Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2090: Ma Tộc
Ss Tần
29/07/2024
Trên cây cao còn có hai người đang ẩn trốn.
Chỉ cần giết họ, Lôi Lam sẽ lập tức vượt qua cô gái áo đỏ mà thắng lợi!
Diệp Bắc Minh rút bỏ dòng khí hỗn độn, cùng Côn Ngô Mật Phi bước ra khỏi cái hốc trên cây.
“Đồng bọn đều đã bỏ chạy rồi, sao các ngươi còn có tâm tình ở chỗ này yêu đương vụng trộm vậy? Nhân loại đúng là thứ bẩn thỉu!”, một tên thanh niên Yêu tộc nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Miệng sạch sẽ chút cho tôi!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
"Ha ha ha!"
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khoái trá.
Trên mặt tên thanh niên yêu tộc vừa lên tiếng kia tràn đầy ý cười trêu đùa: “Miệng của ta không sạch sẽ thì đã thế nào?”
“Muốn chết!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã rét lạnh tới cực điểm.
Mười mấy tên yêu tộc liền cảm thấy một trận ớn lạnh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh vậy mà chủ động ra tay, tiến lên một bước, thi triển Thúc Địa Thành Thốn.
Trước khi tất cả kịp phản ứng lại, anh đã xuất hiện trước mặt tên thanh niên kia, vung nắm đấm tới miệng hắn!
“Con giun dế nhân loại này, muốn chết à!”
Sắc mặt tên thanh niên Yêu tộc lạnh lùng, trực tiếp hóa thành dáng vẻ thực sự!
Một con cá sấu dài hơn mười thước há chiếc miệng to như chậu máu đớp về phía cánh tay Diệp Bắc Minh!
Sẵn sàng cắn đứt nó!
Diệp Bắc Minh quét qua một quyền, hơn chục cái răng trực tiếp gãy rụng!
Cùng lúc đó, cả người anh nhảy vọt lên trên tấm lưng của cá sấu!
Từng quyền nối tiếp từng quyền đánh xuống, khiến cá sấu phải gầm lên đau đớn!
“Cút ngay!”
Hắn cực kỳ phẫn nộ rống lên!
Hắn điên cuồng lăn lộn trên đất, muốn hất Diệp Bắc Minh xuống đất!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh giống như mưa bão trút xuống. Những chiếc vảy kiên cố tưởng chừng không gì phá vỡ nổi vậy mà từng chút một nứt lìa, rỉ ra máu tươi đầm đìa!
“Tên nhóc này lại hung hãn tới vậy?”
Những tên Yêu tộc còn lại đều choáng váng.
“Thứ khốn kiếp, tao thấy mày là chán sống rồi đó!”
Lôi Lam hét lên.
Hắn lập tức tham gia trận chiến, một ngọn giáo vàng xé gió lao tới đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vung ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một con huyết long liền bổ nhào vào Lôi Lam!
“Phá!”
Lôi Lam dáng vẻ bệ vệ, mũi giáo chuẩn xác rơi xuống đầu huyết long, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tan, huyết long trực tiếp nổ tung!
“Nhãi con, còn thủ đoạn gì thì lôi hết ra dùng đi!”
"Nếu không trước mặt Lôi Lam ta chỉ có một kết cục, chính là chết!”
Lôi Lam vô cùng tự tin.
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, mặc dù kẻ trước mặt này chỉ tầm Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, nhưng thực lực lại đáng kinh ngạc!
Ngọn thương này khiến anh cảm giác được nguy cơ mãnh liệt!
“Ma long, ra đi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.
Ma khí trào tới từ phía sau, trong chốc lát đã xông ra chín con ma long màu đen!
Mỗi một con đều dài hàng trăm mét!
Chúng vọt thẳng lên trời cao, hoàn toàn được hình thành từ ma khí, những chiếc vảy trên cơ thể lập lòe ánh sáng kim loại màu đen!
“Ma khí?”
“Thằng nhãi này không phải là con người, hắn là Ma tộc!”
Những tên Yêu tộc còn lại giật mình kêu lên.
“Lôi Lam, mau dừng tay lại!”
Cô gái áo đỏ khẽ quát.
Lôi Lam không hề có ý định dừng lại, hắn dứt khoát phóng ra cây thương trong tay, khí thế đề cao tới đỉnh điểm!
Bọn họ đều được chứng kiến qua ngọn giáo này đã đâm chết tươi một cường giả nhân tộc Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!
“Lôi Lam, Ma tộc, Yêu tộc là người một nhà!”
“Ngươi điên rồi à?”
Cô gái áo đỏ sốt ruột giậm chân, giơ lên tấm khiên có một mặt màu xám ngăn lại trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đinh--!
Chiếc khiên phát ra một tiếng vang chói tai, một gợn sóng màu vàng trào ra ngoài!
Ngọn giáo màu vàng bị thổi bay ra ngoài, sau đó vòng trở lại trong tay Lôi Lam!
“U Nhược, ngươi có ý gì? Muốn ngăn cản ta giết chết hắn sao?”, Lôi Lam chĩa ngọn thương vàng của mình vào Diệp Bắc Thần, sát khí ngập trời mà chất vấn.
Cô gái áo đỏ lạnh giọng đáp: “Lôi Lam, anh ta là người của Ma tộc!”
“Theo quy định của Yêu tộc, tất cả những người mang trong mình dòng máu của Ma tộc đều là đồng minh của Yêu tộc!”
“Nếu ngươi còn dám động tới anh ta, ta sẽ báo cáo lại với mấy vị lão tổ!”
Nghe tới hai chữ lão tổ này, con ngươi Lôi Lam xẹt qua một tia kiêng dè!
Hắn thu hồi ngọn giáo, mắt lạnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm được lý do giết ngươi, mau thả Ngạc Ngao ra!”
Nhưng Diệp Bắc Minh bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Lôi Lam, liên tiếp dùng nắm đấm đánh xuống!
Răng rắc!
Miệng của Ngạc Ngao nổ tung, tất cả răng nanh đều rụng rời.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dùng một cước đá bay con cá sấu dài hơn mười mét thảm bại này ra ngoài, khiến hắn va gãy vài gốc cổ thụ mới nhếch nhá hóa thành hình người!
Gò má nát bét!
Không còn chiếc răng nào trong miệng!
“Ngươi dám làm như vậy với ta? Ta phải giết ngươi!”, Ngạc Ngao căm hận lao tới.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”
Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoắt cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:
“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!”, cô gái áo đỏ công chính nói.
Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức….”
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!
Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Côn Ngô Mật Phi!”
“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi!”
Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”
Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!”
Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!
Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.
“Tiếng gì vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa rời đi không xa, không khỏi cau mày ngoái đầu nhìn lại.
Côn Ngô Mật Phi cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây là âm thanh của Tế linh, hình như ở sâu trong rừng Lạc Đường xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Bằng không Tế linh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy để triệu tập đám yêu tộc!”
Cùng lúc đó.
Dao Trì kích động truyền âm tới: “Nhóc con, ngươi quả nhiên rất may mắn đó!”
“Đây là âm thanh báo hiệu Tế hoàng bỏ mình, muốn tuyển chọn ra Tế hoàng đời tiếp theo!”
“Mau đi đi, nếu ngươi có thể giành được nội đan của Tế hoàng, ít nhất có thể tăng lên ba cảnh giới nhỏ đó!”
……
Bên ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Bất Hủ Hàn may mắn thoát chết trong gang tấc, nhưng hàng chục Đại Đạo Chi Thượng truy giết một tên Diệp Bắc Minh vậy mà bị đánh tới mức tháo chạy tán loạn như vậy!!!
Nếu bị truyền ra ngoài không phải là sẽ mất mặt đến chết sao!
“Tên tiểu súc sinh đáng chết này vậy mà cấu kết với Yêu tộc!!!”
“Côn Ngô Thiên Huyền, đây là chuyện tốt mà tộc Mật Phi các người làm ra đó!”
Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Côn Ngô Thiên Huyền.
“Cái này…. không liên quan gì tới chúng tôi! Tộc Côn Ngô sớm đã trục xuất con khốn Côn Ngô Mật Phi đó ra khỏi gia tộc, huống chi vừa rồi chúng tôi cũng thiệt mạng rất nhiều người!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền đại biến.
“Cổ huynh, ông cũng nói giúp tôi vài lời đi chứ!”
Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Tông Hàn
Cổ Tông Hàn nghiêm mặt đáp: “Bất Hủ huynh, ông ấy nói đúng đó!”
“Tộc Côn Ngô hơn ai hết đều muốn giết chết đôi nam nữ chó má đó, Côn Ngô Mật Phi tự mình phản bội gia tộc, cũng không thể đổ hết lỗi lên tộc Mật Phi được!”
“Một kẻ phản bội mà thôi, không thể trách tội toàn bộ tộc Côn Ngô!”
"Đúng vậy!"
Côn Ngô Thiên Huyền vội vàng gật đầu.
"Bùm!"
Một thân cây cao ngất bên cạnh bị Bất Hủ Hàn một quyền đánh thành bột phấn: “Đem tin tức đôi nam nữ chó má kia cấu kết với Yêu tộc truyền ra ngoài đi, sau này chỉ cần bọn chúng dám rời khỏi rừng Lạc Đường, sẽ lập tức bị các thế lực săn đuổi!”
“Không đúng!”
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày.
“Sao thế? Ông còn muốn bao che cho chúng à?”, đôi mắt Bất Hủ Hàn giăng đầy tia máu.
Chỉ cần giết họ, Lôi Lam sẽ lập tức vượt qua cô gái áo đỏ mà thắng lợi!
Diệp Bắc Minh rút bỏ dòng khí hỗn độn, cùng Côn Ngô Mật Phi bước ra khỏi cái hốc trên cây.
“Đồng bọn đều đã bỏ chạy rồi, sao các ngươi còn có tâm tình ở chỗ này yêu đương vụng trộm vậy? Nhân loại đúng là thứ bẩn thỉu!”, một tên thanh niên Yêu tộc nhếch miệng cười khinh bỉ.
“Miệng sạch sẽ chút cho tôi!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh băng.
"Ha ha ha!"
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười khoái trá.
Trên mặt tên thanh niên yêu tộc vừa lên tiếng kia tràn đầy ý cười trêu đùa: “Miệng của ta không sạch sẽ thì đã thế nào?”
“Muốn chết!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh đã rét lạnh tới cực điểm.
Mười mấy tên yêu tộc liền cảm thấy một trận ớn lạnh!
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh vậy mà chủ động ra tay, tiến lên một bước, thi triển Thúc Địa Thành Thốn.
Trước khi tất cả kịp phản ứng lại, anh đã xuất hiện trước mặt tên thanh niên kia, vung nắm đấm tới miệng hắn!
“Con giun dế nhân loại này, muốn chết à!”
Sắc mặt tên thanh niên Yêu tộc lạnh lùng, trực tiếp hóa thành dáng vẻ thực sự!
Một con cá sấu dài hơn mười thước há chiếc miệng to như chậu máu đớp về phía cánh tay Diệp Bắc Minh!
Sẵn sàng cắn đứt nó!
Diệp Bắc Minh quét qua một quyền, hơn chục cái răng trực tiếp gãy rụng!
Cùng lúc đó, cả người anh nhảy vọt lên trên tấm lưng của cá sấu!
Từng quyền nối tiếp từng quyền đánh xuống, khiến cá sấu phải gầm lên đau đớn!
“Cút ngay!”
Hắn cực kỳ phẫn nộ rống lên!
Hắn điên cuồng lăn lộn trên đất, muốn hất Diệp Bắc Minh xuống đất!
Bùm! Bùm! Bùm!
Nắm đấm của Diệp Bắc Minh giống như mưa bão trút xuống. Những chiếc vảy kiên cố tưởng chừng không gì phá vỡ nổi vậy mà từng chút một nứt lìa, rỉ ra máu tươi đầm đìa!
“Tên nhóc này lại hung hãn tới vậy?”
Những tên Yêu tộc còn lại đều choáng váng.
“Thứ khốn kiếp, tao thấy mày là chán sống rồi đó!”
Lôi Lam hét lên.
Hắn lập tức tham gia trận chiến, một ngọn giáo vàng xé gió lao tới đâm về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh vung ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, một con huyết long liền bổ nhào vào Lôi Lam!
“Phá!”
Lôi Lam dáng vẻ bệ vệ, mũi giáo chuẩn xác rơi xuống đầu huyết long, ‘răng rắc’ một tiếng giòn tan, huyết long trực tiếp nổ tung!
“Nhãi con, còn thủ đoạn gì thì lôi hết ra dùng đi!”
"Nếu không trước mặt Lôi Lam ta chỉ có một kết cục, chính là chết!”
Lôi Lam vô cùng tự tin.
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, mặc dù kẻ trước mặt này chỉ tầm Đại Đạo Chi Thượng tầng bảy, nhưng thực lực lại đáng kinh ngạc!
Ngọn thương này khiến anh cảm giác được nguy cơ mãnh liệt!
“Ma long, ra đi!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.
Ma khí trào tới từ phía sau, trong chốc lát đã xông ra chín con ma long màu đen!
Mỗi một con đều dài hàng trăm mét!
Chúng vọt thẳng lên trời cao, hoàn toàn được hình thành từ ma khí, những chiếc vảy trên cơ thể lập lòe ánh sáng kim loại màu đen!
“Ma khí?”
“Thằng nhãi này không phải là con người, hắn là Ma tộc!”
Những tên Yêu tộc còn lại giật mình kêu lên.
“Lôi Lam, mau dừng tay lại!”
Cô gái áo đỏ khẽ quát.
Lôi Lam không hề có ý định dừng lại, hắn dứt khoát phóng ra cây thương trong tay, khí thế đề cao tới đỉnh điểm!
Bọn họ đều được chứng kiến qua ngọn giáo này đã đâm chết tươi một cường giả nhân tộc Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!
“Lôi Lam, Ma tộc, Yêu tộc là người một nhà!”
“Ngươi điên rồi à?”
Cô gái áo đỏ sốt ruột giậm chân, giơ lên tấm khiên có một mặt màu xám ngăn lại trước mặt Diệp Bắc Minh!
Đinh--!
Chiếc khiên phát ra một tiếng vang chói tai, một gợn sóng màu vàng trào ra ngoài!
Ngọn giáo màu vàng bị thổi bay ra ngoài, sau đó vòng trở lại trong tay Lôi Lam!
“U Nhược, ngươi có ý gì? Muốn ngăn cản ta giết chết hắn sao?”, Lôi Lam chĩa ngọn thương vàng của mình vào Diệp Bắc Thần, sát khí ngập trời mà chất vấn.
Cô gái áo đỏ lạnh giọng đáp: “Lôi Lam, anh ta là người của Ma tộc!”
“Theo quy định của Yêu tộc, tất cả những người mang trong mình dòng máu của Ma tộc đều là đồng minh của Yêu tộc!”
“Nếu ngươi còn dám động tới anh ta, ta sẽ báo cáo lại với mấy vị lão tổ!”
Nghe tới hai chữ lão tổ này, con ngươi Lôi Lam xẹt qua một tia kiêng dè!
Hắn thu hồi ngọn giáo, mắt lạnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ngươi tốt nhất đừng để ta tìm được lý do giết ngươi, mau thả Ngạc Ngao ra!”
Nhưng Diệp Bắc Minh bỏ ngoài tai lời hăm dọa của Lôi Lam, liên tiếp dùng nắm đấm đánh xuống!
Răng rắc!
Miệng của Ngạc Ngao nổ tung, tất cả răng nanh đều rụng rời.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh dùng một cước đá bay con cá sấu dài hơn mười mét thảm bại này ra ngoài, khiến hắn va gãy vài gốc cổ thụ mới nhếch nhá hóa thành hình người!
Gò má nát bét!
Không còn chiếc răng nào trong miệng!
“Ngươi dám làm như vậy với ta? Ta phải giết ngươi!”, Ngạc Ngao căm hận lao tới.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng phun ra một câu: “Ngạc Ngao, ngươi muốn bị tộc quy trừng phạt có đúng không?”
Ngạc Ngao nghe vậy thì khựng lại, nhưng thoắt cái đã nghĩ ra biện pháp, tức giận gầm gừ:
“Tên khốn kiếp này đánh ta thành như vậy rồi, không lẽ cứ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?”
“Người ta rõ ràng là một đôi, ngươi mắng chửi khó nghe như vậy, đánh ngươi một trận đã là nhẹ rồi!”, cô gái áo đỏ công chính nói.
Cô ta lại lắc đầu: “Lập tức….”
Bỗng nhiên cô ta nhớ ra mình còn chưa biết tên của hai người họ!
Mắt đẹp vừa chuyển liền rời đến trên người Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi: “Không biết hai vị đây xưng hô thế nào?”
“Diệp Bắc Minh!”
“Côn Ngô Mật Phi!”
“Tôi là U Nhược!”, cô gái áo đỏ cũng giới thiệu tên mình, một lần nữa nhìn hướng Ngạc Ngao: “Ngạc Ngao, xin lỗi anh Diệp cùng cô Mật Phi đây đi!”
Ngạc Ngao tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhưng ngại thân phận của U Nhược, hắn chỉ có thể cứng rắn nuốt cục giận này xuống bụng, nói: “Anh Diệp, cô Mật Phi, xin lỗi, vừa rồi là do tôi độc miệng!”
Diệp Bắc Minh liếc U Nhược một cái: “Cảm ơn cô!”
Sau đó kéo Côn Ngô Mật Phi nhanh chóng biến mất.
Tại nơi sâu trong rừng Lạc Đường vong tới tiếng gầm chói tai của dã thú!
Lôi Lam, U Nhược đột nhiên biến sắc, cấp tốc lao về phía phát ra âm thanh.
“Tiếng gì vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa rời đi không xa, không khỏi cau mày ngoái đầu nhìn lại.
Côn Ngô Mật Phi cũng ngẩng đầu, kinh ngạc nói: “Đây là âm thanh của Tế linh, hình như ở sâu trong rừng Lạc Đường xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Bằng không Tế linh tuyệt đối sẽ không phát ra thanh âm như vậy để triệu tập đám yêu tộc!”
Cùng lúc đó.
Dao Trì kích động truyền âm tới: “Nhóc con, ngươi quả nhiên rất may mắn đó!”
“Đây là âm thanh báo hiệu Tế hoàng bỏ mình, muốn tuyển chọn ra Tế hoàng đời tiếp theo!”
“Mau đi đi, nếu ngươi có thể giành được nội đan của Tế hoàng, ít nhất có thể tăng lên ba cảnh giới nhỏ đó!”
……
Bên ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”
Bất Hủ Hàn may mắn thoát chết trong gang tấc, nhưng hàng chục Đại Đạo Chi Thượng truy giết một tên Diệp Bắc Minh vậy mà bị đánh tới mức tháo chạy tán loạn như vậy!!!
Nếu bị truyền ra ngoài không phải là sẽ mất mặt đến chết sao!
“Tên tiểu súc sinh đáng chết này vậy mà cấu kết với Yêu tộc!!!”
“Côn Ngô Thiên Huyền, đây là chuyện tốt mà tộc Mật Phi các người làm ra đó!”
Ánh mắt của những người khác đều đổ dồn lên người Côn Ngô Thiên Huyền.
“Cái này…. không liên quan gì tới chúng tôi! Tộc Côn Ngô sớm đã trục xuất con khốn Côn Ngô Mật Phi đó ra khỏi gia tộc, huống chi vừa rồi chúng tôi cũng thiệt mạng rất nhiều người!”
Sắc mặt Côn Ngô Thiên Huyền đại biến.
“Cổ huynh, ông cũng nói giúp tôi vài lời đi chứ!”
Vừa nói ông ta vừa đưa ánh mắt cầu cứu về phía Cổ Tông Hàn
Cổ Tông Hàn nghiêm mặt đáp: “Bất Hủ huynh, ông ấy nói đúng đó!”
“Tộc Côn Ngô hơn ai hết đều muốn giết chết đôi nam nữ chó má đó, Côn Ngô Mật Phi tự mình phản bội gia tộc, cũng không thể đổ hết lỗi lên tộc Mật Phi được!”
“Một kẻ phản bội mà thôi, không thể trách tội toàn bộ tộc Côn Ngô!”
"Đúng vậy!"
Côn Ngô Thiên Huyền vội vàng gật đầu.
"Bùm!"
Một thân cây cao ngất bên cạnh bị Bất Hủ Hàn một quyền đánh thành bột phấn: “Đem tin tức đôi nam nữ chó má kia cấu kết với Yêu tộc truyền ra ngoài đi, sau này chỉ cần bọn chúng dám rời khỏi rừng Lạc Đường, sẽ lập tức bị các thế lực săn đuổi!”
“Không đúng!”
Côn Ngô Thiên Huyền cau mày.
“Sao thế? Ông còn muốn bao che cho chúng à?”, đôi mắt Bất Hủ Hàn giăng đầy tia máu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.