Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2137: Mẹ con liền tâm!

Ss Tần

23/08/2024

Một ngày sau.

Bên ngoài Vạn Y Cốc.

Trước một không gian rộng lớn, hàng trăm ngàn người đang đứng chờ.

"Vạn thần y, cầu xin ông hãy cứu tôi... Tôi bị thương do thiên kiếp, đã tìm kiếm vô số bác sĩ nổi tiếng, nhưng họ đều không thể làm gì! Họ đều nói rằng nếu thần y của Vạn Y Cốc không thể cứu được, thì tôi chắc chắn sẽ chết!”

Một ông lão đang quỳ trên mặt đất.

Mồm không ngừng lặp đi lặp lại một câu!

Binh! Binh! Binh!

Ông lão không ngừng dập đầu vào một cục đá trên mặt đất, trán đã chảy máu từ lâu!

Cách đó không xa, một phụ nữ trẻ đang ôm đứa con trong tay, khóc nức nở: "Thần y, xin hãy cứu con tôi..."

"Mẹ... mẹ, mẹ đừng chết! Thần y, Vạn thần y, cầu xin ông cứu mạng mẹ tôi!” Một thah niên đang quỳ trên mặt đất, hướng về phía lối vào của Vạn Y Cốc, không ngừng cầu xin.

Đàn ông, đàn bà, thiếu phụ, người già, trẻ nhỏ!

Những người này đều đang quỳ trên mặt đất, đều tới đây xin được chữa bệnh!

Qua cửa cốc, có thể thấy sự bình yên ở trong Vạn Y Cốc.

Giống như một xứ sở thần tiên!

Bên ngoài lại vang lên đủ loại tiếng cầu xin, trái ngược hoàn toàn!

Không chỉ vậy, hàng chục thanh niên mặc đồ trắng đang ngồi trên ghế ở cửa cốc.

Vừa cắn hạt dưa, vừa ăn bánh ngọt.

Đối mặt với những người đến xin chữa bệnh, lại cười đùa: "Dương sư huynh, thiếu phụ kia nhìn cũng được, anh xem con của cô ta lại sắp chết rồi!”

"Để cô ta ở lại với anh đêm nay, ngày mai sắp xếp cho cô ta gặp sư phụ?”

Dương sư huynh đang ngồi trên ghế tựa.

Đứng sau lưng anh ta là một cô gái trẻ đang trong độ tuổi trưởng thành, cắn chặt đôi môi đỏ mọng!

Năm ngón tay thanh tú của cô siết chặt vai Dương sư huynh!

Nghe vậy, thân thể mảnh dẻ của cô run lên, tay bất giác siết chặt hơn!

"Hả?"

Dương sư huynh cau mày.

Thanh niên bên cạnh giáng một cái tát xuống, đánh cô gái quỳ trên mặt đất: "Đồ vô dụng đáng chết, vụng về đến thế à? Làm đau Dương sư huynh thì bố mẹ cô cũng đừng mong được sống nữa!”

"Xin lỗi...hu hu hu, xin lỗi, tôi biết mình sai rồi!"

Cô gái quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu.

Dương sư huynh không có hứng thú, xua tay: "Cho cô ta cút đi!"

"Vâng!"

Thanh niên đứng cạnh cô gái bước lên một bước, đá bay cô gái.

Cô gái đập mạnh vào tảng đá ở phía xa và phun ra một ngụm máu tươi!

Anh ta nhả ra một câu vô cùng thương xót: "Đừng nói là chúng tôi không chăm sóc cô. Sáng mai đưa bố mẹ cô đến cửa cốc tìm chúng tôi!"

"Cảm ơn, cảm ơn!"

Cô gái vừa nôn ra máu, vừa quỳ trên mặt đất.

Không ngừng dập đầu, vô cùng biết ơn bò ra ngoài!

Những người khác có mặt ở đó dường như không hề ngạc nhiên, dường như hoàn toàn ngây ra trước tất cả mọi việc!

Dương sư huynh liếc nhìn.

Thanh niên lập tức bước tới chỗ thiếu phụ đang ôm đứa trẻ, trong mắt anh ta tỏa ra ánh sáng rực lửa!

Người phụ nữ này đúng là rất đẹp!

Chắc chắn là kiểu cấp bậc nữ thần!

Cho dù đã sinh con, vóc dáng vẫn không hề thay đổi!

Làn da căng bóng, đôi môi đỏ mọng, ngực càng thêm nở nang vì đã có con, toát ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành!



"Dương sư huynh thương hại cô, gọi cô tới kìa!"

Cơ thể của thanh niên cảm thấy hơi nóng.

Nhưng không sao, nếu Dương sư huynh chơi đủ rồi thì anh ta cũng có thể chơi!

"Cảm ơn!"

Thiếu phụ vẻ mặt vui mừng khôn xiết, ôm đứa con chạy tới cửa cốc: "Các người thật sự có thể cho tôi gặp Vạn thần y sao?”

Thanh niên có chút không vui: "Nhìn thấy Dương sư huynh mà còn đứng nói chuyện?"

Thiếu phụ phản ứng ngay lập tức, quỳ xuống đất không chút do dự!

Mười mấy thanh niên có mặt ở đó đều cười đùa!

Dương sư huynh liếc nhìn người phụ nữ: "Cô quỳ xa thế làm gì? Tôi không nhìn thấy con của cô, làm sao biết biết cô cần sư phụ tôi trị bệnh cho?”

"Sư phụ tôi rất bận!"

"Người đưa đến để sư phụ tôi chữa bệnh phải được tôi khám trước."

"Được!"

Thiếu phụ đang định đứng dậy.

"Hả? Bò qua đây!" Dương sư huynh hừ lạnh một tiếng.

Thiếu phụ ngây ra.

Lập tức ôm đứa bé sơ sinh vào lòng, từng bước một bò về phía Dương sư huynh.

Khi còn cách Dương sư huynh khoảng một mét thì dừng lại!

"Để tôi xem đứa bé!"

Dương sư huynh giơ tay đi về phía đứa bé trong lòng người phụ nữ!

Đột nhiên.

Anh ta đưa tay vượt qua đứa bé, dùng hai ngón tay nhéo vào cổ áo của người phụ nữ!

"Anh định làm gì?"

Người phụ nữ hoảng sợ.

Ôm đứa trẻ trong tay, vẻ mặt thay đổi, lùi lại phía sau!

Dương sư huynh sầm mặt nói: "Haha! Không cần mạng của đứa bé này nữa à?”

Thanh niên bên cạnh cùng với hơn chục người khác cùng mắng chửi: "Con khốn, Dương sư huynh muốn xem con của cô, cô chạy cái gì?”

"Chết tiệt! Cô có cần mạng của con mình nữa không?"

"Sao cô lại khốn kiếp như vậy? Làm như Dương sư huynh có thể ăn thịt cô không bằng?"

"Nếu không muốn cứu mạng con của cô thì cút đi ngay! Vạn Y Cốc không phải là nơi để một con khốn như cô đến!"

"Nếu muốn cứu mạng con cô thì tiếp tục quỳ dưới chân Dương sư huynh đi, đừng có làm lỡ việc Dương sư huynh khám cho con cô!"

Nghe những âm thanh bên tai.

Thân thể thiếu phụ run rẩy!

Đôi mắt đã đỏ hoe!

"Hu hu hu..."

Đứa trẻ trong bọc tã cũng phát ra tiếng khóc yếu ớt!

Trong lòng thiếu phụ co thắt lại, cô cắn chặt đôi môi đỏ mọng, từ từ quỳ xuống đất, từng bước một bò về phía Dương sư huynh!

"Đại nhân, xin lỗi... Vừa rồi là tôi phản ứng thái quá..."

"Tôi xin lỗi, xin hãy cứu con gái tôi…"

Từng bước, từng bước tiến đến trước mặt Dương sư huynh!

Thậm chí còn ưỡn ngực lên!

Trên mặt Dương sư huynh lộ ra vẻ thích thú: "Cũng tàm tạm!"

"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ bẩm báo sư phụ, đảm bảo ngày mai nhất định sẽ chữa trị cho con gái cô!”

Anh ta đưa tay ra, tiến về phía ngực của người phụ nữ!



Nắm lấy viền áo của cô ta, từ từ mở ra một khoảng trống!

Thân thể người phụ nữ run lên, cúi đầu, trong mắt tràn đầy những giọt nước mắt tủi nhục, không có bất kỳ phản kháng nào!

Đứa trẻ trong lòng cô càng khóc to hơn.

Trên mặt Dương sư huynh lộ ra một tia tham lam và hưng phấn, ánh mắt mười mấy thanh niên xung quanh cũng rực lửa, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt của những người khác trên quảng trường!

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào ngực thiếu phụ!

Chuẩn bị được no mắt!

Đúng lúc Dương sư huynh chuẩn bị kéo áo của thiếu phụ ra!

Vèo!

Một hòn đá bay thẳng đến, Dương sư huynh hét lên, đột nhiên bay ra ngoài như một con chó chết!

"Dương sư huynh!"

Mọi người đều quay lại nhìn, không khỏi bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc!

Một cánh tay của Dương sư huynh hoàn toàn nổ tung, toàn thân vô cùng nhếch nhác, trên mặt đất có một vệt máu dài hàng chục mét, không ngừng thổ huyết!

"Đây chính là Vạn Y Cốc sao?"

"Lợi dụng tấm lòng của một người mẹ muốn cứu con mình, lại làm ra việc đáng kinh tởm như vậy!”

Chính là khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Côn Ngô Mật Phi.

Cô mới mang thai, nhìn thấy cảnh tượng này thì không thể kiềm chế được sự tức giận trong lòng!

Phía sau.

Bất Hủ Nhan cõng Diệp Bắc Minh trên lưng chậm rãi bước tới!

Lông mày của hai người cau lại!

Bọn họ không ngờ rằng đến Vạn Y Cốc lại được chứng kiến cảnh tượng như vậy!

"Ngươi... Ngươi lại dám đánh bị thương ta? Ngươi có biết nơi này là nơi nào không? Một cảnh giới Đại Đạo cấp chín, lại dám làm loạn trong Vạn Y Cốc! Phế cô ta cho ta! "

Dương sư huynh lấy ra mấy viên đan dược, nuốt vào, khôi phục một chút vết thương, gầm lên cực kỳ quỷ dị!

"Rõ!"

Mười mấy thanh niên đó phản ứng ngay lập tức.

Thân ảnh bay ra, vây quanh Côn Ngô Mật Phi!

Bọn họ đều là cảnh giới Đại Đạo cấp chín, giống như Côn Ngô Mật Phi, có thể tùy ý xử lý cô!

Bọn họ vừa lao tới, Côn Ngô Mật Phi liền giơ tay lên tung ra một cái tát, một sức mạnh khủng khiếp bùng phát, toàn bộ mười mấy người bay ra như chó chết!

Binh một tiếng đập mạnh xuống đất!

Đầu gối nổ tung!

Giữ nguyên trạng thái quỳ trên mặt đất!

Giọng nói Côn Ngô Mật Phi lạnh lùng: "Các ngươi đã làm quá nhiều việc ác, cứ quỳ ở đây chờ phán xét đi!”

"Cái này……"

Bên ngoài Vạn Y Cốc, những người đến xin chữa bệnh đều kinh ngạc!

Giây tiếp theo.

“Ngươi là ai? Thật to gan!”

Một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên: "Dám ở bên ngoài Vạn Y Cốc đả thương đệ tử Vạn Y Cốc ta! Ngươi chán sống rồi à?"

Côn Ngô Mật Phi liếc nhìn người đàn ông trung niên đang đi ra, Đại Đạo Chi Thượng cấp chín, có lẽ là một trưởng lão của Vạn Y Cốc!

Cô không muốn khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng: "Nhan cô nương, lấy tín vật của cô ra đi!"

"Ồ, được!"

Bất Hủ Nhan gật đầu.

Cô giơ tay ném chiếc kẹp tóc về phía người đàn ông trung niên.

"Tín vật quái quỷ gì chứ, ta thấy các ngươi chán sống rồi!"

Người đàn ông trung niên siết chặt năm ngón tay, một sức mạnh ngưng tụ lại, chiếc kẹp tóc bị gãy thành hai mảnh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook