Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2073: Mật Phi, em cũng quá nghịch ngợm rồi

Ss Tần

21/07/2024

“Tôi cắn chết anh!”

Viên Tử Y một lần nữa xông lên!

Túm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh mà cắn xuống!

Lần này cô không hề thương tình!

Một hơi lưu lại hơn chục vết răng rỉ máu xuống cánh tay của anh!

"Hic...đau quá!"

Diệp Bắc Minh hít ngược một ngụm khí lạnh, nhe răng kêu ca.

"Ah?"

Viên Tử Y vội vàng nhả ra, thấy cánh tay Diệp Bắc Minh vương đầy vệt máu, trong mắt cô liền lóe qua một tia đau lòng: “Xin lỗi, có phải tôi đã dùng lực quá mạnh rồi không?”

“Đau chết tôi rồi!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát nằm dài xuống đất, nhắm nghiền hai mắt.

“Hả? Tôi sẽ không cắn chết anh đó chứ? Xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu…”

Viên Tử Y đột nhiên rơi vào hoảng loạn.

Nằm gục trên ngực Diệp Bắc Minh.

Luôn miệng nói xin lỗi.

“Hu hu hu, anh đừng chết mà!”

“Xin anh đừng chết, tôi không nên cắn anh…"

Diệp Bắc Minh ngồi dậy: “Nhìn xem, cô lại mắc bẫy rồi!”

“Chỉ dựa vào mấy cái răng sữa đấy của cô cũng đòi cắn chết tôi?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Viên Tử Y đột nhiên đỏ bừng, sau đó thoắt cái chuyển sang màu tím xanh.

Trong đôi mắt xinh đẹp chất chứa lửa giận ngập trời!

“Khốn kiếp, anh lại lừa tôi, tên xấu xa này!”

Diệp Bắc Minh không chút khách sáo nói: “Không, là do cô quá ngốc!”

Viên Tử Y giận sôi gan: “Tôi không ngốc, là anh quá xấu xa, chỉ giỏi lừa gạt người khác!”

“Được, vậy bây giờ tôi không lừa cô nữa!”

“Bây giờ tôi sẽ đi theo cô trở lại gia tộc Côn Ngô, trả lại suối thần cho họ!”

“Thật sao?”

Ánh mắt Viên Tử Y xẹt qua một tia mừng rỡ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Đương nhiên là giả rồi!"

"Anh lại lừa tôi?”

Cả người Viên Tử Y run lên vì giận dữ.

“Chúc mừng cô cuối cùng cũng đoán đúng rồi!”

“Anh… hừ….”

Thân thể mảnh mai của Viên Tử Y run rẩy, vì quá đỗi tức giận mà không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn ngã xuống!

Diệp Bắc Minh bước tới ôm cô vào lòng rồi từ từ đặt xuống.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục than thở: “Nhóc con, cậu hà tất phải trêu đùa cô ấy như vậy?”

“Tấm lòng của cô nhóc này quá trong sáng, cũng quá cả tin, cậu lừa cô ấy như vậy rất đáng thương”.

"Tôi biết!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Với trái tim ngây thơ này, đừng nói tới Nguyên Thủy Chân Giới, cho dù ở trên trái đất cũng bị người ta lừa sắc lừa tiền tới chết rồi!”

“Chỉ có để cô ấy không ngừng bị lừa gạt, đợi cô ấy thích ứng rồi mới có thể sinh tồn trong thế giới này”.

Nói đoạn, giọng điệu của anh lại thay đổi.

“Đúng rồi, Tiểu Tháp, trái lại là ông đó, tôi chưa từng thấy ông đồng cảm với bất kỳ kẻ nào cả!”

“Sao thế? Lại thêm một phần nhân tính mới à?”

“Nhân tính? Vậy sao…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào trầm mặc.

Diệp Bắc Minh thành thục đâm xuống hai cây châm bạc, bảo vệ trái tim của Viên Tử Y.

“Cô nhóc này có thể khôn lớn Đến trình độ này ở Nguyên Thủy Chân Giới e rằng đều nhờ sự che chở của tiểu thư nhà cô ta!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: "Tôi có chút hứng thú với việc tiểu thư nhà cô ta là loại người gì rồi đó!”



Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lẩm bẩm: "Đều đã giao lưu ở mức độ sâu sắc rồi, còn chưa biết rõ cô ta loại người gì sao?”

“Tiểu Tháp ông nói gì vậy?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi lại.

“Khụ khụ… không có gì đâu”.

Dao Trì sớm đã không còn kiên nhẫn, bèn cắt ngang hai người họ: “Diệp Bắc Minh, ngươi chơi đủ chưa?”

“Nhìn điệu bộ này của ngươi thì có vẻ như định dậm chân mãi ở cảnh giới đại năng thượng cổ, cứ trôi qua cả đời như vậy?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi tối lại, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc hơn.

