Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2202: Lão tổ bị sốc!
Ss Tần
24/09/2024
"Tiền bối, lẽ nào không cứu được Nhược Tuyết nữa sao?"
Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận được.
Anh cố gắng lâu như vậy, nhưng lại nhận được kết quả này!
Nét mặt Diệp Thí Thiên hơi là lạ, ông ta thở dài: "Con à, có một số chuyện, đành phải chấp nhận vậy thôi."
"Từ bỏ đi, thần hồn của cô nương này, có lẽ đã mất từ lâu rồi!"
"Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh gào lên, anh lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: "Thần hồn của Nhược Tuyết, sao có thể bị diệt được!"
"Vì cứu cha mẹ con, cô ấy một mình ngăn dòng hắc thủy, bây giờ người bảo con chấp nhận số phận ư?"
"Tuyệt đối không thể!"
Anh siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Cho dù có phải tìm đủ mọi cách, Diệp Bắc Minh con cũng phải cứu Nhược Tuyết về!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh như nhớ ra gì đó: "Tiền bối, lúc con đi vào ý thức hải Nhược Tuyết, con lấy thần phủ để mở đường!"
"Kết quả, con gặp một hồn thần khác ở bên trong!"
"Một thần hồn khác ư?"
Diệp Thí Thiên sửng sốt, nét mặt dao dộng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta mới bật ra một câu: "Không thể có chuyện đó được, thần hồn của cô ấy đã bị tiêu diệt, ý thức hải khô kiệt!"
"Sao có thể có một thần hồn khác ở trong đó được? Đợi đã!"
Bỗng nhiên.
Diệp Thí Thiên như nghĩ đến điều gì đó!
Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Nhóc con, con vừa nói gì?"
"Lúc con đi vào ý thức hải của Nhược Tuyết..."
"Không phải, câu khác cơ!"
"Con lấy thần phủ để mở đường!"
"Đúng, chính là câu này, nhóc con, con mẹ nó, con mở thần phủ rồi hả?" Diệp Thí Thiên trợn tròn mắt, nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, con ngươi phát sáng như sói vậy.
"Ừng ực..."
Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng.
Ánh mắt Diệp Thí Thiên cứ như thể đang nhìn một đại mỹ nữ tuyệt sắc vậy!
Nhưng anh là đàn ông mà!
"Tiền bối, chắc không phải người... thích con trai đấy chứ?"
"Tiên sư con!"
Diệp Thí Thiên tức giận mắng một tiếng, sau đó cáu kỉnh nói: "Nhóc con, đời này lão tổ ta chỉ thích nữ nhân, con đừng có mà nghĩ bậy!"
"Bây giờ ta đang hỏi con một cách rất nghiêm túc, con đã mở được thần phủ thật hả?"
Diệp Bắc Minh không giải thích, mi tâm chợt lóe!
Chỗ mi tâm, lóe ra một đạo hào quang!
Một phiến Hỗn Độn hư ảnh hiện lên!
Chính là thần phủ của Diệp Bắc Minh!
Chín bậc thang, một tòa Thiên Môn đứng thẳng ở đó!
"Đù! Là thần phủ thật này! Ôi trời ơi!"
Diệp Thí Thiên nhảy dựng lên, cái đầu đập mạnh vào trần nhà mật thất, ông ta ôm đầu kêu: "Thần phủ, không ngờ con lại dùng thực lực ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, mở được Thần phủ!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tiền bối, chỉ là mở một cái Thần phủ thôi mà, người có cần kích động thế không?"
"Nhóc con, cmn con có biết đây là việc làm vĩ đại cỡ nào không? Đệt!"
Diệp Thí Thiên văng tục, kích động đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Sao lại làm người ta sốc thế?
Lúc Diệp Thí Thiên biết anh là Hỗn Độn đế thể, ông ta cũng không sốc thế này!
'Chẳng lẽ mở được Thần phủ là điều ghê gớm lắm à?'
Diệp Thí Thiên nhìn ra vẻ nghi hoặc của Diệp Bắc Minh, giọng ông ta trầm xuống: "Nhóc con, chỉ có người tu luyện đến cảnh giới Tế Đạo, mới mở được Thần phủ!"
"Đây là quy định mà mọi tu võ giả đều phải tuân thủ!"
"Tính cả con, đời này lão phu đã gặp qua bốn người có thể chất Hỗn Độn! Ba người họ đều chết trẻ!"
"Đừng nói là cảnh giới Đại Năng đã mở được Thần phủ, ta chưa nghe thấy ai ở cảnh giới Đại Đạo, Đại Đạo Chi Thượng mà mở được Thần phủ cả!"
Diệp Bắc Minh ngại ngùng sờ sờ mũi: "Lẽ nào, con thật sự quá xuất sắc hả?"
"Đâu chỉ xuất sắc đâu? Con nghịch thiên cmnl!"
Diệp Thí Thiên gật đầu khẳng định.
Đôi mắt ông ta hừng hực như lửa!
Nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Ông ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, từ giờ trở đi, con chính là hậu duệ của Diệp Thí Thiên ta!"
"Sau này, tài nguyên, nhân lực, vật lực của nhà họ Diệp ở Trung Châu, con cứ tùy ý điều động!"
"Con thích cô gái nhà nào cứ việc nói, lão tổ đích thân đi cầu thân cho con!"
"Nếu họ không đồng ý, lão tổ sẽ ra tay cướp về cho con!"
Diệp Thí Thiên thao thao bất tuyệt!
Không giống nói giỡn!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Lão tổ, con có một nữ nhân thật!"
"Ồ? Cô gái nhà ai mà may mắn thế?" Diệp Thí Thiên mỉm cười.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Cô ấy tên là Côn Ngô Mật Phi!"
"Thượng cổ thập đại thần sơn, tộc Côn Ngô à?"
Diệp Thí Thiên gật đầu suy tư: "Tuy tộc Côn Ngô không phải Đế tộc, may mà có cái danh thập đại thần sơn ở đấy!"
"Con gái ở gia tộc bọn họ, cũng không tệ!"
"Lão tổ sẽ đi dẫn cô ấy về đây!"
Ông ta quay người định ra khỏi mật thất!
Diệp Bắc Minh ngăn Diệp Thí Thiên lại, rồi kể cho ông ấy nghe chuyện mình và Côn Ngô Mật kết duyên thế nào, rồi lại rời khỏi nhà tù số bay ra sao, tiếp đó là đến thế giới này!
Chuyện ở tộc Côn Ngô, tộc Bất Hủ, Cổ gia, đế cung Hồng Hoang, anh đều kể qua một lượt!
"Nhóc con, trải nghiệm đặc sắc thế hả?"
"Ha ha ha ha!"
Nghe Diệp Bắc Minh kể xong, Diệp Thí Thiên ngửa mặt cười to: "Đợi đã, con vừa bảo, cô bé Mật Phi kia mang thai rồi hả?"
"Vâng!"
Diệp Thí Thiên nuốt ngụm nước miếng: "Chắc không phải cũng là thể chất Hỗn Độn đấy chứ? Nhóc con, con kể kỹ cho ta nghe xem nào! Mau!"
Diệp Thí Thiên kích động quá!
Nếu Côn Ngô Mật Phi lại mang thai một thể chất Hỗn Độn nữa, vậy thì nhà họ Diệp sắp nghịch thiên rồi!
"Cái này... con không biết, nhưng cơ thể Mật Phi bị hủy, con dùng mẫu thạch Hỗn Độn tạo cho cô ấy một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn..." Diệp Bắc Minh giải thích.
"Đù mé! Con bảo cái gì?"
Diệp Thí Thiên ngây người.
Cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ!
"Con bảo! Côn Ngô Mật Phi là Hỗn Độn thể được tạo ra, còn con vốn đã là Hỗn Độn thể, bây giờ hai đứa có con?"
"Đù! Thế thì con của hai đứa, chắc chắn mang thể chất Hỗn Độn!"
Diệp Thí Thiên kích động đến nỗi run cả người: "Đợi đã!"
"Con vừa bảo, trong tay con có mẫu thạch Hỗn Độn hả?"
"Ừng ực..." Dù là Diệp Thí Thiên, ông ta cũng phải nuốt ngụm nước miếng!
"Vâng! Lão tổ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh khoát tay, một khối mẫu thạch Hỗn Độn xuất hiện trong lòng bàn tay!
"Hít!"
Diệp Thí Thiên hít một ngụm khí lạnh, sốc đến nỗi lùi về sau mấy bước!
Cảnh giới càng cao, thì càng hiểu sự khủng bố của mẫu thạch Hỗn Độn, đối với người ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín mà nói, vật này còn quan trọng hơn binh khí Đại Đế!
Thậm chí.
Dù là Diệp Thí Thiên, con ngươi cũng không kìm được, lóe lên một tia tham lam!
Giây tiếp theo.
Ông ta hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, tiêu diệt cái lòng tham kia đi!
"Minh Nhi, con phải giữ cẩn thận vật này!"
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dễ dàng... không đúng, con không được để nó xuất hiện trước mắt bất kỳ ai! Kể cả lão phu, con cũng đừng nhắc đến nó nữa!" Giọng Diệp Thí Thiên cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy, lão tổ?"
Diệp Thí Thiên nghiêm túc vô cùng: "Mẫu thạch Hỗn Độn, ra đời từ trong Hỗn Độn!"
"Con biến nó thành bất cứ vật gì, đều quá lãng phí!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Vì sao?"
Diệp Thí Thiên tức quá hóa cười: "Vì sao ư? Nhóc con, con đúng là..."
"Bất kỳ thứ gì, bất kỳ vật liệu nào trên đời này, kể cả kim chúc để tạo ra binh khí Đại Đế, thì cũng có thể tìm được!"
"Chỉ mỗi mẫu thạch Hỗn Độn là ra đời thuở thiên địa sơ khai, nên chỉ cần dùng một miếng là sẽ mất một miếng, mãi mãi không còn nữa!"
"Trong tay con có một khối to thế này, đủ để khiến cho tất cả thế lực ở Nguyên Thủy Chân Giới tranh cướp bể đầu!"
"Quan trọng hơn là, tay cầm mẫu thạch Hỗn Độn, có thể lĩnh hội một tia khí vận đại đạo của thiên địa sơ khai!"
"Thậm chí, có thể giúp những lão giả ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín như bọn ta đột phá!"
Diệp Bắc Minh hơi cảm động.
Anh có thể cảm nhận được, Diệp Thí Thiên đối xử với anh thật lòng!
Khác hẳn Diệp Tiêu Dao!
Có thể sánh với trăm vị sư phụ của anh!
"Nếu nó có thể giúp lão tổ đột phá, con tặng lão tổ đấy!" Diệp Bắc Minh mỉm cười, đưa mẫu thạch Hỗn Độn qua.
Diệp Thí Thiên hãi đến nỗi liên tục lùi về sau, hít mấy ngụm khí lạnh: "Hít! Hít! Hít... nhóc con, con... con nói gì?"
"Con... con muốn tặng ta á? Không không không, nó quá trân quý!"
"Con giữ lại vật này đi, con là Hỗn Độn đế thể, nó quan trọng với con hơn!"
Sau một lúc kích động ngắn ngủi.
Diệp Thí Thiên lắc đầu quả quyết!
Cho ông ta vật này, đúng là phí của trời!
Diệp Bắc Minh cười: "Lão tổ, cái này con có nhiều lắm."
Ngay sau đó.
Trên một bàn tay khác lại xuất hiện một miếng mẫu thạch Hỗn Độn!
"Này... đệt!"
Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận được.
Anh cố gắng lâu như vậy, nhưng lại nhận được kết quả này!
