Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 862: Mấy chục ngàn ma thú!
Ss Tần
05/09/2023
Tôn Kiếm Khung cười giải thích: “Cậu Diệp, nơi này tên là thành Côn Khư, có thể nói là trừ Tinh Thành ra, thì đây là thành phố lớn nhất đại lục Chân Võ”.
“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”
“Thành Côn Khư?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.
Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!
Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!
“Đây là…!”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”
“Nguy hiểm!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”
“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”
Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”
Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa giữ trung tâm thành Côn Khư.
……
Ở bến tàu, tín hiệu của Cự Kình Bang vừa được truyền đi.
Thì mười mấy người đàn ông trung niên đã nhanh chóng chạy tới.
Một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Phi nằm dưới đất, cánh tay và đùi đã mất thì mắt đỏ bừng lên!
“Phi nhi!”
Tiếng gào đau nát tâm can.
Nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngũ Phi, nhét cho gã ta mấy viên đan dược!
Vẻ mặt Ngũ Phi đầy đau đớn, oán độc chỉ vào Tôn Thiến: “Bố, chính ả đàn bà đang mang thai đó làm!”
“Ả phế đi tay và chân của con, con đường võ đạo của con cũng bị cắt đứt rồi!”
“Bố, hận! Con hận!”
Ngũ Phi vô cùng kích động!
Hai mắt Ngũ Thành Ưng ánh lên màu máu: “Phi nhi, con yên tâm, để đó cho bố”.
“Dám tổn thương con trai bố, bố nhất định sẽ khiến ả ta cảm nhận được cái gọi là chết cũng chỉ là thứ hy vọng xa vời!”
Rút kiếm đâm về phía Tôn Thiến.
Chu Nhược Giai đánh bay người Cự Kình Bang, vội vàng chạy tới bên cạnh Tôn Thiến: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”
Tôn Thiến cuộn mình nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”
“Cái gì? Ở đây á?”
Chu Nhược Giai thầm nghĩ không hay rồi.
Giây sau đó.
Gào!
Âm thanh rít gào kinh thiên động địa truyền đến.
Sau đó, âm thanh trầm thấp của ma thú vang lên.
“Huyết mạch Ma Hoàng, sắp xuất thế rồi!”
“Vạn thú hội tụ, cung nghênh Ma Hoàng trở về!”
Một vài người qua đường hoảng sợ chỉ về phía mặt biển: “Mọi người mau nhìn kìa, cái gì thế?”
Mọi người quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhìn về phía mặt biển.
Vừa đập vào mắt, đã khiến tất cả phải ngây người!
Họ trông thấy.
Một ngọn sóng cao hơn trăm mét điên cuồng ập tới!
Điều khiến con người ta hoảng sợ hơn cả, đó là bên trong ngọn sóng đó ẩn chứa vô số ma thú!
Bầu trời nhanh chóng kéo mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đoàng!
Như thời kỳ tận thế đang ập tới!
Người của Cự Kình Bang sợ tới mức nghẹn họng tròn mắt nhìn, đứng đó như đinh cắm chặt xuống đất: “Ai đó nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra đi?”
Cùng với ngọn sóng ập tới, trên bầu trời cách đó mấy ngàn dặm.
“Keng keng keng!”
Tiếng chuông của Tông Môn vang lên.
Vô số đệ tử chạy tới quảng trường Tông Môn.
Mấy trăm lão giả từ bốn phương tám hướng bay tới, tiến vào đại điện.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao lại như thế, sao lại đột ngột kéo vang chuông Thương Khung vậy?”
Sắc mặt mọi người vô cùng nặng nề.
Cả đại điện chìm trong hơi thở tiêu điều!
Chuông Thương Khung!
Chỉ khi phải đối mặt với hoảnh khắc sinh tử tồn vong thì mới kêu vang!
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy nặng nề: “Tin tức mới nhất nói rằng cảng Tề Vân xuất hiện một cơn sóng cao hơn trăm mét!”
“Hơn nữa, làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố cũng xuất hiện!”
Cái gì?
Ngọn sóng cao trăm mét?
Cộng thêm đợt càn quét của ma thú?
“Hít!”
Những người đang ngồi đó đều giật mình, người của cung Thương Khung đều hít một hơi thật sâu!
Thú triều trong biển khủng bố hơn ma thú trong đất liền gấp trăm ngàn lần!
Võ giả loài người đỉnh cấp cũng không dám đặt chân đến nơi mà ma thú biển tụ tập!
“Sao lại xuất hiện làn sóng ma thú thế này?”
“Không thể như thế được! Tinh Đảo là hòn đảo lớn nhất ở vùng biển Thiên Đảo, bán kính ngàn vạn dặm!”
“Chưa từng xảy ra một đợt càn quét nào của ma thú!”
“Đại trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên mặt Ngụy Trường Không.
Nghe mọi người bàn ra tán vào, Ngụy Trường Không khoát tay: “Tình hình cụ thể thì lão phu cũng không biết, đây là hình ảnh ghi lại ở cảng Tề Vân, mọi người tự xem đi!”
Trong một khối ngọc thạch, hào quang chợt nở rộ.
Ngay sau đó, hình ảnh như định dạng 3D xuất hiện!
Nước biển cuộn trào, trong nước là các loại ma thú đang gào thét!
Đông đúc rậm rạp, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!
“Long Đầu Sa cấp mười hai!"
“Kim Cân Giao cấp mười hai!"
“Huyền Vũ Quy cấp mười hai…"
“Mấy chục ngàn ma thú cấp mười hai!"
“Tinh Thành ở biển Thiên Đảo, còn thành Côn Khư nằm trong đất liền!”
“Thành Côn Khư?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ đảo.
Cái tên đó, chẳng lẽ còn ý nghĩa đặc biệt gì khác?
Đột nhiên, Diệp Bắc Minh tái mặt, tim cũng nhanh chóng đập thình thịch đầy kinh hoàng!
Máu trong cơ thể anh sôi trào, như thể có sức mạnh nào đó đang bóp lấy trái tim anh!
“Đây là…!”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Tháp nhỏ… Tôi cảm nhận được, hơi thở của con mình…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Sao thế?”
“Nguy hiểm!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, trên người bùng lên luồng sát khí đáng sợ: “Tôn Thiến với đứa nhỏ gặp nguy hiểm rồi, tiêu rồi, chắc chắn họ đã gặp phải chuyện chẳng lành gì rồi!”
“Tôn Kiếm Khung, mau dẫn đường đi!”
Tôn Kiếm Khung bị sự thay đổi của Diệp Bắc Minh dọa sợ ngây người: “Cậu… Cậu Diệp, cậu sao thế?”
Hơi thở Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Bây giờ tôi muốn đến biển Thiên Đảo ngay lập tức, mau dẫn tôi đến cửa truyền tống đi!”
Tôn Kiếm Khung không dám chậm trễ: “Được!”
Hai người đi tới một tòa kiến trúc cổ xưa giữ trung tâm thành Côn Khư.
……
Ở bến tàu, tín hiệu của Cự Kình Bang vừa được truyền đi.
Thì mười mấy người đàn ông trung niên đã nhanh chóng chạy tới.
Một người trong số đó nhìn thấy Ngũ Phi nằm dưới đất, cánh tay và đùi đã mất thì mắt đỏ bừng lên!
“Phi nhi!”
Tiếng gào đau nát tâm can.
Nhanh chóng vọt tới trước mặt Ngũ Phi, nhét cho gã ta mấy viên đan dược!
Vẻ mặt Ngũ Phi đầy đau đớn, oán độc chỉ vào Tôn Thiến: “Bố, chính ả đàn bà đang mang thai đó làm!”
“Ả phế đi tay và chân của con, con đường võ đạo của con cũng bị cắt đứt rồi!”
“Bố, hận! Con hận!”
Ngũ Phi vô cùng kích động!
Hai mắt Ngũ Thành Ưng ánh lên màu máu: “Phi nhi, con yên tâm, để đó cho bố”.
“Dám tổn thương con trai bố, bố nhất định sẽ khiến ả ta cảm nhận được cái gọi là chết cũng chỉ là thứ hy vọng xa vời!”
Rút kiếm đâm về phía Tôn Thiến.
