Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1752: Một tỷ năm

Ss Tần

09/04/2024

“Độc Cô Bá Đạo, tôi đang thương lượng với ông, ông đừng có uống kính không uống lại uống rượu phạt!”

Đường Hạo trực tiếp gọi thẳng tên!

Càng không hề che giấu sát ý trong ánh mắt!

Tuy trong lòng Độc Cô Bá Đạo rất tức giận!

Nhưng lý trí lại thắng cơn giận!

‘Hay cho một tên súc sinh, lại muốn trèo lên đầu của Độc Cô Bá Đạo tao! Xem ra phải tiễn mãy lên đường rồi!’

“Ông trời muốn diệt mày, thì phải cho mày điên cuồng trước, vậy để mày điên cuồng một thời gian đi!’

Độc Cô Bá Đạo áp chế cơn lửa giận xuống!

Phù!

Hít sâu một hơi, cố nở nụ cười: “Đường Hạo, cậu đúng là nhân tài!”

“Độc Cô Bá Đạo tôi cũng không có gì có thể dạy cậu nữa, cũng không xứng làm sư phụ của cậu!”

Giơ tay lấy ra một thanh bảo kiếm từ chiếc nhẫn trữ vật: “Bắt đầu từ bây giờ, tình nghĩa sư đồ chúng ta như thanh kiếm này!”

Choang!

Bảo kiếm gãy thành đôi!



Cùng lúc đó, ở đại sảnh Thiên Hạ Đệ Nhất Đan.

“Yên Nhi, tôi tạm thời cầm máu cho hai cánh tay của cô, sau đó khí sắc của cô sẽ tốt lên nhiều!”

Diệp Bắc Minh cắm kim châm lên cánh tay Vương Yên Nhi: “Có điều, hồi phục hai cánh tay thì cần phải có thời gian”.

Vương Yên Nhi cười gật đầu: “Được, tôi tin cậu”.

“Đúng rồi, các sư tỷ của tôi đâu?”

Diệp Bắc Minh mới phát hiện mấy sư tỷ đều không ở Thiên Hạ Đệ Nhất Đan và Thiên Hạ Đệ Nhất Y!

Vương Yên Nhi nói: “Hôm đó sau khi cậu Diệp rời đi, chín người đã nói những lời như điện chủ, kế tiếp Hoa tộc Thượng Cổ…”

“Kế hoạch… cơ hội cuối cùng, rồi tất cả rời khỏi thành phố Thần!”



Sau khi bảo Vương Yên Nhi đi nghỉ, Diệp Bắc Minh quay về phòng.

Cau chặt mày!

Anh cứ cảm thấy chín sư tỷ đang gánh bác một bí mật cực lớn!

Bí mật này có quan hệ rất lớn với Hoa tộc Thượng Cổ!

Chỉ tiếc là, các sư tỷ không nói ra!

Lần này, tại sao lại rời đi?

“Cơ hội cuối cùng…”

Diệp Bắc Minh lẩm bẩm, sau đó truyền âm: “Tiểu tháp, ông cảm thấy là thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Từ những lời của Vương Yên Nhi suy đoán, rất có thể là họ cần đi làm nốt những việc sau này của chủ Luân Hồi!”

“Chuyện này, liên quan đến việc kế tiếp Hoa tộc Thượng Cổ, hơn nữa rất có thể cậu là mấu chốt của chuyện này!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tôi là mấu chốt?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nếu không cậu nghĩ thế nào? Cậu may mắn hơn người, cực kỳ nghịch thiên!”

“Bản tháp từng có hàng trăm ký chủ, luận thành tựu thì cậu con chưa được tới lượt!”

“Chỉ luận về may mắn, cậu chắc chắn là số một!”

“Thậm chí bản tháp còn nghi ngờ, có người bày ra thế trận, dồn hết tất cả may mắn của Hoa tộc Thượng Cổ lên cậu!”

“Ngoại từ cậu cõng hết may mắn của cả chủng tộc, bản tháp thực sự không nghĩ được may mắn của cậu ở đâu ra!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người!

Gánh hết may mắn của Hoa tộc Thượng Cổ?

Cái gánh này cũng lớn quá rồi!

Vẫn nên suy nghĩ việc làm thế nào để hồi phục hai cánh tay của Vương Yên Nhi thì hơn!

Sau đó, Diệp Bắc Minh nhớ lại hết một lượt y thuật của trăm vị sư phụ để lại!

Rồi lại tìm phương pháp từ trong truyền thừa mà Hoa tộc Thượng Cổ để lại!

Cuối cùng.



Vẻ mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống!

“Những thứ có thể giúp Yên Nhi hồi phục cánh tay đều là thiên tài địa bảo, loại dược liệu này vốn không thể rời khỏi nơi sinh trưởng!”

“Trừ phi trực tiếp luyện đan ở ngay nơi thiên tài địa bảo mọc ra…”

Ầm ầm!

Đột nhiên.

Trên không trung nghĩa địa Hỗn Độn vang lên tiếng sét đánh!

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng, thần hồn tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn: “Tiền bối Hiên Viên, vãn bối có chuyện muốn chỉ giáo!”

Vù!

Sau trong nghĩa địa Hỗn Độn, một phần mộ cổ xưa lóe lên ánh hào quang!

Liền sau đó.

Một bóng hình vĩ đại xuất hiện trên không trung mộ huyệt, bền chắc hơn trước đây ba phần!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tiền bối Hiên Viên, thần hồn của ông hồi phục rồi ư?”

Hiên Viên Hoàng Đế cười gật đầu: “Từ sau khi cậu tăng cảnh giới, sức mạnh của nghĩa địa Hỗn Độn mạnh hơn rất nhiều!”

“Theo tốc độ này, thêm một kỷ nguyên nữa thì tôi có thể rơi khỏi nơi này rồi!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Thật không? Tốt quá rồi!”

“Có điều, một kỷ nguyên là bao lâu?”

Hiên Viên Hoàng Đế cười: “Một trăm năm là một thời đại, một tỷ năm là một kỷ nguyên!”

“Phụt…”

Diệp Bắc Minh lảo đảo, suýt nữa thổ huyết: “Một… tỷ năm!”

Hoa hiên vàng cũng héo rồi!

Mình có thể sống một tỷ năm không?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, trực tiếp đổi chủ đề: “Tiền bối Hiên Viên, tôi xin hỏi ông một vấn đề thì hơn!”

“Nói đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook