiên rất nhiều!”
“Cậu không cần phải mạo hiểm như thế, hoàn toàn có thể chờ Ma Uyên tiếp theo xuất hiện!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tháp nhỏ, ông không biết tính tôi hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.
Một lát sau, ông ta thoải mái cười: “Hiểu rồi!”
“Thế thì xông lên đi, nếu bản tháp đã chọn cậu, thì hôm nay cũng sẽ liều mạng đâm lao theo lao!”
Diệp Bắc Minh đi từng bước, tiến vào khe núi.
Bên ngoài ngục giam Trấn Hồn, rất nhiều người nhà họ Từ đang tiến hành tu sửa.
Lần trước Diệp Bắc Minh xông vào ngục giam Trấn Hồn đã khiến khá nhiều trận pháp bị hư tổn.
Bọn họ phải sửa lại!
Gào!
Đột nhiên, tiếng rồng ngâm vang lên.
Con Huyết Long từ trên trời giáng xuống, lao vào trong đám đông.
Mấy trăm người nhanh chóng biến thành mây máu!
“Ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.