Nét mặt Diệp Thí Thiên hơi là lạ, ông ta thở dài: "Con à, có một số chuyện, đành phải chấp nhận vậy thôi."
"Từ bỏ đi, thần hồn của cô nương này, có lẽ đã mất từ lâu rồi!"
"Không thể nào!"
Diệp Bắc Minh gào lên, anh lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: "Thần hồn của Nhược Tuyết, sao có thể bị diệt được!"
"Vì cứu cha mẹ con, cô ấy một mình ngăn dòng hắc thủy, bây giờ người bảo con chấp nhận số phận ư?"
"Tuyệt đối không thể!"
Anh siết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc: "Cho dù có phải tìm đủ mọi cách, Diệp Bắc Minh con cũng phải cứu Nhược Tuyết về!"
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh như nhớ ra gì đó: "Tiền bối, lúc con đi vào ý thức hải Nhược Tuyết, con lấy thần phủ để mở đường!"
"Kết quả, con gặp một hồn thần khác ở bên trong!"
"Một thần hồn khác ư?"
Diệp Thí Thiên sửng sốt, nét mặt dao dộng.
Sau khi suy nghĩ một lúc, ông ta mới bật ra một câu: "Không thể có chuyện đó được, thần hồn của cô ấy đã bị tiêu diệt, ý thức hải khô kiệt!"
"Sao có thể có một thần hồn khác ở trong đó được? Đợi đã!"
Bỗng nhiên.
Diệp Thí Thiên như nghĩ đến điều gì đó!
Ông ta kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Nhóc con, con vừa nói gì?"
"Lúc con đi vào ý thức hải của Nhược Tuyết..."
"Không phải, câu khác cơ!"
"Con lấy thần phủ để mở đường!"
"Đúng, chính là câu này, nhóc con, con mẹ nó, con mở thần phủ rồi hả?" Diệp Thí Thiên trợn tròn mắt, nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, con ngươi phát sáng như sói vậy.
"Ừng ực..."
Diệp Bắc Minh nuốt nước miếng.
Ánh mắt Diệp Thí Thiên cứ như thể đang nhìn một đại mỹ nữ tuyệt sắc vậy!
Nhưng anh là đàn ông mà!
"Tiền bối, chắc không phải người... thích con trai đấy chứ?"
"Tiên sư con!"
Diệp Thí Thiên tức giận mắng một tiếng, sau đó cáu kỉnh nói: "Nhóc con, đời này lão tổ ta chỉ thích nữ nhân, con đừng có mà nghĩ bậy!"
"Bây giờ ta đang hỏi con một cách rất nghiêm túc, con đã mở được thần phủ thật hả?"
Diệp Bắc Minh không giải thích, mi tâm chợt lóe!
Chỗ mi tâm, lóe ra một đạo hào quang!
Một phiến Hỗn Độn hư ảnh hiện lên!
Chính là thần phủ của Diệp Bắc Minh!
Chín bậc thang, một tòa Thiên Môn đứng thẳng ở đó!
"Đù! Là thần phủ thật này! Ôi trời ơi!"
Diệp Thí Thiên nhảy dựng lên, cái đầu đập mạnh vào trần nhà mật thất, ông ta ôm đầu kêu: "Thần phủ, không ngờ con lại dùng thực lực ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, mở được Thần phủ!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tiền bối, chỉ là mở một cái Thần phủ thôi mà, người có cần kích động thế không?"
"Nhóc con, cmn con có biết đây là việc làm vĩ đại cỡ nào không? Đệt!"
Diệp Thí Thiên văng tục, kích động đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Sao lại làm người ta sốc thế?
Lúc Diệp Thí Thiên biết anh là Hỗn Độn đế thể, ông ta cũng không sốc thế này!
'Chẳng lẽ mở được Thần phủ là điều ghê gớm lắm à?'
Diệp Thí Thiên nhìn ra vẻ nghi hoặc của Diệp Bắc Minh, giọng ông ta trầm xuống: "Nhóc con, chỉ có người tu luyện đến cảnh giới Tế Đạo, mới mở được Thần phủ!"
"Đây là quy định mà mọi tu võ giả đều phải tuân thủ!"
"Tính cả con, đời này lão phu đã gặp qua bốn người có thể chất Hỗn Độn! Ba người họ đều chết trẻ!"
"Đừng nói là cảnh giới Đại Năng đã mở được Thần phủ, ta chưa nghe thấy ai ở cảnh giới Đại Đạo, Đại Đạo Chi Thượng mà mở được Thần phủ cả!"
Diệp Bắc Minh ngại ngùng sờ sờ mũi: "Lẽ nào, con thật sự quá xuất sắc hả?"
"Đâu chỉ xuất sắc đâu? Con nghịch thiên cmnl!"
Diệp Thí Thiên gật đầu khẳng định.
Đôi mắt ông ta hừng hực như lửa!
Nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!
Ông ta tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, từ giờ trở đi, con chính là hậu duệ của Diệp Thí Thiên ta!"
"Sau này, tài nguyên, nhân lực, vật lực của nhà họ Diệp ở Trung Châu, con cứ tùy ý điều động!"
"Con thích cô gái nhà nào cứ việc nói, lão tổ đích thân đi cầu thân cho con!"
"Nếu họ không đồng ý, lão tổ sẽ ra tay cướp về cho con!"
Diệp Thí Thiên thao thao bất tuyệt!
Không giống nói giỡn!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ: "Lão tổ, con có một nữ nhân thật!"
"Ồ? Cô gái nhà ai mà may mắn thế?" Diệp Thí Thiên mỉm cười.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi trầm giọng nói: "Cô ấy tên là Côn Ngô Mật Phi!"
"Thượng cổ thập đại thần sơn, tộc Côn Ngô à?"
Diệp Thí Thiên gật đầu suy tư: "Tuy tộc Côn Ngô không phải Đế tộc, may mà có cái danh thập đại thần sơn ở đấy!"
"Con gái ở gia tộc bọn họ, cũng không tệ!"
"Lão tổ sẽ đi dẫn cô ấy về đây!"
Ông ta quay người định ra khỏi mật thất!
Diệp Bắc Minh ngăn Diệp Thí Thiên lại, rồi kể cho ông ấy nghe chuyện mình và Côn Ngô Mật kết duyên thế nào, rồi lại rời khỏi nhà tù số bay ra sao, tiếp đó là đến thế giới này!
Chuyện ở tộc Côn Ngô, tộc Bất Hủ, Cổ gia, đế cung Hồng Hoang, anh đều kể qua một lượt!
"Nhóc con, trải nghiệm đặc sắc thế hả?"
"Ha ha ha ha!"
Nghe Diệp Bắc Minh kể xong, Diệp Thí Thiên ngửa mặt cười to: "Đợi đã, con vừa bảo, cô bé Mật Phi kia mang thai rồi hả?"
"Vâng!"
Diệp Thí Thiên nuốt ngụm nước miếng: "Chắc không phải cũng là thể chất Hỗn Độn đấy chứ? Nhóc con, con kể kỹ cho ta nghe xem nào! Mau!"
Diệp Thí Thiên kích động quá!
Nếu Côn Ngô Mật Phi lại mang thai một thể chất Hỗn Độn nữa, vậy thì nhà họ Diệp sắp nghịch thiên rồi!
"Cái này... con không biết, nhưng cơ thể Mật Phi bị hủy, con dùng mẫu thạch Hỗn Độn tạo cho cô ấy một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn..." Diệp Bắc Minh giải thích.
"Đù mé! Con bảo cái gì?"
Diệp Thí Thiên ngây người.
Cả người cứng đờ đứng yên tại chỗ!
"Con bảo! Côn Ngô Mật Phi là Hỗn Độn thể được tạo ra, còn con vốn đã là Hỗn Độn thể, bây giờ hai đứa có con?"
"Đù! Thế thì con của hai đứa, chắc chắn mang thể chất Hỗn Độn!"
Diệp Thí Thiên kích động đến nỗi run cả người: "Đợi đã!"
"Con vừa bảo, trong tay con có mẫu thạch Hỗn Độn hả?"
"Ừng ực..." Dù là Diệp Thí Thiên, ông ta cũng phải nuốt ngụm nước miếng!
"Vâng! Lão tổ!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh khoát tay, một khối mẫu thạch Hỗn Độn xuất hiện trong lòng bàn tay!
"Hít!"
Diệp Thí Thiên hít một ngụm khí lạnh, sốc đến nỗi lùi về sau mấy bước!
Cảnh giới càng cao, thì càng hiểu sự khủng bố của mẫu thạch Hỗn Độn, đối với người ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín mà nói, vật này còn quan trọng hơn binh khí Đại Đế!
Thậm chí.
Dù là Diệp Thí Thiên, con ngươi cũng không kìm được, lóe lên một tia tham lam!
Giây tiếp theo.
Ông ta hít sâu một hơi, lắc lắc đầu, tiêu diệt cái lòng tham kia đi!
"Minh Nhi, con phải giữ cẩn thận vật này!"
"Nhớ kỹ, tuyệt đối không được dễ dàng... không đúng, con không được để nó xuất hiện trước mắt bất kỳ ai! Kể cả lão phu, con cũng đừng nhắc đến nó nữa!" Giọng Diệp Thí Thiên cực kỳ nghiêm túc.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy, lão tổ?"
Diệp Thí Thiên nghiêm túc vô cùng: "Mẫu thạch Hỗn Độn, ra đời từ trong Hỗn Độn!"
"Con biến nó thành bất cứ vật gì, đều quá lãng phí!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Vì sao?"
Diệp Thí Thiên tức quá hóa cười: "Vì sao ư? Nhóc con, con đúng là..."
"Bất kỳ thứ gì, bất kỳ vật liệu nào trên đời này, kể cả kim chúc để tạo ra binh khí Đại Đế, thì cũng có thể tìm được!"
"Chỉ mỗi mẫu thạch Hỗn Độn là ra đời thuở thiên địa sơ khai, nên chỉ cần dùng một miếng là sẽ mất một miếng, mãi mãi không còn nữa!"
"Trong tay con có một khối to thế này, đủ để khiến cho tất cả thế lực ở Nguyên Thủy Chân Giới tranh cướp bể đầu!"
"Quan trọng hơn là, tay cầm mẫu thạch Hỗn Độn, có thể lĩnh hội một tia khí vận đại đạo của thiên địa sơ khai!"
"Thậm chí, có thể giúp những lão giả ở cảnh giới Tế Đạo tầng chín như bọn ta đột phá!"
Diệp Bắc Minh hơi cảm động.
Anh có thể cảm nhận được, Diệp Thí Thiên đối xử với anh thật lòng!
Khác hẳn Diệp Tiêu Dao!
Có thể sánh với trăm vị sư phụ của anh!
"Nếu nó có thể giúp lão tổ đột phá, con tặng lão tổ đấy!" Diệp Bắc Minh mỉm cười, đưa mẫu thạch Hỗn Độn qua.
Diệp Thí Thiên hãi đến nỗi liên tục lùi về sau, hít mấy ngụm khí lạnh: "Hít! Hít! Hít... nhóc con, con... con nói gì?"
"Con... con muốn tặng ta á? Không không không, nó quá trân quý!"
"Con giữ lại vật này đi, con là Hỗn Độn đế thể, nó quan trọng với con hơn!"
Sau một lúc kích động ngắn ngủi.
Diệp Thí Thiên lắc đầu quả quyết!
Cho ông ta vật này, đúng là phí của trời!
Diệp Bắc Minh cười: "Lão tổ, cái này con có nhiều lắm."
Ngay sau đó.
Trên một bàn tay khác lại xuất hiện một miếng mẫu thạch Hỗn Độn!
"Này... đệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.