Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1445: Một trăm người Luân Hồi!
Ss Tần
30/01/2024
Ánh mắt của Nghiêm Bắc Huyền rơi lên trên người Hầu Tử: "Dùng tinh khí
của Long Huyết Bồ Đề để nuôi hắn ta, có phải là quá lãng phí hay không?"
"Tôi đã kiểm tra căn cốt của tên nhóc này rồi, vô cùng bình thường... Thậm chí có thể nói là rác rưởi!", Quỷ Đế cười lạnh hai câu.
"Cũng không biết Diệp Bắc Minh xảy ra chuyện gì nữa, thế mà thiên phú tu võ của huynh đệ cậu ta lại kém như vậy!"
Quỷ Đế dừng lại một chút.
"Theo tôi thấy, không bằng..."
Ông ta làm ra động tác cắt cổ.
"Không thể!"
Tuyệt Vô Trần nhìn ông ta một cái: "Chúng ta đã đồng ý với Diệp Bắc Minh phải bảo vệ tốt huynh đệ của cậu ta!"
"Nếu đã vậy thì không thể để hắn ta bị thương được!"
"Cho dù thiên phú của hắn ta có rác rưởi như thế nào, chúng ta cũng phải tuân thủ hứa hẹn nuôi hắn ta cả một đời!"
"Để hắn ta ở lại Huyền Thiên tông, làm đệ tử nội môn đi!"
"Vậy hai người này thì sao?"
Nghiêm Bắc Huyền chỉ vào đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành và Long Khuynh Vũ.
Tuyệt Vô Trần vung tay lên: "Để hai người đó rời khỏi Huyền Thiên tông, tự sinh tự diệt đi!"
"Chờ một chút!"
Hoa Linh Lung có chút không đành lòng: "Đại sư huynh, cho các cô ấy một cơ hội đi!"
"Làm việc gì cũng đừng quá đáng, nhỡ may nhóc Diệp không chết..."
Mấy người sững sờ.
Sau đó đều bật cười!
"Cậu ta không chết thì sao chứ?", Tiêu Bất Hủ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoa Linh Lung nhíu chặt mày, luôn cảm giác có chút không nỡ.
Tuyệt Vô Trần suy nghĩ một chút: "Thôi được, vậy cứ để hai người này ở lại Huyền Thiên tông làm đệ tử ngoại môn đi".
"Ha ha..."
Quỷ Đế cười cười: "Đại sư huynh, chúng ta còn có một ước định khác với Diệp Bắc Minh!"
"Chỉ cần cậu ta gia nhập Huyền Thiên tông, chúng ta sẽ cứu trăm vị sư phụ của cậu ta!"
"Bây giờ cậu ta đã chết rồi, cho dù chúng ta không cứu đám sư phụ này cũng không tính làm trái lời hứa!"
Nói đến đây, ánh mắt Quỷ Đế nóng như lửa.
Hô hấp cũng biến thành dồn dập!
Ông ta nhìn về phía chỗ sâu Long Thai Trì, nuốt nước miếng: "Tất cả thân xác của trăm người này đều là do tinh khí trong Long Thai Trì ngưng tụ mà thành!"
"Nói một cách khác, thân thể mỗi người đều có giá trị dược dụng có thể so với nhân sâm hàng triệu năm!"
"Để bọn họ cho tôi luyện đan đi!"
Tuyệt Vô Trần ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
"Quá tốt rồi!"
Quỷ Đế vô cùng mừng rỡ, đâm đầu thẳng vào bên trong Long Thai Trì.
Ông ta khoát tay, chộp về phía cơ thể một vị sư phụ!
Đúng lúc là người đỡ đầu!
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay ông ta mới chạm vào cơ thể của người đỡ đầu liền hét thảm một tiếng "A".
"Luân Hồi Ấn Ký? Làm sao có thể!"
Quỷ Đế bị dọa sợ đến mức con ngươi co vào, chật vật lui lại giống như là nổi điên: "Người Luân Hồi? Trời ạ!"
"Trăm người này... tất cả bọn họ đều là người Luân Hồi!"
...
"Cho nên, trừ khi đạt được truyền thừa trong hang đá, nếu không chúng ta không thể ra ngoài được?"
Nghe xong Lê Mộng Ly giải thích, Diệp Bắc Minh vô cùng phiền muộn!
Hang đá không lớn, không gian bên trong cũng chỉ rộng khoảng mười ngàn mét vuông.
Trong mười lần hô hấp, anh có thể đi hết toàn bộ hang đá một lần!
Thế nhưng trong hang đá này ngoại trừ mấy chục bộ xương khô ra.
Thì chỉ có vách đá bóng loáng, mặt đất trống rỗng!
Không có cái gì! Rỗng tuếch!
Nơi như thế này thì có truyền thừa cái quỷ gì chứ!
Thẩm Nại Tuyết khó hiểu: "Cô Lê, tin tức của cô liệu có nhầm lẫn gì không?"
"Nơi đây không có cái gì, làm sao có thể có truyền thừa của một vị chân thần chứ?"
"Thần Mộ trong miệng cô liệu có phải là giả hay không?"
"Ha ha!"
Lê Mộng Ly ngạo mạn cười một tiếng: "Bằng thân phận của tôi, cần phải lừa hai người ư?"
"Hai người có tư cách gì để tôi phải lừa gạt?"
Chát!
Một lực lượng rơi vào trên mặt Lê Mộng Ly, trực tiếp quất bay cô ta ra ngoài!
Cả người cô ta đập mạnh lên trên vách hang đá!
"Anh!"
Lê Mộng Ly trừng to mắt, không thể tin được Diệp Bắc Minh dám ra tay với cô ta: "Anh dám đánh tôi?"
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Biết vì sao tôi không giết cô không?"
"Chỉ là bởi vì cô còn có một chút xíu tác dụng, nếu cô còn nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu vừa rồi nữa!"
"Tôi có hàng ngàn biện pháp để cô sống không bằng chết, hiểu chưa?"
Thân thể mềm mại của Lê Mộng Ly run lên, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh!
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người nào dám dạy dỗ cô ta như vậy!
Chứ đừng nói đến việc uy hiếp muốn giết cô ta!
Nghĩ tới đây, Lê Mộng Ly cảm giác vô cùng uất ức!
Sống mũi cô ta chua xót, nước mắt tuôn ra từ trong đôi mắt đẹp: "Anh... anh bắt nạt tôi, hu hu hu..."
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình.
Nếu như Lê Mộng Ly phản kháng, anh sẽ có hàng chục ngàn loại biện pháp đối phó với cô ta!
Nhưng bây giờ Lê Mộng Ly vừa khóc, Diệp Bắc Minh có chút bất đắc dĩ: "Cô Thẩm, có phải tôi hơi quá đáng rồi không?"
Thẩm Nại Tuyết co giật khóe miệng: "Anh Diệp, anh luôn đối xử với phụ nữ như vậy sao?"
"Đương nhiên là không rồi".
"Tôi đã kiểm tra căn cốt của tên nhóc này rồi, vô cùng bình thường... Thậm chí có thể nói là rác rưởi!", Quỷ Đế cười lạnh hai câu.
"Cũng không biết Diệp Bắc Minh xảy ra chuyện gì nữa, thế mà thiên phú tu võ của huynh đệ cậu ta lại kém như vậy!"
Quỷ Đế dừng lại một chút.
"Theo tôi thấy, không bằng..."
Ông ta làm ra động tác cắt cổ.
"Không thể!"
Tuyệt Vô Trần nhìn ông ta một cái: "Chúng ta đã đồng ý với Diệp Bắc Minh phải bảo vệ tốt huynh đệ của cậu ta!"
"Nếu đã vậy thì không thể để hắn ta bị thương được!"
"Cho dù thiên phú của hắn ta có rác rưởi như thế nào, chúng ta cũng phải tuân thủ hứa hẹn nuôi hắn ta cả một đời!"
"Để hắn ta ở lại Huyền Thiên tông, làm đệ tử nội môn đi!"
"Vậy hai người này thì sao?"
Nghiêm Bắc Huyền chỉ vào đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành và Long Khuynh Vũ.
Tuyệt Vô Trần vung tay lên: "Để hai người đó rời khỏi Huyền Thiên tông, tự sinh tự diệt đi!"
"Chờ một chút!"
Hoa Linh Lung có chút không đành lòng: "Đại sư huynh, cho các cô ấy một cơ hội đi!"
"Làm việc gì cũng đừng quá đáng, nhỡ may nhóc Diệp không chết..."
Mấy người sững sờ.
Sau đó đều bật cười!
"Cậu ta không chết thì sao chứ?", Tiêu Bất Hủ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoa Linh Lung nhíu chặt mày, luôn cảm giác có chút không nỡ.
Tuyệt Vô Trần suy nghĩ một chút: "Thôi được, vậy cứ để hai người này ở lại Huyền Thiên tông làm đệ tử ngoại môn đi".
"Ha ha..."
Quỷ Đế cười cười: "Đại sư huynh, chúng ta còn có một ước định khác với Diệp Bắc Minh!"
"Chỉ cần cậu ta gia nhập Huyền Thiên tông, chúng ta sẽ cứu trăm vị sư phụ của cậu ta!"
"Bây giờ cậu ta đã chết rồi, cho dù chúng ta không cứu đám sư phụ này cũng không tính làm trái lời hứa!"
Nói đến đây, ánh mắt Quỷ Đế nóng như lửa.
Hô hấp cũng biến thành dồn dập!
Ông ta nhìn về phía chỗ sâu Long Thai Trì, nuốt nước miếng: "Tất cả thân xác của trăm người này đều là do tinh khí trong Long Thai Trì ngưng tụ mà thành!"
"Nói một cách khác, thân thể mỗi người đều có giá trị dược dụng có thể so với nhân sâm hàng triệu năm!"
"Để bọn họ cho tôi luyện đan đi!"
Tuyệt Vô Trần ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý.
"Quá tốt rồi!"
Quỷ Đế vô cùng mừng rỡ, đâm đầu thẳng vào bên trong Long Thai Trì.
Ông ta khoát tay, chộp về phía cơ thể một vị sư phụ!
Đúng lúc là người đỡ đầu!
Nhưng trong nháy mắt khi bàn tay ông ta mới chạm vào cơ thể của người đỡ đầu liền hét thảm một tiếng "A".
"Luân Hồi Ấn Ký? Làm sao có thể!"
Quỷ Đế bị dọa sợ đến mức con ngươi co vào, chật vật lui lại giống như là nổi điên: "Người Luân Hồi? Trời ạ!"
"Trăm người này... tất cả bọn họ đều là người Luân Hồi!"
...
"Cho nên, trừ khi đạt được truyền thừa trong hang đá, nếu không chúng ta không thể ra ngoài được?"
Nghe xong Lê Mộng Ly giải thích, Diệp Bắc Minh vô cùng phiền muộn!
Hang đá không lớn, không gian bên trong cũng chỉ rộng khoảng mười ngàn mét vuông.
Trong mười lần hô hấp, anh có thể đi hết toàn bộ hang đá một lần!
Thế nhưng trong hang đá này ngoại trừ mấy chục bộ xương khô ra.
Thì chỉ có vách đá bóng loáng, mặt đất trống rỗng!
Không có cái gì! Rỗng tuếch!
Nơi như thế này thì có truyền thừa cái quỷ gì chứ!
Thẩm Nại Tuyết khó hiểu: "Cô Lê, tin tức của cô liệu có nhầm lẫn gì không?"
"Nơi đây không có cái gì, làm sao có thể có truyền thừa của một vị chân thần chứ?"
"Thần Mộ trong miệng cô liệu có phải là giả hay không?"
"Ha ha!"
Lê Mộng Ly ngạo mạn cười một tiếng: "Bằng thân phận của tôi, cần phải lừa hai người ư?"
"Hai người có tư cách gì để tôi phải lừa gạt?"
Chát!
Một lực lượng rơi vào trên mặt Lê Mộng Ly, trực tiếp quất bay cô ta ra ngoài!
Cả người cô ta đập mạnh lên trên vách hang đá!
"Anh!"
Lê Mộng Ly trừng to mắt, không thể tin được Diệp Bắc Minh dám ra tay với cô ta: "Anh dám đánh tôi?"
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Biết vì sao tôi không giết cô không?"
"Chỉ là bởi vì cô còn có một chút xíu tác dụng, nếu cô còn nói chuyện với chúng tôi bằng giọng điệu vừa rồi nữa!"
"Tôi có hàng ngàn biện pháp để cô sống không bằng chết, hiểu chưa?"
Thân thể mềm mại của Lê Mộng Ly run lên, ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh!
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có người nào dám dạy dỗ cô ta như vậy!
Chứ đừng nói đến việc uy hiếp muốn giết cô ta!
Nghĩ tới đây, Lê Mộng Ly cảm giác vô cùng uất ức!
Sống mũi cô ta chua xót, nước mắt tuôn ra từ trong đôi mắt đẹp: "Anh... anh bắt nạt tôi, hu hu hu..."
Diệp Bắc Minh khẽ giật mình.
Nếu như Lê Mộng Ly phản kháng, anh sẽ có hàng chục ngàn loại biện pháp đối phó với cô ta!
Nhưng bây giờ Lê Mộng Ly vừa khóc, Diệp Bắc Minh có chút bất đắc dĩ: "Cô Thẩm, có phải tôi hơi quá đáng rồi không?"
Thẩm Nại Tuyết co giật khóe miệng: "Anh Diệp, anh luôn đối xử với phụ nữ như vậy sao?"
"Đương nhiên là không rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.