Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1891: Một nhà đoàn tụ
Ss Tần
08/05/2024
“Suốt 1 năm qua, hai vợ chồng các người đã đi theo bổn công tử lang thang trong U Minh Giới này!”
“Tất cả các di tích cổ trong đây hầu như đã tìm kiếm một lượt, nếu như hôm nay còn không tìm thấy đồ mà tộc Thiên Ma để lại, các người cứ chờ chết ở đây đi”.
Trên tế đàn.
“Huyền ca, em sắp không kiên trì được nữa rồi...”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Mái tóc tím của Dạ Huyền lay động, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu: “Lam Nhi, đều tại anh không tốt. Nếu không phải anh nhất quyết muốn đến U Minh Giới, cũng sẽ không xảy ra chuyện này!”
Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Huyền ca, đã lựa chọn gả cho anh, em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh”.
“Gánh nặng của Hoa Tộc giao cho Thần Nhi em rất yên tâm, nhưng một mình anh gánh vác cả Thiên Ma Tộc, như vậy thật sự quá mệt mỏi”.
“Em là vợ anh, không giúp anh thì giúp ai?”
Ánh mắt Dạ Huyền khẽ động: “Thần Nhi...”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Dạ Huyền hít sâu một hơi, truyền âm cho vợ mình: “Lam Nhi, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây!”
“Bởi vì nơi này thật sự là...”
Diệp Thanh Lam thất kinh: “Cái gì? Huyền ca... chúng ta không phải đã đồng ý, đưa Hà Tinh Hà tìm di tích giả sao?”
“Sao... sao anh lại dẫn hắn ta đến nơi có di tích thật vậy?”
Ánh mắt Dạ Huyền ngưng trọng: “Anh cũng không rõ nữa. Nhưng em nhìn xem, sau khi máu của hai người chúng ta nhập vào tế đàn”.
“Thì tế đàn này đã có phản ứng, có khả năng chúng ta đã thật sự tìm thấy di tích mà Thiên Ma tộc để lại rồi”.
“Cũng có lẽ đây là ý trời, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thế mà giờ đi bừa vào đây lại tìm được...”
“Điều này...”, Diệp Thanh Lam há hốc miệng, sửng sốt không thôi.
Cái này cũng trùng hợp quá đi.
Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng tím cùng đám người xông về phía này.
“Anh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Anh tìm thấy thứ đó chưa?”
“Sao em lại tới đây?”
Hà Tinh Hà cau mày: “Không phải bảo em ở nhà chờ sao?”
Hà Đức Bản cười nói: “Em ở nhá chán quá!”
Hà Tinh Hà lắc đầu: “Nếu đã đến rồi. Vậy thì cùng nhau đợi thôi”.
“Được ạ!”
Hà Đức Bản im lặng đứng bên cạnh Hà Tinh Hà, tùy ý nhìn về phía tế đàn.
Vừa nhìn lên đó, hắn ta không nhịn được mà ngẩn người.
Ánh mắt của hắn ta rơi trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ kiếp. Anh, người phụ nữ kia là ai vậy?”
Hà Tinh Hà nghi hoặc hỏi: “Sao? Em biết bà ta à?”
Hà Đức Bản thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh. Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Bà ta trông rất giống một người, ít nhất là giống đến 7-8 phần!”
“Nói đến thằng nhóc đó em lại điên, vừa nãy lúc qua sông Hoàng Tuyền, có một thằng nhãi giống hệt người phụ nữ này!”
“Hắn không những giết một thủ hạ của em, lại còn làm tay em bị thương!”
Nói xong.
Hà Đức Bản đưa ra bàn tay vẫn giấu trong tay áo ra.
Chiếc băng quấn đã thấm đẫm máu.
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền trên tế đàn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này, toàn thân run rẩy.
“Lẽ nào Minh Nhi đã tới đây?”
Hai người vừa vui mừng vừa sợ hãi.
“Minh Nhi!?”
Sắc mặt Hà Tinh Hà trong nháy mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía bàn tế đàn: “Nói như vậy thì, hai người còn một đứa con trai đúng không?”
Diệp Thanh Lam cảm thấy không ổn, vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: “Hà công tử, con trai gì cơ? Cậu nghe nhầm rồi”.
“Có phải nghe nhầm hay không, chờ một chút nữa là biết thôi”.
Hà Tinh Hà thâm thúy nói.
Sau đó, hắn đưa ra một mệnh lệnh: “Người đâu”.
“Công tử”.
Hai ông lão đứng quanh tế đàn màu đen nhanh chóng bước tới trước mặt Hà Tinh Hà, cúi gập người.
Hà Tinh Hà chỉ vào Hà Đức Bản: “Đi theo thiếu gia, bắt thằng nhóc kia về đây, tốt nhất là hắn ta không nên phản kháng”.
“Nếu như hắn dám phản kháng, cứ đem thi thể về đây là được”.
“Vâng!”
Hai ông lão bước nhanh đến phía sau Hà Đức Bản.
“Chúng ta đi”.
Trên mặt Hà Đức Bản hiện lên một tia âm u: “Ranh con, mày chết chắc rồi!”
“Hắn chắc hẳn đang ở gần đây, không xa lắm đâu”.
Diệp Thanh Lam lòng như lửa đốt.
Hai lão già kia đều ở cảnh giới Thiên Quân trung kỳ.
Lúc hai người họ rời đi, Thần Nhi còn cách hai người đó ít nhất mười mấy cảnh giới!
Cho dù là đã qua một năm, sức mạnh của Thần Nhi được nâng cao.
Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người.
“Huyền ca...”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam đột nhiên trở nên tái nhợt, nắm chặt lấy tay Dạ Huyền.
Dạ Huyền không nói gì, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào Hà Tinh Hà: “Hà công tử, nếu tôi nói cho cậu biết, dưới tế đàn này có lối đi đến nơi cất giữ đồ vật kia của Thiên Ma tộc, cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
“Chờ chút!”
Hà Tinh Hà giơ tay lên.
“Anh?”
Hà Đức Bản dừng lại.
Hà Tinh Hà không hề để ý tới hắn ta, ánh mắt có chút kích động nhìn về phía hai người Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu như lời hai người nói là thật”.
“Bổn công tử có thể đảm bảo con trai các người không những an toàn, mà còn có thể thưởng cho hắn một vận may bất ngờ”.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải thật sự tìm được thứ tôi muốn!”
Nói đến đây, âm thanh của hắn ta trở nên lạnh lẽo: “Nếu không, tôi sẽ khiến một nhà các người đoàn tụ”.
Sắc mặt Dạ Huyền cực kì khó coi: “Được, hi vọng cậu giữ lời”.
Vừa dứt lời, Dạ Huyền phun ra một ngụm máu, chính vào vị trí tế đàn màu đen.
Rầm rầm rầm!
Thung lũng đột nhiên rung động dữ dội, giống như động đất.
“Tất cả các di tích cổ trong đây hầu như đã tìm kiếm một lượt, nếu như hôm nay còn không tìm thấy đồ mà tộc Thiên Ma để lại, các người cứ chờ chết ở đây đi”.
Trên tế đàn.
“Huyền ca, em sắp không kiên trì được nữa rồi...”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam trắng bệch, đôi môi run rẩy.
Mái tóc tím của Dạ Huyền lay động, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu: “Lam Nhi, đều tại anh không tốt. Nếu không phải anh nhất quyết muốn đến U Minh Giới, cũng sẽ không xảy ra chuyện này!”
Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Huyền ca, đã lựa chọn gả cho anh, em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh”.
“Gánh nặng của Hoa Tộc giao cho Thần Nhi em rất yên tâm, nhưng một mình anh gánh vác cả Thiên Ma Tộc, như vậy thật sự quá mệt mỏi”.
“Em là vợ anh, không giúp anh thì giúp ai?”
Ánh mắt Dạ Huyền khẽ động: “Thần Nhi...”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng.
Dạ Huyền hít sâu một hơi, truyền âm cho vợ mình: “Lam Nhi, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây!”
“Bởi vì nơi này thật sự là...”
Diệp Thanh Lam thất kinh: “Cái gì? Huyền ca... chúng ta không phải đã đồng ý, đưa Hà Tinh Hà tìm di tích giả sao?”
“Sao... sao anh lại dẫn hắn ta đến nơi có di tích thật vậy?”
Ánh mắt Dạ Huyền ngưng trọng: “Anh cũng không rõ nữa. Nhưng em nhìn xem, sau khi máu của hai người chúng ta nhập vào tế đàn”.
“Thì tế đàn này đã có phản ứng, có khả năng chúng ta đã thật sự tìm thấy di tích mà Thiên Ma tộc để lại rồi”.
“Cũng có lẽ đây là ý trời, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thế mà giờ đi bừa vào đây lại tìm được...”
“Điều này...”, Diệp Thanh Lam há hốc miệng, sửng sốt không thôi.
Cái này cũng trùng hợp quá đi.
Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng tím cùng đám người xông về phía này.
“Anh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Anh tìm thấy thứ đó chưa?”
“Sao em lại tới đây?”
Hà Tinh Hà cau mày: “Không phải bảo em ở nhà chờ sao?”
Hà Đức Bản cười nói: “Em ở nhá chán quá!”
Hà Tinh Hà lắc đầu: “Nếu đã đến rồi. Vậy thì cùng nhau đợi thôi”.
“Được ạ!”
Hà Đức Bản im lặng đứng bên cạnh Hà Tinh Hà, tùy ý nhìn về phía tế đàn.
Vừa nhìn lên đó, hắn ta không nhịn được mà ngẩn người.
Ánh mắt của hắn ta rơi trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ kiếp. Anh, người phụ nữ kia là ai vậy?”
Hà Tinh Hà nghi hoặc hỏi: “Sao? Em biết bà ta à?”
Hà Đức Bản thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh. Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Bà ta trông rất giống một người, ít nhất là giống đến 7-8 phần!”
“Nói đến thằng nhóc đó em lại điên, vừa nãy lúc qua sông Hoàng Tuyền, có một thằng nhãi giống hệt người phụ nữ này!”
“Hắn không những giết một thủ hạ của em, lại còn làm tay em bị thương!”
Nói xong.
Hà Đức Bản đưa ra bàn tay vẫn giấu trong tay áo ra.
Chiếc băng quấn đã thấm đẫm máu.
Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền trên tế đàn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này, toàn thân run rẩy.
“Lẽ nào Minh Nhi đã tới đây?”
Hai người vừa vui mừng vừa sợ hãi.
“Minh Nhi!?”
Sắc mặt Hà Tinh Hà trong nháy mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía bàn tế đàn: “Nói như vậy thì, hai người còn một đứa con trai đúng không?”
Diệp Thanh Lam cảm thấy không ổn, vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: “Hà công tử, con trai gì cơ? Cậu nghe nhầm rồi”.
“Có phải nghe nhầm hay không, chờ một chút nữa là biết thôi”.
Hà Tinh Hà thâm thúy nói.
Sau đó, hắn đưa ra một mệnh lệnh: “Người đâu”.
“Công tử”.
Hai ông lão đứng quanh tế đàn màu đen nhanh chóng bước tới trước mặt Hà Tinh Hà, cúi gập người.
Hà Tinh Hà chỉ vào Hà Đức Bản: “Đi theo thiếu gia, bắt thằng nhóc kia về đây, tốt nhất là hắn ta không nên phản kháng”.
“Nếu như hắn dám phản kháng, cứ đem thi thể về đây là được”.
“Vâng!”
Hai ông lão bước nhanh đến phía sau Hà Đức Bản.
“Chúng ta đi”.
Trên mặt Hà Đức Bản hiện lên một tia âm u: “Ranh con, mày chết chắc rồi!”
“Hắn chắc hẳn đang ở gần đây, không xa lắm đâu”.
Diệp Thanh Lam lòng như lửa đốt.
Hai lão già kia đều ở cảnh giới Thiên Quân trung kỳ.
Lúc hai người họ rời đi, Thần Nhi còn cách hai người đó ít nhất mười mấy cảnh giới!
Cho dù là đã qua một năm, sức mạnh của Thần Nhi được nâng cao.
Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người.
“Huyền ca...”
Sắc mặt Diệp Thanh Lam đột nhiên trở nên tái nhợt, nắm chặt lấy tay Dạ Huyền.
Dạ Huyền không nói gì, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào Hà Tinh Hà: “Hà công tử, nếu tôi nói cho cậu biết, dưới tế đàn này có lối đi đến nơi cất giữ đồ vật kia của Thiên Ma tộc, cậu có thể tha cho con trai tôi không?”
“Chờ chút!”
Hà Tinh Hà giơ tay lên.
“Anh?”
Hà Đức Bản dừng lại.
Hà Tinh Hà không hề để ý tới hắn ta, ánh mắt có chút kích động nhìn về phía hai người Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu như lời hai người nói là thật”.
“Bổn công tử có thể đảm bảo con trai các người không những an toàn, mà còn có thể thưởng cho hắn một vận may bất ngờ”.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải thật sự tìm được thứ tôi muốn!”
Nói đến đây, âm thanh của hắn ta trở nên lạnh lẽo: “Nếu không, tôi sẽ khiến một nhà các người đoàn tụ”.
Sắc mặt Dạ Huyền cực kì khó coi: “Được, hi vọng cậu giữ lời”.
Vừa dứt lời, Dạ Huyền phun ra một ngụm máu, chính vào vị trí tế đàn màu đen.
Rầm rầm rầm!
Thung lũng đột nhiên rung động dữ dội, giống như động đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.