Chu Nhược Giai đánh bay người Cự Kình Bang, vội vàng chạy tới bên cạnh Tôn Thiến: “Tôn Thiến, cô không sao chứ?”
Tôn Thiến cuộn mình nằm dưới đất, mặt mũi trắng bệch: “Nhược Giai, hình như tôi sắp sinh rồi…”
“Cái gì? Ở đây á?”
Chu Nhược Giai thầm nghĩ không hay rồi.
Giây sau đó.
Gào!
Âm thanh rít gào kinh thiên động địa truyền đến.
Sau đó, âm thanh trầm thấp của ma thú vang lên.
“Huyết mạch Ma Hoàng, sắp xuất thế rồi!”
“Vạn thú hội tụ, cung nghênh Ma Hoàng trở về!”
Một vài người qua đường hoảng sợ chỉ về phía mặt biển: “Mọi người mau nhìn kìa, cái gì thế?”
Mọi người quay đầu lại nhìn theo bản năng, nhìn về phía mặt biển.
Vừa đập vào mắt, đã khiến tất cả phải ngây người!
Họ trông thấy.
Một ngọn sóng cao hơn trăm mét điên cuồng ập tới!
Điều khiến con người ta hoảng sợ hơn cả, đó là bên trong ngọn sóng đó ẩn chứa vô số ma thú!
Bầu trời nhanh chóng kéo mây đen dày đặc, sấm chớp đùng đoàng!
Như thời kỳ tận thế đang ập tới!
Người của Cự Kình Bang sợ tới mức nghẹn họng tròn mắt nhìn, đứng đó như đinh cắm chặt xuống đất: “Ai đó nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra đi?”
Cùng với ngọn sóng ập tới, trên bầu trời cách đó mấy ngàn dặm.
“Keng keng keng!”
Tiếng chuông của Tông Môn vang lên.
Vô số đệ tử chạy tới quảng trường Tông Môn.
Mấy trăm lão giả từ bốn phương tám hướng bay tới, tiến vào đại điện.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
“Sao lại như thế, sao lại đột ngột kéo vang chuông Thương Khung vậy?”
Sắc mặt mọi người vô cùng nặng nề.
Cả đại điện chìm trong hơi thở tiêu điều!
Chuông Thương Khung!
Chỉ khi phải đối mặt với hoảnh khắc sinh tử tồn vong thì mới kêu vang!
Gương mặt già nua của Ngụy Trường Không đầy nặng nề: “Tin tức mới nhất nói rằng cảng Tề Vân xuất hiện một cơn sóng cao hơn trăm mét!”
“Hơn nữa, làn sóng ma thú cực kỳ khủng bố cũng xuất hiện!”
Cái gì?
Ngọn sóng cao trăm mét?
Cộng thêm đợt càn quét của ma thú?
“Hít!”
Những người đang ngồi đó đều giật mình, người của cung Thương Khung đều hít một hơi thật sâu!
Thú triều trong biển khủng bố hơn ma thú trong đất liền gấp trăm ngàn lần!
Võ giả loài người đỉnh cấp cũng không dám đặt chân đến nơi mà ma thú biển tụ tập!
“Sao lại xuất hiện làn sóng ma thú thế này?”
“Không thể như thế được! Tinh Đảo là hòn đảo lớn nhất ở vùng biển Thiên Đảo, bán kính ngàn vạn dặm!”
“Chưa từng xảy ra một đợt càn quét nào của ma thú!”
“Đại trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên mặt Ngụy Trường Không.
Nghe mọi người bàn ra tán vào, Ngụy Trường Không khoát tay: “Tình hình cụ thể thì lão phu cũng không biết, đây là hình ảnh ghi lại ở cảng Tề Vân, mọi người tự xem đi!”
Trong một khối ngọc thạch, hào quang chợt nở rộ.
Ngay sau đó, hình ảnh như định dạng 3D xuất hiện!
Nước biển cuộn trào, trong nước là các loại ma thú đang gào thét!
Đông đúc rậm rạp, đảo mắt nhìn không thấy điểm cuối!
“Long Đầu Sa cấp mười hai!"
“Kim Cân Giao cấp mười hai!"
“Huyền Vũ Quy cấp mười hai…"
“Mấy chục ngàn ma thú cấp mười hai!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.