Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 364: Mày dám ra tay với Long Đế?
Ss Tần
22/05/2023
Lão giả mặt ngựa cảm giác được nguy hiểm, thu hồi móng vuốt, tăng thêm tốc độ.
Hóa thành một đường tàn ảnh, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh về phía ngực anh!
Vèo!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn, lại né tránh được một kích này, khiến công kích của lão giả mặt ngực rơi vào khoảng không.
Lão giả mặt ngựa sững sờ.
Không để trong lòng, con kiến hôi thôi mà.
Dù thân pháp có chút lợi hại, cũng không đáng nhắc tới.
Ầm!
Lão giả mặt ngựa giẫm một cái, lại một lần nữa xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Móng vuốt khô khốc chụp vào tim Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chỉ có loại thực lực này sao?”
“Hình như mày không được ổn lắm nhỉ, tao còn tưởng rằng mày mạnh thế nào chứ”.
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười quỷ dị.
Toàn thân bộc phát ra sát khí khủng khiếp!
Anh vận hành Long Đế Quyết.
Máu tươi của đám người nhà họ Long trong sân tập chung về phía anh.
Từ sau khi Diệp Bắc Minh học Long Đế Quyết, mỗi lần nhìn thấy máu tươi đều có suy nghĩ muốn hấp thụ!
Suy nghĩ này trước kia được anh áp chế vững vàng!
Lần này.
Anh không áp chế nữa!
Máu tươi của đám người nhà họ Long tràn vào trong cơ thể, hóa thành một nhóm năng lượng tàn bạo.
Tiếp đó bộc phát ra, vào trong kiếm Đoạn Long!
Ngao ồ!
Tiếng rồng ngâm bùng nổ, kiếm Đoạn Long đột nhiên như được sống lại.
Một kiếm chém về phía cánh tay lão giả mặt ngựa!
Huyết quang ngất trời!
Giống như là một con huyết long chém ra!
Xoẹt!
Nổ tung!
Máu tươi đầm đìa!
Xương thịt xen lẫn máu tươi bắn tung tóe, rơi trên mặt lão giả mặt ngựa.
“A!!!”
Lão giả mặt ngựa kêu thảm một tiếng, tròng mắt đỏ bừng, bộc phát ra quang mang khát máu, gào thét: “Nhóc con, mày dám phế một tay của ông đây?”
“Con mẹ nó mày quả thật đáng chết!!!”
“Chết cho tao!!!”
Lão giả mặt ngựa bị tức giận làm lu mờ đầu óc, vốn không cân nhắc đến vấn đề sức chiến đấu của Diệp Bắc Minh.
Cánh tay còn lại của ông ta đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nắm quả đấm của lão giả mặt ngựa, dùng sức bóp một cái!
Thương Long Kình và Long Đế Quyết!
Sức mạnh tăng gấp mười lần.
Bùm!!!
Quả đấm của lão giả mặt ngựa lập tức nổ tung.
Phát ra tiếng kêu gào đau đớn: “A!”
Trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện hình ảnh huyết long.
Giơ tay lên, một quyền đánh vào tim lão giả mặt ngựa!
Lộp cộp!
Tim lão giả mặt ngựa xuất hiện một lỗ thủng, bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh thủng cơ thể.
“Rít!!!”
Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “Cái này… sao có thể!”
“Diệp Bắc Minh, cậu sao có thể có được loại thực lực này?”
“A!! Tôi biết rồi, món đồ kia nhất định có trên người cậu đúng không?”
Soạt!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt ba lão giả còn lại của học viện Thiên Thần nóng như lửa, giống như sói đói nhìn thấy người đẹp.
Trong con ngươi già nua, tinh mang lóe lên, tràn đầy tia máu tham lam.
“Đừng giết!”
“Chém tứ chi hắn, để lại miệng cho hắn nói chuyện!”
Người này rất mạnh.
Nhưng đồ trên người của người này khiến bọn họ quên mất cái chết của lão giả mặt ngựa.
Hơn nữa, ba Võ Thánh trung kỳ đồng loạt ra tay, nhóc con này còn có cơ hội?
“Các người đều phải chết!!!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hình ảnh huyết long trên ngươi đang gầm thét.
Máu tươi trên người lão giả mặt ngựa lập tức bay ra ngoài, tràn vào trong hình ảnh huyết long.
Thi thể hóa thành xác khô!
Cảnh tượng quỷ dị này khiế ba Võ Thánh trung kỳ sắp ra tay cũng ngơ ngác.
Lúc này, Diệp Bắc Minh trước mắt dường như không phải một người, mà là một con dã thú nổi điên lại tàn nhẫn!
Vèo!
Ba người ngây ra trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh ra tay.
Đi tới trước mặt một lão giả trong số đó, dùng sức chém kiếm Đoạn Long xuống.
Lão giả Võ Thánh trung kỳ này giơ tay lên ngăn cản, nhưng không ngăn được một kích của kiếm Đoạn Long, trong nháy mắt hóa thành sương máu!
Con ngươi Diệp Bắc Minh rung động, trở nên hỗn loạn vài phần.
Mảng sương máu xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, được anh hấp thu.
Hai lão giả khác hít một hơi khí lạnh, mặt đầy khiếp sợ: “Đây là công pháp gì?”
Hai người đều có chút sợ hãi!
Đây chính là võ giả Võ Thánh trung kỳ, vậy mà bị một kiếm chém.
Thật không tưởng tượng nổi!
“Quan tâm đến công pháp làm gì, chết cho tôi!!!”, lão giả thân hình cao lớn quát lớn một tiếng, giống như một con tê giác xông đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh vào tim anh!
Bùm!!!
Không khí bốn phía cũng nổ tung.
Một quyền này mạnh mẽ, không hề giữ lại chút nào đánh vào tim Diệp Bắc Minh!
Nhưng.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Đường long ảnh huyết sắc bộc phát trên người Diệp Bắc Minh bao phủ anh trong đó.
Chặn lại toàn bộ uy quyền của một quyền này!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi hóa thành màu đỏ, trong con ngươi đều là sát ý lạnh băng.
Nhìn chằm chằm lão giả cao lớn: “Con kiến hôi, mày dám ra tay với Long Đế?”
“Bổn đế ban cho mày cái chết!”
Hóa thành một đường tàn ảnh, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh về phía ngực anh!
Vèo!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh nhanh hơn, lại né tránh được một kích này, khiến công kích của lão giả mặt ngực rơi vào khoảng không.
Lão giả mặt ngựa sững sờ.
Không để trong lòng, con kiến hôi thôi mà.
Dù thân pháp có chút lợi hại, cũng không đáng nhắc tới.
Ầm!
Lão giả mặt ngựa giẫm một cái, lại một lần nữa xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Móng vuốt khô khốc chụp vào tim Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, chỉ có loại thực lực này sao?”
“Hình như mày không được ổn lắm nhỉ, tao còn tưởng rằng mày mạnh thế nào chứ”.
“Vậy sao?”
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười quỷ dị.
Toàn thân bộc phát ra sát khí khủng khiếp!
Anh vận hành Long Đế Quyết.
Máu tươi của đám người nhà họ Long trong sân tập chung về phía anh.
Từ sau khi Diệp Bắc Minh học Long Đế Quyết, mỗi lần nhìn thấy máu tươi đều có suy nghĩ muốn hấp thụ!
Suy nghĩ này trước kia được anh áp chế vững vàng!
Lần này.
Anh không áp chế nữa!
Máu tươi của đám người nhà họ Long tràn vào trong cơ thể, hóa thành một nhóm năng lượng tàn bạo.
Tiếp đó bộc phát ra, vào trong kiếm Đoạn Long!
Ngao ồ!
Tiếng rồng ngâm bùng nổ, kiếm Đoạn Long đột nhiên như được sống lại.
Một kiếm chém về phía cánh tay lão giả mặt ngựa!
Huyết quang ngất trời!
Giống như là một con huyết long chém ra!
Xoẹt!
Nổ tung!
Máu tươi đầm đìa!
Xương thịt xen lẫn máu tươi bắn tung tóe, rơi trên mặt lão giả mặt ngựa.
“A!!!”
Lão giả mặt ngựa kêu thảm một tiếng, tròng mắt đỏ bừng, bộc phát ra quang mang khát máu, gào thét: “Nhóc con, mày dám phế một tay của ông đây?”
“Con mẹ nó mày quả thật đáng chết!!!”
“Chết cho tao!!!”
Lão giả mặt ngựa bị tức giận làm lu mờ đầu óc, vốn không cân nhắc đến vấn đề sức chiến đấu của Diệp Bắc Minh.
Cánh tay còn lại của ông ta đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nắm quả đấm của lão giả mặt ngựa, dùng sức bóp một cái!
Thương Long Kình và Long Đế Quyết!
Sức mạnh tăng gấp mười lần.
Bùm!!!
Quả đấm của lão giả mặt ngựa lập tức nổ tung.
Phát ra tiếng kêu gào đau đớn: “A!”
Trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện hình ảnh huyết long.
Giơ tay lên, một quyền đánh vào tim lão giả mặt ngựa!
Lộp cộp!
Tim lão giả mặt ngựa xuất hiện một lỗ thủng, bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh thủng cơ thể.
“Rít!!!”
Diệp Phi Phàm nuốt nước miếng, giọng nói run rẩy: “Cái này… sao có thể!”
“Diệp Bắc Minh, cậu sao có thể có được loại thực lực này?”
“A!! Tôi biết rồi, món đồ kia nhất định có trên người cậu đúng không?”
Soạt!
Giây tiếp theo.
Ánh mắt ba lão giả còn lại của học viện Thiên Thần nóng như lửa, giống như sói đói nhìn thấy người đẹp.
Trong con ngươi già nua, tinh mang lóe lên, tràn đầy tia máu tham lam.
“Đừng giết!”
“Chém tứ chi hắn, để lại miệng cho hắn nói chuyện!”
Người này rất mạnh.
Nhưng đồ trên người của người này khiến bọn họ quên mất cái chết của lão giả mặt ngựa.
Hơn nữa, ba Võ Thánh trung kỳ đồng loạt ra tay, nhóc con này còn có cơ hội?
“Các người đều phải chết!!!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, hình ảnh huyết long trên ngươi đang gầm thét.
Máu tươi trên người lão giả mặt ngựa lập tức bay ra ngoài, tràn vào trong hình ảnh huyết long.
Thi thể hóa thành xác khô!
Cảnh tượng quỷ dị này khiế ba Võ Thánh trung kỳ sắp ra tay cũng ngơ ngác.
Lúc này, Diệp Bắc Minh trước mắt dường như không phải một người, mà là một con dã thú nổi điên lại tàn nhẫn!
Vèo!
Ba người ngây ra trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh ra tay.
Đi tới trước mặt một lão giả trong số đó, dùng sức chém kiếm Đoạn Long xuống.
Lão giả Võ Thánh trung kỳ này giơ tay lên ngăn cản, nhưng không ngăn được một kích của kiếm Đoạn Long, trong nháy mắt hóa thành sương máu!
Con ngươi Diệp Bắc Minh rung động, trở nên hỗn loạn vài phần.
Mảng sương máu xâm nhập vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, được anh hấp thu.
Hai lão giả khác hít một hơi khí lạnh, mặt đầy khiếp sợ: “Đây là công pháp gì?”
Hai người đều có chút sợ hãi!
Đây chính là võ giả Võ Thánh trung kỳ, vậy mà bị một kiếm chém.
Thật không tưởng tượng nổi!
“Quan tâm đến công pháp làm gì, chết cho tôi!!!”, lão giả thân hình cao lớn quát lớn một tiếng, giống như một con tê giác xông đến trước mặt Diệp Bắc Minh.
Một quyền đánh vào tim anh!
Bùm!!!
Không khí bốn phía cũng nổ tung.
Một quyền này mạnh mẽ, không hề giữ lại chút nào đánh vào tim Diệp Bắc Minh!
Nhưng.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Đường long ảnh huyết sắc bộc phát trên người Diệp Bắc Minh bao phủ anh trong đó.
Chặn lại toàn bộ uy quyền của một quyền này!
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, con ngươi hóa thành màu đỏ, trong con ngươi đều là sát ý lạnh băng.
Nhìn chằm chằm lão giả cao lớn: “Con kiến hôi, mày dám ra tay với Long Đế?”
“Bổn đế ban cho mày cái chết!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.