“Đế thủ tiền bối, xin hỏi tiếp theo tôi phải tới đâu để thăng cấp đây?”

Dao Trì phun ra bốn chữ: “Thần viện Thái Thương!”

Diệp Bắc Minh cau mày: "Dao Trì tiền bối, Thần viện Thái Thương hình như là một trong những lực lượng canh gác nhà tù số bảy!”

“Tôi Đến đó có phải là quá mạo hiểm rồi không?"

“Ngươi sợ rồi à?”, Dao Trì hỏi với vẻ giễu cợt.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sợ!”

Dao Trì hừ lạnh một tiếng: "Vậy là được rồi, ‘Cực Đạo Tự Tại Công’ của ngươi đã luyện xong tầng thứ nhất!”

“Chỉ cần ta che giấu kĩ càng, bọn chúng sẽ không phát hiện ra gì đâu”.

Dứt lời, Đế thủ liền bay vào trong quần của Diệp Bắc Minh, nắm lấy nơi nào đó!

“Đế thủ tiền bối, nhất định phải ở chỗ đó sao?”, khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

"Nơi này rất tốt!"

Dao Trì lạnh lùng đáp: “Ở chỗ bổn Đế không có khái niệm nam nữ, ngươi chớ suy nghĩ nhiều!”

Diệp Bắc Minh không thốt lên lời.

Chỉ bằng một ý nghĩ liền thu Viên Tử Y vào trong Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Dung Phi, Nhã Phi, hai em chăm sóc cho cô ấy nhé!”

….

Cùng lúc đó, tại một góc sâu thẳm tại gia tộc Côn Ngô.

Côn Ngô Tuyệt Long hờ hững nói: “Thằng nhãi đó đã cứu Viên Tử Y đi rồi, toàn bộ Viên gia cũng trốn thoát!”

“Lão phu đã bí mật ra lệnh không truy đuổi họ nữa!"

“Bây giờ con đã có thể đồng ý với điều kiện của lão phu hay chưa?”

Trong đại điện.

Côn Ngô Mật Phi an tĩnh ngồi đó, khẽ cắn môi đỏ: “Cảm ơn lão tổ!”

Ánh mắt già nua của Côn Ngô Tuyệt Long cực kỳ phức tạp: "Mật Phi, sao con phải khổ như vậy? Chủ động hiến thân cho….”

“Lão tổ, người đừng nói nữa!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi trầm xuống!

"Được, ta không nói”.

Côn Ngô Tuyệt Long dừng lại ở đây.

Sau đó vươn tay, một viên đá thủy tinh liền xuất hiện trong tay!

“Đây là một viên tinh thạch vĩnh cửu, có thể quay ngược thời gian và không gian!"

“Con hẳn là biết thứ này quý giá Đến nhường nào, một mảnh nhỏ như vậy cũng có thể khôi phục vết thương của một Tế Đạo đang cận kề cái chết!”, giọng nói của Côn Ngô Tuyệt Long trịnh trọng: "Con dùng vật này để khôi phục trinh tiết đi!"

"Nửa ngày nữa, người nghiệm thân của tộc Bất Hủ sẽ tới!”

Dứt lời liền quay người rời đi!

Chỉ để lại một tinh thể vĩnh cửu!

Côn Ngô Mật Phi im lặng một hồi liền bóp nát viên tinh thể vĩnh hằng kia!

Giây tiếp theo, một luồng ánh sáng rực rỡ bùng lên và bao bọc lấy cô.

Nửa ngày sau, người của tộc Bất Hủ Đến đúng như hẹn.

Tổng cộng có hơn mười người, đều là nữ, chỉ có một người đàn ông là Bất Hủ Vấn Thiên!

Côn Ngô Tuyệt Long đích thân nghênh đón, đưa mấy người Bất Hủ Vấn Thiên tới gặp Côn Ngô Mật Phi, khẽ cười nói: “Mời mọi người vào!”

Chủng tộc mang trong mình dòng máu của bậc đại Đế!

Trước khi cưới vợ đều sẽ xác minh thân thể!

Nếu không, tuỳ tiện để cho một chiếc giày rách gả vào Đế Tộc há không phải là quét sạch thể diện của họ hay sao?

Hơn chục người tiến lên vây quanh Côn Ngô Mật Phi!



Trong đó có một bà lão cầm mặt dây chuyền ngọc bích màu đỏ như máu nói "Tiểu thư Côn Ngô, xin đắc tội rồi!”

Mặt dây chuyền ngọc rơi xuống, áp vào vị trí bụng dưới của Côn Ngô Mật Phi.

Giây tiếp theo.

Một ánh sáng đỏ liền lao thẳng vào trong cơ thể của Côn Ngô Mật Phi!

Tiếng phượng hoàng kêu vang!

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt bà lão kia.

Sau đó xoay người, đi tới trước mặt Bất Hủ Vấn Thiên: “Thiếu chủ, tiểu thư Côn Ngô vẫn một thân trong sạch!”

“Bà nói cái gì?”

Bất Hủ Vấn Thiên sửng sốt.

Hắn thậm chí đã chuẩn bị dùng thủ đoạn sắt đá để bịt miệng những người này!

Cho dù Côn Ngô Mật Phi đã bị một tên giun dế làm ô uế, nhưng hắn cũng nhất định phải rước cô qua cửa!

Nhưng có nằm mơ cũng không ngờ tới!

Côn Ngô Mật Phi vậy mà vẫn còn trong trắng!

Vừa bất ngờ vừa mừng vui!

‘Mật Phi, em… em vẫn còn trong trắng sao?”

Bất Hủ Vấn Thiên vô cùng kích động.

Côn Ngô Tuyệt Long cau mày: “Công tử Bất Hủ, lời này của cậu là có ý gì? Là đang sỉ nhục con gái của nhà Côn Ngô tôi sao?”

"Không không không!"

Bất Hủ Vấn Thiên vội vàng lắc đầu, thái độ cũng trở nên cực kỳ lễ độ!

Hắn hưng phấn nắm lấy tay Côn Ngô Tuyệt Long: “Tuyệt Long tiền bối, người hiểu lầm rồi, tôi đây là… tôi đây là quá hưng phấn, à không, là vui vẻ!”

“Sắp cưới được Mật Phi rồi nên vui quá!”

“Hừ!”

Côn Ngô Tuyệt Long hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

“Tuyệt Long tiền bối, ý của tôi không phải như vậy, ha ha ha, Tuyệt Long tiền bối, a…. ha ha ha….”, Bất Hủ Vấn Thiên nhịn không được không ngừng cười lên.

“Thưởng! Tất cả đều được thưởng lớn!”

“Con cháu của các người đều được phép tiến vào điện Bất Hủ để tu võ!”

“Đội ơn công tử!”

Hơn chục bà già hưng phấn quỳ xuống, sau khi rối rít cảm tạ liền rời khỏi đại điện.

Bất Hủ Vấn Thiên hưng phấn nói: "Mật Phi, tôi đúng là đồ ngốc, tôi thật quá ngu ngốc!”

“Thì ra em đã sớm biết tôi để lại đá lưu ảnh có đúng hay không?”

“Cho nên những cảnh tượng kia đều là dựng lên để lừa dối tôi! Ha ha ha… tôi nói mà, làm sao em có thể trao thân cho một tên giun dế cơ chứ?”

“Con giun dế đó cũng chỉ là sản phẩm trong trí tưởng tượng của em thôi có đúng không? Ha ha ha…”

Bất Hủ Vấn Thiên cười ngoác miệng Đến mang tai.

Gương mặt tuyệt mỹ của Côn Ngô Mật Phi lạnh băng: “Ha ha, đây đều là sự thật!"

“Tôi cùng anh ta làm điều đó những bảy lần!”

"Ha ha ha ha... Thật sao? Bảy lần ư, bảy lần được lắm!”, Bất Hủ Vấn Thiên vẫn cười như cũ đến nhăn cả khóe mắt.

“Mật Phi, em cũng quá nghịch ngợm rồi!"

“Em biết không? Khi nhìn thấy khung cảnh ấy, đạo tâm của tôi gần như vỡ vụn!”

"Nếu sớm biết tất cả những điều này chỉ cảnh tượng hư cấu của em nhằm chọc tức tôi, tôi đâu cần phải đau lòng như vậy?”

Bất Hủ Vấn Thiên rất vui vẻ, không ngậm được miệng: "Tôi cảm thấy đạo tâm của tôi đột nhiên trở nên cực kỳ kiên định, trước nay chưa từng vững chắc như vậy!”

“Cút!”

Côn Ngô Mật Phi đanh mặt.

“Được thôi!”

Bất Hủ Vấn Thiên rời đi trong tràng cười đầy sảng khoái.

“Đi, trở về Thần viện Thái Thương!”

Trên đường đi, hắn ngâm nga một khúc giai điệu, trở về Thần viện Thái Thương.

Khi đi tới trước cổng lớn của Thần viện, một bóng người đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, không ai khác chính là Diệp Bắc Minh!

Trong nháy mắt nhìn thấy anh, nụ cười của Bất Hủ Vấn Thiên cứng lại, trái tim khấp khởi cũng trầm xuống đáy: “Giống! Giống quá! Tại sao kẻ này lại trông gần giống hệt như người mà Mật Phi hư cấu ra thế?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook