Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1470: Leo đến bậc 9000

Ss Tần

11/02/2024

"Con muốn chết? Có từng hỏi tôi chưa?"

Theo giọng nói lạnh lùng vang lên.

Một bóng người ngăn trước mặt Chu Nhược Giai, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới!

Chu Nhược Giai không cách nào tiến gần Thang Trời thêm một bước, cô tuyệt vọng quỳ trên mặt đất: "Sư phụ, cầu xin người thành toàn đồ nhi đi!"

Phong Tuyệt Tình lạnh lùng vô tình: "Đạo Vô Tình của vi sư cần con kế thừa, vì bồi dưỡng con tôi đã tốn biết bao tâm huyết?"

"Hôm nay con mở to mắt nhìn kẻ này chết như thế nào cho ta!"

"Chỉ cần cậu ta chết, trái tim của con cũng sẽ chết theo!"

"Đến lúc đó, đạo Vô Tình mới chính thức hoàn thành bế hoàn!"

"Sư phụ, đừng!", Chu Nhược Giai kêu lên thảm thiết, tuyệt vọng cực kỳ.

Điên cuồng dập đầu!

"Sư phụ, cầu xin người để cho con qua đi!"

Giọng của Diệp Bắc Minh truyền từ trên Thang Trời xuống: "Nhược Giai, không cần cầu xin bà ta!"

"Em không tin tưởng anh sao?"

Chu Nhược Giai dừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên Thang Trời: "Em tin tưởng anh!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh tự tin mỉm cười: "Hiện tại em đứng lên, chờ một bên đi!"

"Trong vòng một trăm lượt hô hấp, Diệp Bắc Minh anh chắc chắn sẽ mở ra Thiên Môn!"

"Hả?"

Chu Nhược Giai sững sờ.

Ầm!

Hiện trường nổi lên sóng to gió lớn, hoàn toàn sôi trào!

"Đù má, cậu ta nói gì cơ?"

"Trong vòng một trăm lượt hô hấp, chắc chắn sẽ mở ra Thiên Môn?"

"Đệch! Thật hay giả, ông đây nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy!"

"Cậu ta dựa vào đâu chứ?"

Cửa chính của học viện Viễn Cổ bị vây chật như nêm cối.

Vô số ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên Thang Trời.

Giận dữ, cười lạnh, ghen ghét!



Bên cạnh Hồ Đức, mấy viện trưởng học viện Viễn Cổ hừ lạnh: "Người si nói mộng!"

"7000 bậc thang thì rất mạnh, nhưng cậu nói ra lời này quả thực là chẳng biết gì!"

"Người trẻ tuổi, nếu cậu có thể đi hết những bậc thang còn lại trong vòng một trăm hô hấp, Kiếm Phá Thiên tôi sẽ lập tức thu cậu làm đệ tử cuối cùng!"

Thân thể Lê Mộng Ly run rẩy, cô ta được chứng kiến thiên phú kinh khủng của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cô ta vẫn không tin, Diệp Bắc Minh có thể đi hết 3000 bậc thang trời còn dư lại!

Trong vòng một trăm hô hấp!

Ngay cả Vương Thần Cương cũng nhíu mày: "Thằng nhóc này coi học viện Viễn Cổ ta thành cái gì?"

Phong Tuyệt Tình cười đầy nghiền ngẫm: "Nhược Giai, đây chính là tên đàn ông mà con chọn?"

"Loại người vừa ngạo mạn vừa điên cuồng này rốt cuộc hấp dẫn con ở điểm nào?"

Vẻ mặt Chu Nhược Giai kiên định: "Anh ấy sẽ không lừa con!"

Cùng lúc đó, trên Thang Trời, Diệp Bắc Minh động!

Vèo!

Sải bước ra ngoài, trên người anh bộc phát ra huyết khí ngập trời!

Một giây sau, anh đã đứng ở vị trí bậc 7500!

Một giây leo 500 bậc!

"Này..."

Mọi người ngây người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng.

Diệp Bắc Minh lại lần nữa bước ra một bước!

8000 bậc!

Bước ra bước thứ ba!

9000 bậc!

"Đệch! Làm sao có thể!"

Nhìn được cảnh tượng kinh người như vậy, tất cả những người hoài nghi thực lực của Diệp Bắc Minh đều trừng to mắt!

Chỉ trong vòng ba hô hấp ngắn ngủi, thế mà đã vượt qua 2000 nấc thang!

Vẻ chế giễu trên mặt Phong Tuyệt Tình cứng lại, rồi biến mất.

Thay vào đó khiếp sợ nồng đậm: "Này... Không thể nào!"

Kiếm Phá Thiên hít sâu một hơi: "Mẹ nó, thằng này thật sự muốn lên trời luôn!"

Vương Thần Cương lắc đầu: "9000 bậc phía trước, mặc dù cũng rất mạnh!"

"Nhưng, từ khi học viện Viễn Cổ thành lập đến nay, tối thiểu đã có 100 người từng bước lên".



"Từ bậc thứ 9000 trở đi mới là màn kịch quan trọng!"

"Mỗi bước đều khó như lên trời!"

Quả nhiên, lúc Diệp Bắc Minh bước lên 9000 bậc.

Một áp lực vô hình đè ép xuống!

Anh nhảy lên một bước!

Đột nhiên, trong 99 con Chân Long điêu khắc trên Thiên Môn, có một con xông ra ngoài!

Lực lượng khiến cho người ta hít thở không thông đánh úp lại, hung hăng nện lên người Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Diệp Bắc Minh như một chiếc lá rụng trong gió thu, lập tức bị hất bay ra ngoài!

Rơi xuống vị trí 8000 bậc!

Nằm trên bậc thang không nhúc nhích!

"Cậu Diệp!"

Lê Mộng Ly giật nảy mình!

"Chồng ơi!"

Chu Nhược Giai che miệng, đang muốn lao ra!

Lại bị Phong Tuyệt Tình ngăn cản, bà ta nở nụ cười: "Đồ nhi, xem ra thằng nhóc này là một mũi thương bằng sáp bạc!"

"Đụng một cái liền nát, cậu ta không được rồi!"

Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhược Giai trắng bệch, lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh!

Con ngươi của Kiếm Phá Thiên đọng lại: "Thằng này chết rồi?"

Vương Thần Cương kiêng kỵ nhìn thoáng qua 99 con Chân Long: "Một kích vừa rồi có thể so với một kích toàn lực của Đế Tôn đỉnh phong!"

"Phỏng chừng tên này không chống đỡ nổi..."

"Đáng tiếc, nếu cậu ta có thể thông qua Thiên Môn, tôi còn thực sự muốn nhận cậu ta làm đệ tử!", Kiếm Phá Thiên lẩm bẩm.

Mấy lão già bên cạnh trợn trắng mắt.

Bàn tính này đánh thật vang!

Cùng lúc đó, phía sau cùng của đám người.

Một ông già đứng chắp tay, âm trầm nhìn Diệp Bắc Minh trên Thang Trời.

Một thanh niên đứng bên cạnh ông ta, lông mày gắt gao xoắn lại với nhau: "Bên phía thành Thiên Đan truyền tới tin tức, e rằng tên này đến để tìm trăm thân thể long thai kia!"

"Nếu như bị mấy vị viện trưởng khác biết, chúng ta dùng người luyện đan..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook