Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2012: Luân Hồi Tông, sắp bị diệt vong?
Ss Tần
20/06/2024
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiền bối, ông không phải đang đùa đó chứ?”
Giọng nói của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Vua thời gian ông đừng hù dọa cậu ấy nữa, biểu hiện của thằng nhóc này quá nghiêm túc, nếu bị ông dọa sợ sẽ không còn cách nào giúp chúng ta được nữa”.
“Được thôi”.
Vua thời gian mím môi.
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời.
Không biết lão già này đã sống được bao nhiêu năm, vậy mà lại dọa mình!
“Mộ chủ, tôi thừa nhận những lời trước đó nói với cậu có chút cường điệu!”
Vua thời gian lên tiếng: “Nhưng việc Hắc Thủy Tộc diệt thế lại không phải chuyện đùa!”
“Tuy nhiên thời gian đã trôi qua rất lâu rồi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Ý của tiền bối là?”
Vua thời gian đáp: “Mộ chủ, trước tiên cậu nhìn những nơi bị nước đen ô nhiễm xem, có gì khác biệt?"
Diệp Bắc Minh mở mắt!
Luân Hồi Tông đang chôn cất thi thể của vị lão tổ cảnh giới Thiên Tôn kia!
Cùng lúc đó cũng phái một số đệ tử tiến vào biển Hỗn Độn khô cạn để điều tra!
Diệp Bắc Minh quét mắt liếc xung quanh.
Phát hiện ra rằng nơi bị ô nhiễm đều biến thành một vùng chết chóc!
Chỉ một lúc thôi!
Khu vực hàng chục dặm bị ô nhiễm ban đầu đã lan rộng ra hàng trăm dặm!
Mặt đất khô nứt, sức sống khô héo mòn!
Sức mạnh của thần lực kết nối với nghĩa địa Hỗn Độn: “Nơi nước đen làm bẩn, sự sống hoàn toàn bị cắt đứt!"
“Không sai!”
Vua thời gian gật đầu khẳng định: "Biển Hỗn Độn vốn gọi là đại lục Hắc Thủy, cậu thử đoán xem tại sao xung quanh biển Hỗn Độn trong các thế giới lại mở ra một vết nứt không gian, nối liền nó với biển Hỗn Độn?”
“Trừ phi có quan hệ gì đó?”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Bỗng nhiên.
Anh tựa như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ toàn bộ sức sống của những sinh vật và thảm thực vật này đều bị nước đen hút hết đi rồi?”
“Thông minh!”
Vua thời gian thở dài tán thưởng một tiếng.
“Đại lục Hắc Thủy xé rách không gian và kết nối với những thế giới khác chính là để hấp thụ sức mạnh của các thế giới lớn!”
“Theo dòng thời gian, sức mạnh của một vài thế giới sẽ bị hút khô, hoàn toàn biến thành một vùng đất chết!"
“Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của đại lục Hắc Thủy!”
Vua thời gian bổ sung một câu: “Không lẽ cậu không cảm nhận được khi đứng ở trên vùng đất vị ô nhiễm sao?”
"Sức mạnh trong cơ thể đang thất thoát ra thế giới bên ngoài?”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Anh nhắm mắt lại, cẩn thận suy ngẫm!
Quả nhiên.
Sức mạnh trong đan điền bị thất thoát với tốc độ không đáng kể!
Loại tốc độ này hoàn toàn không thể phát giác ra được nếu không cảm nhận cẩn thận.
Thậm chí anh còn cảm thấy sức mạnh huyết mạch cũng trở nên yếu đi!
Diệp Bắc Minh bối rối: "Tiền bối, tốc độ này không hề nhanh”.
“Hắc Thủy Tộc cũng không đáng sợ như tưởng tượng!"
Vua thời gian lắc đầu: "Nấu ếch trong nước ấm giai đoạn đầu vô cùng chậm rãi!”
“Đừng thấy đại lục Luân Hồi rộng mênh mang, nhiều nhất là một tháng, linh mạch sẽ triệt để khô cạn!”
“Luân Hồi Tông sẽ tự động giải tán!"
“Nếu cậu nhìn từ góc độ của Luân Hồi Tông, cậu sẽ làm gì?”
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật điên cuồng!
Nghiêm trọng như vậy sao?
Luân Hồi Tông được biết đến là một trong năm tông môn hàng đầu tại biển Hỗn Độn, sẽ tự động giải tán trong vòng một tháng sao?
Từ góc độ của Luân Hồi Tông mà cân nhắc!
“Nếu tôi là Luân Hồi Tông, hoặc là rời khỏi đại lục Luân Hồi!”
“Hoặc là…”
Diệp Bắc Minh híp mắt nói: “Đi chiếm đoạt địa bàn của những người khác!”
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả các đại lục được kết nối với đại lục Hắc Thủy thông qua các vết nứt không gian đều khô cạn?"
Một ý tưởng nhảy ra trong đầu Diệp Bắc Minh, nghĩ đến một sự thật đáng sợ: “Những thế giới bị đánh cướp không thể chống cự lại Luân Hồi Tông kia đương nhiên sẽ đi ức hiếp những thế giới yếu thế hơn mình!”
“Bởi vì cấp bậc thế giới khác nhau nên cấp độ võ giả cũng bất đồng!”
“Đây chắc chắn là một thảm họa đối với những thế giới yếu hơn!”
"Nó không khác gì việc hủy diệt thế giới..."
Vua thời gian gật đầu: "Mộ chủ, cậu trả lời rất đúng!”
"Trong vòng một tháng, trật tự của các thế giới lớn vây quanh biển Hỗn Độn sẽ sụp đổ!"
"Dưới tình huống như vậy, những võ giả với thức lực thấp kém chỉ có một con đường chết!”
Nghe xong lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.
Bố mẹ và nhóm hồng nhan tri kỷ vẫn đang miệt mài tìm kiếm tung tích của anh ở khắp nơi!
Nếu điều này thực sự xảy đến thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Tiểu Tháp, lời của Vua thời gian đều là thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Chắc tới tám chín mươi phần trăm!”
“Đáng chết!”
Diệp Bắc Minh như ngồi trên chảo lửa.
Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Mộ chủ, tôi nhắc nhở cậu thêm một câu!”
“Lần trước khi hiện tượng này xảy đến, các loại dược liệu đều trở thành thứ trân quý nhất..."
Dứt lời, thần hồn của Vua thời gian liền chìm vào giấc ngủ sâu!
Tiếp đó dưới sự ra lệnh của chín vị lão tổ của Luân Hồi Tông, họ đã phong ấn các vết nứt không gian lại!
Nghiêm cấm mọi người rời khỏi lục địa Luân Hồi!
Đồng thời.
Bọn họ cũng ngỡ ngàng phát hiện ra rằng tình trạng ô nhiễm trong vùng nước đen rất khủng khiếp, lây lan như một bệnh dịch vậy!
Vào thời điểm họ ra lệnh, hàng trăm dặm rừng nguyên sinh đã biến thành vùng đất chết!
Khi Diệp Bắc Minh trở lại Luân Hồi Tông, lập tức gọi Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu tới.
“Chị Như Khanh, chị Yêu Yêu…”
Diệp Bắc Minh giải thích lại chuyện của Hắc Thủy Tộc cho họ nghe.
Hai người nghe xong đều nhìn trân nghẹn lời!
Không dám tin vào đôi tai của mình!
“Tiểu sư đệ, những điều em nói đều là thật sao?”
“Trong vòng một tháng đại lục Luân Hồi sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất chết?”
Liễu Như Khanh trợn trừng hai mắt.
Đạm Đài Yêu Yêu cũng trịnh trọng nhìn anh!
Diệp Bắc Minh đáp: “Chị Như Khanh, chị Tiểu Yêu, em không đùa đâu!”
“Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đại lục Luân Hồi ngay lập tức, trước khi mọi người kịp phản ứng lại phải tìm được bố mẹ em và mấy người Nhược Giai!”
Đôi mày thanh tú của Đạm Đài Yêu Yêu nhíu chặt: “Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”
“Vậy mà có thể hút cạn sinh lực của cả một thế giới!”
“Tiểu sư đệ, nếu những lời đệ nói đều là thật, đại lục Luân Hồi không chống đỡ được… vậy thế giới Bản Nguyên chắc chắn cũng sẽ sụp đổ thôi!”
"Hơn nữa, tất cả trật tự của tất cả các thế giới đều sẽ tan vỡ, đến lúc đó thực sự chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được!”
Hai người họ đều rất thông minh.
Trong thoáng chốc đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Diệp Bắc Minh đương nhiên cũng biết điều này: “72 đảo Thiên Giia của thế giới Bản Nguyên chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được!”
“Một khi để nước đen ôn nhiễm, chúng ta có thể rút lui về đại lục Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh nói: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!”
Khi ba người chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đồ nhi, các con chuẩn bị đi đâu?”
Một già già lưng còng với sắc mặt âm trầm đi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Ánh mặt bà ta lóe lên một tia kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu vậy mà vẫn chưa chết?”
Không hổ danh là cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ.
Thái Thượng Tổ cuối cùng của Luân Hồi Tông.
Cho dù Diệp Bắc Minh đang dịch dung, che đậy đi khí tức Hỗn Độn.
Chỉ bằng cảm giác thôi cũng có thể đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, sao bà nhận ra tôi?”
Bà lão lưng gù hừ lạnh một tiếng: “Lão thân đã từng gặp cậu một lần ở phép tắc Luân Hồi, thế nên nhớ rõ khí tức của cậu!”
“Cậu cũng không tồi, chuyện cậu giả chết đến lão thân cũng bị mắc lừa!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một mối uy hiếp cực kỳ lớn.
Giây tiếp theo.
Thời gian đóng băng.
Bà già lưng gù giơ tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, nghe nói cậu am hiểu đạo đài Luân Hồi?”
“Lão thân muốn xem xem, đạo đài Luân Hồi của cậu có thể ngăn cản phép tắc luân hồi của tôi hay không!”
“Sư phụ, đừng mà!”
Thấy bà già lưng gù chuẩn bị tấn công Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc.
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, không những không lùi về sau.
Mà còn tiến lên một bước nói: “Tiền bối, Luân Hồi Tông sắp bị diệt vong rồi!”
“Bà vẫn còn tâm trạng ra tay với tôi sao?”
Giọng nói của Hiên Viên Hoàng Đế vang lên: “Vua thời gian ông đừng hù dọa cậu ấy nữa, biểu hiện của thằng nhóc này quá nghiêm túc, nếu bị ông dọa sợ sẽ không còn cách nào giúp chúng ta được nữa”.
“Được thôi”.
Vua thời gian mím môi.
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời.
Không biết lão già này đã sống được bao nhiêu năm, vậy mà lại dọa mình!
“Mộ chủ, tôi thừa nhận những lời trước đó nói với cậu có chút cường điệu!”
Vua thời gian lên tiếng: “Nhưng việc Hắc Thủy Tộc diệt thế lại không phải chuyện đùa!”
“Tuy nhiên thời gian đã trôi qua rất lâu rồi!”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: "Ý của tiền bối là?”
Vua thời gian đáp: “Mộ chủ, trước tiên cậu nhìn những nơi bị nước đen ô nhiễm xem, có gì khác biệt?"
Diệp Bắc Minh mở mắt!
Luân Hồi Tông đang chôn cất thi thể của vị lão tổ cảnh giới Thiên Tôn kia!
Cùng lúc đó cũng phái một số đệ tử tiến vào biển Hỗn Độn khô cạn để điều tra!
Diệp Bắc Minh quét mắt liếc xung quanh.
Phát hiện ra rằng nơi bị ô nhiễm đều biến thành một vùng chết chóc!
Chỉ một lúc thôi!
Khu vực hàng chục dặm bị ô nhiễm ban đầu đã lan rộng ra hàng trăm dặm!
Mặt đất khô nứt, sức sống khô héo mòn!
Sức mạnh của thần lực kết nối với nghĩa địa Hỗn Độn: “Nơi nước đen làm bẩn, sự sống hoàn toàn bị cắt đứt!"
“Không sai!”
Vua thời gian gật đầu khẳng định: "Biển Hỗn Độn vốn gọi là đại lục Hắc Thủy, cậu thử đoán xem tại sao xung quanh biển Hỗn Độn trong các thế giới lại mở ra một vết nứt không gian, nối liền nó với biển Hỗn Độn?”
“Trừ phi có quan hệ gì đó?”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.
Bỗng nhiên.
Anh tựa như nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc thốt lên: “Không lẽ toàn bộ sức sống của những sinh vật và thảm thực vật này đều bị nước đen hút hết đi rồi?”
“Thông minh!”
Vua thời gian thở dài tán thưởng một tiếng.
“Đại lục Hắc Thủy xé rách không gian và kết nối với những thế giới khác chính là để hấp thụ sức mạnh của các thế giới lớn!”
“Theo dòng thời gian, sức mạnh của một vài thế giới sẽ bị hút khô, hoàn toàn biến thành một vùng đất chết!"
“Đây mới chính là điểm đáng sợ nhất của đại lục Hắc Thủy!”
Vua thời gian bổ sung một câu: “Không lẽ cậu không cảm nhận được khi đứng ở trên vùng đất vị ô nhiễm sao?”
"Sức mạnh trong cơ thể đang thất thoát ra thế giới bên ngoài?”
Diệp Bắc Minh giật mình.
Anh nhắm mắt lại, cẩn thận suy ngẫm!
Quả nhiên.
Sức mạnh trong đan điền bị thất thoát với tốc độ không đáng kể!
Loại tốc độ này hoàn toàn không thể phát giác ra được nếu không cảm nhận cẩn thận.
Thậm chí anh còn cảm thấy sức mạnh huyết mạch cũng trở nên yếu đi!
Diệp Bắc Minh bối rối: "Tiền bối, tốc độ này không hề nhanh”.
“Hắc Thủy Tộc cũng không đáng sợ như tưởng tượng!"
Vua thời gian lắc đầu: "Nấu ếch trong nước ấm giai đoạn đầu vô cùng chậm rãi!”
“Đừng thấy đại lục Luân Hồi rộng mênh mang, nhiều nhất là một tháng, linh mạch sẽ triệt để khô cạn!”
“Luân Hồi Tông sẽ tự động giải tán!"
“Nếu cậu nhìn từ góc độ của Luân Hồi Tông, cậu sẽ làm gì?”
Mí mắt Diệp Bắc Minh giật điên cuồng!
Nghiêm trọng như vậy sao?
Luân Hồi Tông được biết đến là một trong năm tông môn hàng đầu tại biển Hỗn Độn, sẽ tự động giải tán trong vòng một tháng sao?
Từ góc độ của Luân Hồi Tông mà cân nhắc!
“Nếu tôi là Luân Hồi Tông, hoặc là rời khỏi đại lục Luân Hồi!”
“Hoặc là…”
Diệp Bắc Minh híp mắt nói: “Đi chiếm đoạt địa bàn của những người khác!”
"Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả các đại lục được kết nối với đại lục Hắc Thủy thông qua các vết nứt không gian đều khô cạn?"
Một ý tưởng nhảy ra trong đầu Diệp Bắc Minh, nghĩ đến một sự thật đáng sợ: “Những thế giới bị đánh cướp không thể chống cự lại Luân Hồi Tông kia đương nhiên sẽ đi ức hiếp những thế giới yếu thế hơn mình!”
“Bởi vì cấp bậc thế giới khác nhau nên cấp độ võ giả cũng bất đồng!”
“Đây chắc chắn là một thảm họa đối với những thế giới yếu hơn!”
"Nó không khác gì việc hủy diệt thế giới..."
Vua thời gian gật đầu: "Mộ chủ, cậu trả lời rất đúng!”
"Trong vòng một tháng, trật tự của các thế giới lớn vây quanh biển Hỗn Độn sẽ sụp đổ!"
"Dưới tình huống như vậy, những võ giả với thức lực thấp kém chỉ có một con đường chết!”
Nghe xong lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh đại biến.
Bố mẹ và nhóm hồng nhan tri kỷ vẫn đang miệt mài tìm kiếm tung tích của anh ở khắp nơi!
Nếu điều này thực sự xảy đến thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Tiểu Tháp, lời của Vua thời gian đều là thật sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Chắc tới tám chín mươi phần trăm!”
“Đáng chết!”
Diệp Bắc Minh như ngồi trên chảo lửa.
Giọng nói của Vua thời gian lại vang lên: “Mộ chủ, tôi nhắc nhở cậu thêm một câu!”
“Lần trước khi hiện tượng này xảy đến, các loại dược liệu đều trở thành thứ trân quý nhất..."
Dứt lời, thần hồn của Vua thời gian liền chìm vào giấc ngủ sâu!
Tiếp đó dưới sự ra lệnh của chín vị lão tổ của Luân Hồi Tông, họ đã phong ấn các vết nứt không gian lại!
Nghiêm cấm mọi người rời khỏi lục địa Luân Hồi!
Đồng thời.
Bọn họ cũng ngỡ ngàng phát hiện ra rằng tình trạng ô nhiễm trong vùng nước đen rất khủng khiếp, lây lan như một bệnh dịch vậy!
Vào thời điểm họ ra lệnh, hàng trăm dặm rừng nguyên sinh đã biến thành vùng đất chết!
Khi Diệp Bắc Minh trở lại Luân Hồi Tông, lập tức gọi Liễu Như Khanh cùng Đạm Đài Yêu Yêu tới.
“Chị Như Khanh, chị Yêu Yêu…”
Diệp Bắc Minh giải thích lại chuyện của Hắc Thủy Tộc cho họ nghe.
Hai người nghe xong đều nhìn trân nghẹn lời!
Không dám tin vào đôi tai của mình!
“Tiểu sư đệ, những điều em nói đều là thật sao?”
“Trong vòng một tháng đại lục Luân Hồi sẽ hoàn toàn biến thành vùng đất chết?”
Liễu Như Khanh trợn trừng hai mắt.
Đạm Đài Yêu Yêu cũng trịnh trọng nhìn anh!
Diệp Bắc Minh đáp: “Chị Như Khanh, chị Tiểu Yêu, em không đùa đâu!”
“Bây giờ chúng ta phải rời khỏi đại lục Luân Hồi ngay lập tức, trước khi mọi người kịp phản ứng lại phải tìm được bố mẹ em và mấy người Nhược Giai!”
Đôi mày thanh tú của Đạm Đài Yêu Yêu nhíu chặt: “Đây rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?”
“Vậy mà có thể hút cạn sinh lực của cả một thế giới!”
“Tiểu sư đệ, nếu những lời đệ nói đều là thật, đại lục Luân Hồi không chống đỡ được… vậy thế giới Bản Nguyên chắc chắn cũng sẽ sụp đổ thôi!”
"Hơn nữa, tất cả trật tự của tất cả các thế giới đều sẽ tan vỡ, đến lúc đó thực sự chỉ có kẻ mạnh mới có thể sinh tồn được!”
Hai người họ đều rất thông minh.
Trong thoáng chốc đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề!
Diệp Bắc Minh đương nhiên cũng biết điều này: “72 đảo Thiên Giia của thế giới Bản Nguyên chắc chắn sẽ không thể chống đỡ được!”
“Một khi để nước đen ôn nhiễm, chúng ta có thể rút lui về đại lục Hỗn Độn!”
Diệp Bắc Minh nói: “Sự việc không thể chậm trễ, chúng ta lập tức rời khỏi nơi đây!”
Khi ba người chuẩn bị rời đi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đồ nhi, các con chuẩn bị đi đâu?”
Một già già lưng còng với sắc mặt âm trầm đi tới.
Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
Ánh mặt bà ta lóe lên một tia kinh ngạc: “Diệp Bắc Minh, cậu vậy mà vẫn chưa chết?”
Không hổ danh là cảnh giới Thiên Tôn hậu kỳ.
Thái Thượng Tổ cuối cùng của Luân Hồi Tông.
Cho dù Diệp Bắc Minh đang dịch dung, che đậy đi khí tức Hỗn Độn.
Chỉ bằng cảm giác thôi cũng có thể đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên hỏi: “Tiền bối, sao bà nhận ra tôi?”
Bà lão lưng gù hừ lạnh một tiếng: “Lão thân đã từng gặp cậu một lần ở phép tắc Luân Hồi, thế nên nhớ rõ khí tức của cậu!”
“Cậu cũng không tồi, chuyện cậu giả chết đến lão thân cũng bị mắc lừa!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được một mối uy hiếp cực kỳ lớn.
Giây tiếp theo.
Thời gian đóng băng.
Bà già lưng gù giơ tay, đánh về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, nghe nói cậu am hiểu đạo đài Luân Hồi?”
“Lão thân muốn xem xem, đạo đài Luân Hồi của cậu có thể ngăn cản phép tắc luân hồi của tôi hay không!”
“Sư phụ, đừng mà!”
Thấy bà già lưng gù chuẩn bị tấn công Diệp Bắc Minh, Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc.
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, không những không lùi về sau.
Mà còn tiến lên một bước nói: “Tiền bối, Luân Hồi Tông sắp bị diệt vong rồi!”
“Bà vẫn còn tâm trạng ra tay với tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.