Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1347: Muốn trở thành người đàn ông của tôi sao?
Ss Tần
18/01/2024
Đông Phương Xá Nguyệt hừ nói: “Bổn đế muốn chạy, cậu cản không được đâu!”
“Thế hả?”
Diệp Bắc Minh rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, tiếng rồng ngâm vang lên.
Sau lưng anh hiện lên chín con Ma Long màu đen kèm theo một hư ảnh huyết long khổng lồ to lớn cả nghìn trượng.
Anh vung kiếm chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt.
Phụt!
Đông Phương Xá Nguyệt không thể đỡ được đòn đánh ấy, phun một ngụm máu tươi, rồi bay ra ngoài.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Ôi vãi, chuyện gì thế này?”
Anh bước ra, thi triển Ảnh Thuấn.
Đón được Đông Phương Xá Nguyệt đang bay ra ngoài kia, khí tức của cô ta vô cùng yếu ớt.
Bất cứ lúc nào cũng có thể đi xa.
“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này? Sao cô ta không ra tay đỡ đòn?”
Trái tim Diệp Bắc Minh luống cuống, lòng anh hoảng hốt kinh hoàng.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Không phải cô ta không ra tay đỡ đòn mà là không thể ra tay!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận bảo: “Đầu tiên, cô ta đã bị người trong gia tộc Đông Phương phản bội, vốn đã bị trọng thương rồi!”
“Thứ hai, vết thương cũ còn chưa khôi phục đã bị cậu bồi thêm một kiếm!”
“Thứ ba, tất cả sức mạnh của của cô ta tập trung hết vào bụng, như đang bảo vệ cái gì đó!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.
Ngay sau đó.
Con mắt Thần Ma mở ra giữa mi tâm.
“Đây...”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, đã có con của tôi rồi sao không chịu thừa nhận chứ?”
“Ha ha...”
Đông Phương Xá Nguyệt cười tự giễu: “Bởi vì đứa bé nên cậu mới chịu đối xử dịu dàng với tôi sao?”
“Muốn giết thì cứ giết, thâm tình tới chậm còn ti tiện hơn cỏ ven đường!”
“Tôi...”
Diệp Bắc Minh cứng họng không biết nói gì.
Anh vừa tức giận vừa buồn cười: “Đến giờ mà cô vẫn còn cứ ngoan cố sao? Nếu cô không giết tôi thì sao tôi làm vậy chứ?”
“Sợ rằng cô chưa biết xưa nay tôi chưa bao giờ nương tay với kẻ địch!”
“Nếu tôi muốn giết cô thì khi ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ cô đã chết từ thuở nào rồi!”
“Dẫu cho cô có là Thần Đế!”
Anh nói chắc như đinh đóng cọc, không để cô ta nghi ngờ.
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, gương mặt ửng hồng.
“Á... lẽ nào cậu ta thích mình thật? Không... không thể nào…”
Ánh mắt cô ta lảng tránh.
Giờ phút này, một niềm vui kỳ lạ dâng trào trong lòng cô ta.
“Đây là... tình yêu nam nữ à? Thật kỳ lạ, thật diệu kỳ làm sao...”
“Bỗng nhiên cảm giác tất cả mọi thứ…”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Tôi đưa cô đi chữa trị trước”.
Anh nghĩ một ý rồi đưa Đông Phương Xá Nguyệt vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Cả hai bước đến chỗ Long Thai Trì, Hầu Tử vẫn đang tĩnh dưỡng trong đó.
Diệp Bắc Minh hái vài lá Long Huyết Bồ Đề, đút cho Đông Phương Xá Nguyệt ăn.
Vết thương trên người Đông Phương Xá Nguyệt chuyển biến tốt đẹp hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, đây là di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ sao?”
“Sao nó lại ở trong cơ thể cậu chứ?”
“Còn cả Long Huyết Bồ Đề nữa, sao cậu có được nó thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta rồi nói: “Đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, lòng cô nghĩ thế nào vậy?”
Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt, bỗng cười một cách ngạo mạn: “Muốn trở thành người đàn ông của tôi sao? Được chứ!”
“Đầu tiên, từ nay trở đi cậu phải đoạn tuyệt quan hệ với những cô gái khác, đặc biệt là các sư tỷ của cậu!”
“Thứ hai là sau này trong lòng cậu chỉ có mình tôi!”
Diệp Bắc minh quả quyết phủ định: “Không thể nào!”
“Vậy thì không cần thảo luận nữa!”
Sắc mặt Đông Phương Xá Nguyệt thay đổi ngay lập tức, nói: “Từ nay trở đi, chúng ta là kẻ thù!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy nói: “Cô muốn làm kẻ thù của tôi à? Phải được tôi đồng ý đã!”
Anh bước từng bước tới chỗ cô ta, ma khí tuôn trào, khống chế Đông Phương Xá Nguyệt.
Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc: “Cậu định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh cười đầy hàm ý: “Có một số việc cần phải để cô nhớ lại một chút!”
Cơ thể mềm mại của Đông Phương Xá Nguyệt run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy.
Mặt cô ta đỏ bừng, tim như ngừng đập: “Không được...”
Ngay sau đó.
Ma khí ngùn ngụt bao phủ cả hai người họ.
...
Huyền Giới, Huyền Thiên Tông.
Giang Thục Nhiên đi vào một đại điện tọa lạc trên một miệng núi lửa: “Sư phụ, đệ tử xin được gặp mặt ạ!”
“Vào đi!”
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Giang Thục Nhiên đẩy cửa bước vào, không khỏi bất ngờ: “Sư muội, em làm sao thế?”
Gương mặt Sở Vị Ương trắng bệch, cả người đều là máu, nằm trong một cái lồng giam bằng huyền thiết.
Tứ chi đều bị huyền thiết khóa chặt, móc sắt đâm xuyên qua xương bả vai cô ta.
Kinh mạch trên người và đan điền đều bị đánh nát, người đang hấp hối.
“Đồ phế vật này dám vọng tưởng đánh cắp nhân dược của vi sư!”
Bà lão ngồi trên đài cao cười khinh khỉnh.
“Nhân dược ư?”
Giang Thục Nhiên lạnh run người.
Sắc mặt bà lão kia lạnh như băng: “Không nên hỏi thì chớ hỏi!”
“Thục Nhiên, nhiệm vụ sư phụ giao cho con tiến triển thế nào rồi?”
“Thế hả?”
Diệp Bắc Minh rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra, tiếng rồng ngâm vang lên.
Sau lưng anh hiện lên chín con Ma Long màu đen kèm theo một hư ảnh huyết long khổng lồ to lớn cả nghìn trượng.
Anh vung kiếm chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt.
Phụt!
Đông Phương Xá Nguyệt không thể đỡ được đòn đánh ấy, phun một ngụm máu tươi, rồi bay ra ngoài.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Ôi vãi, chuyện gì thế này?”
Anh bước ra, thi triển Ảnh Thuấn.
Đón được Đông Phương Xá Nguyệt đang bay ra ngoài kia, khí tức của cô ta vô cùng yếu ớt.
Bất cứ lúc nào cũng có thể đi xa.
“Tiểu Tháp, chuyện gì thế này? Sao cô ta không ra tay đỡ đòn?”
Trái tim Diệp Bắc Minh luống cuống, lòng anh hoảng hốt kinh hoàng.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Không phải cô ta không ra tay đỡ đòn mà là không thể ra tay!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận bảo: “Đầu tiên, cô ta đã bị người trong gia tộc Đông Phương phản bội, vốn đã bị trọng thương rồi!”
“Thứ hai, vết thương cũ còn chưa khôi phục đã bị cậu bồi thêm một kiếm!”
“Thứ ba, tất cả sức mạnh của của cô ta tập trung hết vào bụng, như đang bảo vệ cái gì đó!”
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.
Ngay sau đó.
Con mắt Thần Ma mở ra giữa mi tâm.
“Đây...”
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, đã có con của tôi rồi sao không chịu thừa nhận chứ?”
“Ha ha...”
Đông Phương Xá Nguyệt cười tự giễu: “Bởi vì đứa bé nên cậu mới chịu đối xử dịu dàng với tôi sao?”
“Muốn giết thì cứ giết, thâm tình tới chậm còn ti tiện hơn cỏ ven đường!”
“Tôi...”
Diệp Bắc Minh cứng họng không biết nói gì.
Anh vừa tức giận vừa buồn cười: “Đến giờ mà cô vẫn còn cứ ngoan cố sao? Nếu cô không giết tôi thì sao tôi làm vậy chứ?”
“Sợ rằng cô chưa biết xưa nay tôi chưa bao giờ nương tay với kẻ địch!”
“Nếu tôi muốn giết cô thì khi ở di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ cô đã chết từ thuở nào rồi!”
“Dẫu cho cô có là Thần Đế!”
Anh nói chắc như đinh đóng cọc, không để cô ta nghi ngờ.
Đông Phương Xá Nguyệt hoảng hốt, gương mặt ửng hồng.
“Á... lẽ nào cậu ta thích mình thật? Không... không thể nào…”
Ánh mắt cô ta lảng tránh.
Giờ phút này, một niềm vui kỳ lạ dâng trào trong lòng cô ta.
“Đây là... tình yêu nam nữ à? Thật kỳ lạ, thật diệu kỳ làm sao...”
“Bỗng nhiên cảm giác tất cả mọi thứ…”
Diệp Bắc Minh thở dài: “Tôi đưa cô đi chữa trị trước”.
Anh nghĩ một ý rồi đưa Đông Phương Xá Nguyệt vào di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Cả hai bước đến chỗ Long Thai Trì, Hầu Tử vẫn đang tĩnh dưỡng trong đó.
Diệp Bắc Minh hái vài lá Long Huyết Bồ Đề, đút cho Đông Phương Xá Nguyệt ăn.
Vết thương trên người Đông Phương Xá Nguyệt chuyển biến tốt đẹp hơn, cô ta kinh ngạc thốt lên: “Không thể nào, đây là di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ sao?”
“Sao nó lại ở trong cơ thể cậu chứ?”
“Còn cả Long Huyết Bồ Đề nữa, sao cậu có được nó thế?”
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta rồi nói: “Đừng đánh trống lảng sang chuyện khác, lòng cô nghĩ thế nào vậy?”
Đông Phương Xá Nguyệt dời mắt, bỗng cười một cách ngạo mạn: “Muốn trở thành người đàn ông của tôi sao? Được chứ!”
“Đầu tiên, từ nay trở đi cậu phải đoạn tuyệt quan hệ với những cô gái khác, đặc biệt là các sư tỷ của cậu!”
“Thứ hai là sau này trong lòng cậu chỉ có mình tôi!”
Diệp Bắc minh quả quyết phủ định: “Không thể nào!”
“Vậy thì không cần thảo luận nữa!”
Sắc mặt Đông Phương Xá Nguyệt thay đổi ngay lập tức, nói: “Từ nay trở đi, chúng ta là kẻ thù!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy nói: “Cô muốn làm kẻ thù của tôi à? Phải được tôi đồng ý đã!”
Anh bước từng bước tới chỗ cô ta, ma khí tuôn trào, khống chế Đông Phương Xá Nguyệt.
Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc: “Cậu định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh cười đầy hàm ý: “Có một số việc cần phải để cô nhớ lại một chút!”
Cơ thể mềm mại của Đông Phương Xá Nguyệt run lên, trong đầu hiện lên hình ảnh ngày hôm ấy.
Mặt cô ta đỏ bừng, tim như ngừng đập: “Không được...”
Ngay sau đó.
Ma khí ngùn ngụt bao phủ cả hai người họ.
...
Huyền Giới, Huyền Thiên Tông.
Giang Thục Nhiên đi vào một đại điện tọa lạc trên một miệng núi lửa: “Sư phụ, đệ tử xin được gặp mặt ạ!”
“Vào đi!”
Giọng nói trầm khàn vang lên.
Giang Thục Nhiên đẩy cửa bước vào, không khỏi bất ngờ: “Sư muội, em làm sao thế?”
Gương mặt Sở Vị Ương trắng bệch, cả người đều là máu, nằm trong một cái lồng giam bằng huyền thiết.
Tứ chi đều bị huyền thiết khóa chặt, móc sắt đâm xuyên qua xương bả vai cô ta.
Kinh mạch trên người và đan điền đều bị đánh nát, người đang hấp hối.
“Đồ phế vật này dám vọng tưởng đánh cắp nhân dược của vi sư!”
Bà lão ngồi trên đài cao cười khinh khỉnh.
“Nhân dược ư?”
Giang Thục Nhiên lạnh run người.
Sắc mặt bà lão kia lạnh như băng: “Không nên hỏi thì chớ hỏi!”
“Thục Nhiên, nhiệm vụ sư phụ giao cho con tiến triển thế nào rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.