Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1981: Nghê Hoàng: Mau gọi sư tỷ!
Ss Tần
03/06/2024
Một viên Quy Linh đan có thể giúp anh đột phá một đại cảnh giới!
Nếu tham gia đại hội Thiên Đan, rồi có thêm một viên Quy Linh đan nữa, thế thì cũng không phải là không được!
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: "Chỉ e là không được! Cậu Diệp, để phòng ngừa có người đục nước béo cò, đại hội Thiên Đan yêu cầu phải báo danh trước ba tháng!"
"Hơn nữa phải tham gia buổi tuyển chọn chung nữa!"
"Bây giờ cậu muốn tham gia thì muộn rồi, cậu lại không phải người của Thiên Cơ Môn!"
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Cái này đơn giản mà, tôi bái tiền bối làm thầy là được!"
"Trở thành thành viên của Thiên Cơ Môn thôi mà?"
"Cái gì?"
Mọi người trên quảng trường đơ ra, còn có thể như thế hả?
Có vẻ Thiên Cơ lão nhân đã đoán trước được, khóe môi ông ta sắp cong lên tận trời rồi nhưng vẫn cố ra vẻ lắc đầu khó xử: "Không được, thế sao được? Thực lực của lão phu còn không bằng cậu!"
Diệp Bắc Minnh đang định lên tiếng.
"Được rồi đồ nhi, giờ không còn sớm nữa, đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi!"
"Làm một cái lễ bái sư trước rồi nói tiếp!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Mọi người: "..."
Không phải nói không cần à?
Diệp Bắc Minh cũng không nói lời vô nghĩa, anh quỳ xuống bái Thiên Cơ lão nhân rồi nói: "Đệ tử Diệp Bắc Minh, tham kiến sư phụ!"
"Đứng lên đi... ha ha ha, mau... ha ha ha ha, đồ đệ ngoan mau đứng lên đi!" Thiên Cơ lão nhân cong môi cười, hai tay đặt lên vai Diệp Bắc Minh đỡ anh đứng dậy.
Nghê Hoàng phì cười: "Xì! Diệp đại ca, ơ... không đúng!"
"Bọn ta vào môn trước đệ, tính ra đệ là tiểu sư đệ của bọn ta! Mau gọi sư tỷ đi!"
Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: "Cô có chắn cô muốn làm sư tỷ của tôi không?"
Lục Linh Nhi khẽ cười một tiếng: "Làm sư tỷ của người ta rồi thì không được làm chức khác nữa đâu!"
"Ách..."
Nghê Hoàng nghẹn lời, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: "Thôi vậy... chúng ta cái nào ra cái đó, anh gọi sư phụ là sư phụ, tôi vẫn gọi anh là Diệp đại ca thôi..."
Cùng lúc đó.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ tượng đá Linh Quy bên cạnh: "Cổ Nhất Hàn thật sự chưa làm trọn chức trách của người thủ hộ đảo Rùa!"
"Diệp Bắc Minh giết chết Cổ Nhất Hàn, xóa sổ quy tắc đảo Rùa, vô tội!"
"Hoàng Minh Phong tự nguyện từ bỏ thân phận người thủ hộ đảo Rùa, uy hiếp Diệp Bắc Minh ngay tại chỗ, Diệp Bắc Minh giết Hoàng Minh Phong, vô tội!"
Mọi người trên quảng trường xôn xao, kinh ngạc nhìn sang bên đó!
"Cái này như trò trẻ con vậy?"
"Không ngờ Diệp Bắc Minh lại vô tội thật á?"
"Chí ít về mặt lý thì Diệp Bắc Minh đúng, những người thủ hộ khác cũng không tìm được vấn đề gì!"
"Hai người thủ hộ cứ chết như thế? Rồi giờ vô tội?"
Không đợi mọi người nghĩ thêm.
"Trận khôi hài này kết thúc tại đây, đại hội Thiên Đan sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"
"Các thí sinh tham gia chuẩn bị, những người không có phận sự hãy lùi ra khỏi khu vực thi đấu!"
Theo tiếng ầm ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Linh Quy rung chuyển dữ dội!"
Mặt đất xung quanh tượng đá Linh Quy thiên tôn, hàng chục ngàn viên gạch lát sàn lớn từ từ nhô lên, rồi tạo thành hàng vạn cột đá cao hơn mười mét!
Tám người thủ hộ đảo Rùa còn lại bước ra một bước, sau đó mỗi người lấy ra một kiện pháp khí.
Bọn họ rót thần lực vào pháp khí, pháp khí nở rộ ký hiệu không gian, hình thành các bức chắn tỏa ra hào quang trong suốt.
Phong tỏa hơn vạn cột đá bên trong.
"Các thí sinh chuẩn bị!"
Đan sư của các tông môn lớn đang đứng trong đám đông, thấy thế mỗi người đều lấy ra một miếng lệnh bài màu đen, tìm lấy một cột đá rồi leo lên.
"Tử Chân, Tử Linh, dựa vào hai người đấy!" Hứa Đại Niên nói.
Hai người gật đầu, sau đó mỗi người tìm một cột đá đứng lên.
Thiên Cơ lão nhân lấy một miếng lệnh bài màu đen ra đưa cho Diệp Bắc Minh: "Minh à, quan trọng là tham gia!"
"Sư phụ yên tâm!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh chủ động leo lên cái cột đá trống bên cạnh Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh.
Còn bên Luân Hồi Tông, Lục Thiêu và bốn lão giả khác đều lấy ra lệnh bài màu đen rồi leo lên cột đá.
Lục Thiêu còn đặc biệt chọn cái cột đá ở bên cạnh Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc kia, cậu che dấu kỹ thật đấy! Thực lực cảnh giới Đạo Tổ, giống bản công tử!"
"Nhưng nếu bàn về trình độ trên phương diện luyện đan, e là cậu phải thua rồi!"
"Không ngại cho cậu biết này, bản công tử luyện đan, luyện võ đều siêu!"
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý.
Anh đang nghĩ thầm.
Nếu mình mà có thêm một viên Quy Linh đan nữa, chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, có khi còn lên luôn cảnh giới Hợp Đạo ý chứ?
"Này cậu kia, cậu sợ à? Không tự tin vào bản thân hả?"
Lục Thiêu vẫn không tha.
Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt.
"Ha ha ha ha"
Lục Thiêu cười run cả vai: "Sợ thì nhận đi, cậu ăn một viên Quy Linh đan mới thăng được lên cảnh giới Đạo Tổ! Chắc trước đây cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Hai vạn tuổi hay ba vạn tuổi?"
"Năm nay bản công tử mười ba nghìn tuổi, đang ở cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Viên Quy Linh đan này tôi buộc phải chiếm được!"
"Đợi tôi giành được viên Quy Linh đan này, tôi có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn ở tuổi mười ba nghìn! Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!"
Diệp Bắc Minh còn chẳng cảm thấy tức giận một tí nào!
Trong lòng dư ra cảm giác cạn lời!
Cái tên này, sao mà lắm trò thế!
Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh đang ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.
Lục Thiêu cứ nói dai, Diệp Bắc Minh thì trả lời một chữ cũng lười.
"Diệp Bắc Minh, vì sao cậu không nói gì? Trả lời bản công tử đi!" Nói một phát cả tràng dài, thế mà Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lại một từ, Lục Thiêu sốt cả ruột.
Như thế thì trông mình có vẻ ngốc nghếch!
"Đù! Diệp Bắc Minh, cậu có dám cá cược với bản công tử không?"
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Lúc này anh mới thấy có hứng thú, khóe miệng hiện ra vẻ hứng thú!
Lần đầu tiên anh đáp lại Lục Thiêu: "Cược cái gì?"
Lục Thiêu lắc đầu cười lạnh: "Tôi đã là đan sư Tứ đỉnh rồi, cược gì thì cậu cũng thua thôi!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc nói: "Đan sư Tứ đỉnh? Đây là cảnh giới Đan Đạo gì vậy?"
"Cảnh giới cao nhất của người luyện đan, không phải là Đan tôn cấp chín à?"
Mọi người sửng sốt!
Mọi người kinh ngạc nhìn sang
Lục Thiêu cũng ngây ra vài giây, sau đó hắn ta cười ầm lên: "Ha ha ha ha! Nhóc con, Đan tôn cấp chín ý hả? Đó là cảnh giới phế vậy gì vậy!"
"Cậu thật là, tôi buồn cười quá... ha ha ha! Đến đan sư tứ đỉnh là gì cậu cũng không biết hả?"
Phía dưới.
Mọi người xôn xao!
"Đan sư Tứ đỉnh mà cũng không biết? Thế chẳng phải là đang hồ nháo à!"
"Tên nhóc này, thực lực võ đạo thì rất mạnh! Nhưng ở phương diện đan đạo, có vẻ vẫn còn tay mơ lắm!"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không hiểu cách phân cấp của các anh thôi!"
Cuối cùng Lục Thiêu cũng thấy tự tin hơn, hắn ta lắc đầu chế nhạo: "Nhóc con, thế thì cậu nghe cho rõ đây!"
"Đan tôn cấp chín luyện chế đan dược phổ thông, đúng là đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Bất kể là chất lượng đan dược, hay vỏ ngoài viên đan, đường vân của viên đan, đan y các kiểu đều đạt đến cực hạn!"
"Nhưng cậu phải biết! Có những đan dược, không thể luyện chế thành công chỉ với một lò, mà phải chia ra để luyện chế!"
"Lúc này thì cần đan sư khống chế cùng lúc vài cái đỉnh luyện đan!"
"Khống chế hai đan đỉnh một lúc, hơn nữa đan dược luyện ra từ mỗi đan đỉnh đều đạt đến chất lượng của đan tôn cấp chín, thì có thể được gọi là đan sư hai đỉnh!"
"Tuy khống chế cùng lúc hơn một đan đỉnh thì yêu cầu thần hồn phải tập trung hơn gấp mười lần!"
"Nhưng bản công tử có thể khống chế bốn đan đỉnh một lúc, đan dược luyện chế ra đều đạt chất lượng đan tôn cấp chín!"
"Thế nên, bản công tử là đan sư tứ phẩm, cậu có luyện cả đời cũng không đạt được cảnh giới đấy đâu!"
Nói một vèo hết luôn!
Mặt hắn ngạo nghễ!
Diệp Bắc Minh cũng hiểu ra: "Hóa ra là vậy, tôi học được rồi."
"Ha ha ha ha!"
Lục Thiêu cười vui vẻ: "Nhóc con, cậu có được không vậy?
Diệp Bắc Minh nghĩ gì đó rồi gật đầu: "Nếu chia cấp theo việc khống chế đan đỉnh, vậy chắc tôi ở cảnh giới có thể khống chế mấy trăm đan đỉnh cùng lúc đấy!"
Anh vừa dứt lời.
Toàn bộ quảng trường Linh Quy im lặng như tờ!
Mọi người há hốc miệng, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ vậy!
Mấy trăm cái?
Tên này đang nằm mơ à?
Nếu tham gia đại hội Thiên Đan, rồi có thêm một viên Quy Linh đan nữa, thế thì cũng không phải là không được!
Thiên Cơ lão nhân lắc đầu: "Chỉ e là không được! Cậu Diệp, để phòng ngừa có người đục nước béo cò, đại hội Thiên Đan yêu cầu phải báo danh trước ba tháng!"
"Hơn nữa phải tham gia buổi tuyển chọn chung nữa!"
"Bây giờ cậu muốn tham gia thì muộn rồi, cậu lại không phải người của Thiên Cơ Môn!"
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: "Cái này đơn giản mà, tôi bái tiền bối làm thầy là được!"
"Trở thành thành viên của Thiên Cơ Môn thôi mà?"
"Cái gì?"
Mọi người trên quảng trường đơ ra, còn có thể như thế hả?
Có vẻ Thiên Cơ lão nhân đã đoán trước được, khóe môi ông ta sắp cong lên tận trời rồi nhưng vẫn cố ra vẻ lắc đầu khó xử: "Không được, thế sao được? Thực lực của lão phu còn không bằng cậu!"
Diệp Bắc Minnh đang định lên tiếng.
"Được rồi đồ nhi, giờ không còn sớm nữa, đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi!"
"Làm một cái lễ bái sư trước rồi nói tiếp!"
Diệp Bắc Minh: "..."
Mọi người: "..."
Không phải nói không cần à?
Diệp Bắc Minh cũng không nói lời vô nghĩa, anh quỳ xuống bái Thiên Cơ lão nhân rồi nói: "Đệ tử Diệp Bắc Minh, tham kiến sư phụ!"
"Đứng lên đi... ha ha ha, mau... ha ha ha ha, đồ đệ ngoan mau đứng lên đi!" Thiên Cơ lão nhân cong môi cười, hai tay đặt lên vai Diệp Bắc Minh đỡ anh đứng dậy.
Nghê Hoàng phì cười: "Xì! Diệp đại ca, ơ... không đúng!"
"Bọn ta vào môn trước đệ, tính ra đệ là tiểu sư đệ của bọn ta! Mau gọi sư tỷ đi!"
Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật: "Cô có chắn cô muốn làm sư tỷ của tôi không?"
Lục Linh Nhi khẽ cười một tiếng: "Làm sư tỷ của người ta rồi thì không được làm chức khác nữa đâu!"
"Ách..."
Nghê Hoàng nghẹn lời, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: "Thôi vậy... chúng ta cái nào ra cái đó, anh gọi sư phụ là sư phụ, tôi vẫn gọi anh là Diệp đại ca thôi..."
Cùng lúc đó.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ tượng đá Linh Quy bên cạnh: "Cổ Nhất Hàn thật sự chưa làm trọn chức trách của người thủ hộ đảo Rùa!"
"Diệp Bắc Minh giết chết Cổ Nhất Hàn, xóa sổ quy tắc đảo Rùa, vô tội!"
"Hoàng Minh Phong tự nguyện từ bỏ thân phận người thủ hộ đảo Rùa, uy hiếp Diệp Bắc Minh ngay tại chỗ, Diệp Bắc Minh giết Hoàng Minh Phong, vô tội!"
Mọi người trên quảng trường xôn xao, kinh ngạc nhìn sang bên đó!
"Cái này như trò trẻ con vậy?"
"Không ngờ Diệp Bắc Minh lại vô tội thật á?"
"Chí ít về mặt lý thì Diệp Bắc Minh đúng, những người thủ hộ khác cũng không tìm được vấn đề gì!"
"Hai người thủ hộ cứ chết như thế? Rồi giờ vô tội?"
Không đợi mọi người nghĩ thêm.
"Trận khôi hài này kết thúc tại đây, đại hội Thiên Đan sẽ bắt đầu ngay bây giờ!"
"Các thí sinh tham gia chuẩn bị, những người không có phận sự hãy lùi ra khỏi khu vực thi đấu!"
Theo tiếng ầm ầm! Một tiếng động lớn vang lên, mặt đất ở quảng trường Linh Quy rung chuyển dữ dội!"
Mặt đất xung quanh tượng đá Linh Quy thiên tôn, hàng chục ngàn viên gạch lát sàn lớn từ từ nhô lên, rồi tạo thành hàng vạn cột đá cao hơn mười mét!
Tám người thủ hộ đảo Rùa còn lại bước ra một bước, sau đó mỗi người lấy ra một kiện pháp khí.
Bọn họ rót thần lực vào pháp khí, pháp khí nở rộ ký hiệu không gian, hình thành các bức chắn tỏa ra hào quang trong suốt.
Phong tỏa hơn vạn cột đá bên trong.
"Các thí sinh chuẩn bị!"
Đan sư của các tông môn lớn đang đứng trong đám đông, thấy thế mỗi người đều lấy ra một miếng lệnh bài màu đen, tìm lấy một cột đá rồi leo lên.
"Tử Chân, Tử Linh, dựa vào hai người đấy!" Hứa Đại Niên nói.
Hai người gật đầu, sau đó mỗi người tìm một cột đá đứng lên.
Thiên Cơ lão nhân lấy một miếng lệnh bài màu đen ra đưa cho Diệp Bắc Minh: "Minh à, quan trọng là tham gia!"
"Sư phụ yên tâm!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười.
Anh chủ động leo lên cái cột đá trống bên cạnh Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh.
Còn bên Luân Hồi Tông, Lục Thiêu và bốn lão giả khác đều lấy ra lệnh bài màu đen rồi leo lên cột đá.
Lục Thiêu còn đặc biệt chọn cái cột đá ở bên cạnh Diệp Bắc Minh: "Tên nhóc kia, cậu che dấu kỹ thật đấy! Thực lực cảnh giới Đạo Tổ, giống bản công tử!"
"Nhưng nếu bàn về trình độ trên phương diện luyện đan, e là cậu phải thua rồi!"
"Không ngại cho cậu biết này, bản công tử luyện đan, luyện võ đều siêu!"
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại, chẳng thèm để ý.
Anh đang nghĩ thầm.
Nếu mình mà có thêm một viên Quy Linh đan nữa, chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, có khi còn lên luôn cảnh giới Hợp Đạo ý chứ?
"Này cậu kia, cậu sợ à? Không tự tin vào bản thân hả?"
Lục Thiêu vẫn không tha.
Diệp Bắc Minh vẫn nhắm mắt.
"Ha ha ha ha"
Lục Thiêu cười run cả vai: "Sợ thì nhận đi, cậu ăn một viên Quy Linh đan mới thăng được lên cảnh giới Đạo Tổ! Chắc trước đây cậu đã chịu nhiều khổ cực lắm nhỉ?"
"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Hai vạn tuổi hay ba vạn tuổi?"
"Năm nay bản công tử mười ba nghìn tuổi, đang ở cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong! Viên Quy Linh đan này tôi buộc phải chiếm được!"
"Đợi tôi giành được viên Quy Linh đan này, tôi có thể tiến vào cảnh giới Đạo Tôn ở tuổi mười ba nghìn! Đến lúc đó, cậu sẽ biết cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn!"
Diệp Bắc Minh còn chẳng cảm thấy tức giận một tí nào!
Trong lòng dư ra cảm giác cạn lời!
Cái tên này, sao mà lắm trò thế!
Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh đang ở bên cạnh quay đầu nhìn sang.
Lục Thiêu cứ nói dai, Diệp Bắc Minh thì trả lời một chữ cũng lười.
"Diệp Bắc Minh, vì sao cậu không nói gì? Trả lời bản công tử đi!" Nói một phát cả tràng dài, thế mà Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lại một từ, Lục Thiêu sốt cả ruột.
Như thế thì trông mình có vẻ ngốc nghếch!
"Đù! Diệp Bắc Minh, cậu có dám cá cược với bản công tử không?"
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Lúc này anh mới thấy có hứng thú, khóe miệng hiện ra vẻ hứng thú!
Lần đầu tiên anh đáp lại Lục Thiêu: "Cược cái gì?"
Lục Thiêu lắc đầu cười lạnh: "Tôi đã là đan sư Tứ đỉnh rồi, cược gì thì cậu cũng thua thôi!"
Diệp Bắc Minh nghi hoặc nói: "Đan sư Tứ đỉnh? Đây là cảnh giới Đan Đạo gì vậy?"
"Cảnh giới cao nhất của người luyện đan, không phải là Đan tôn cấp chín à?"
Mọi người sửng sốt!
Mọi người kinh ngạc nhìn sang
Lục Thiêu cũng ngây ra vài giây, sau đó hắn ta cười ầm lên: "Ha ha ha ha! Nhóc con, Đan tôn cấp chín ý hả? Đó là cảnh giới phế vậy gì vậy!"
"Cậu thật là, tôi buồn cười quá... ha ha ha! Đến đan sư tứ đỉnh là gì cậu cũng không biết hả?"
Phía dưới.
Mọi người xôn xao!
"Đan sư Tứ đỉnh mà cũng không biết? Thế chẳng phải là đang hồ nháo à!"
"Tên nhóc này, thực lực võ đạo thì rất mạnh! Nhưng ở phương diện đan đạo, có vẻ vẫn còn tay mơ lắm!"
Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: "Tôi chỉ không hiểu cách phân cấp của các anh thôi!"
Cuối cùng Lục Thiêu cũng thấy tự tin hơn, hắn ta lắc đầu chế nhạo: "Nhóc con, thế thì cậu nghe cho rõ đây!"
"Đan tôn cấp chín luyện chế đan dược phổ thông, đúng là đã đạt đến cảnh giới cao nhất. Bất kể là chất lượng đan dược, hay vỏ ngoài viên đan, đường vân của viên đan, đan y các kiểu đều đạt đến cực hạn!"
"Nhưng cậu phải biết! Có những đan dược, không thể luyện chế thành công chỉ với một lò, mà phải chia ra để luyện chế!"
"Lúc này thì cần đan sư khống chế cùng lúc vài cái đỉnh luyện đan!"
"Khống chế hai đan đỉnh một lúc, hơn nữa đan dược luyện ra từ mỗi đan đỉnh đều đạt đến chất lượng của đan tôn cấp chín, thì có thể được gọi là đan sư hai đỉnh!"
"Tuy khống chế cùng lúc hơn một đan đỉnh thì yêu cầu thần hồn phải tập trung hơn gấp mười lần!"
"Nhưng bản công tử có thể khống chế bốn đan đỉnh một lúc, đan dược luyện chế ra đều đạt chất lượng đan tôn cấp chín!"
"Thế nên, bản công tử là đan sư tứ phẩm, cậu có luyện cả đời cũng không đạt được cảnh giới đấy đâu!"
Nói một vèo hết luôn!
Mặt hắn ngạo nghễ!
Diệp Bắc Minh cũng hiểu ra: "Hóa ra là vậy, tôi học được rồi."
"Ha ha ha ha!"
Lục Thiêu cười vui vẻ: "Nhóc con, cậu có được không vậy?
Diệp Bắc Minh nghĩ gì đó rồi gật đầu: "Nếu chia cấp theo việc khống chế đan đỉnh, vậy chắc tôi ở cảnh giới có thể khống chế mấy trăm đan đỉnh cùng lúc đấy!"
Anh vừa dứt lời.
Toàn bộ quảng trường Linh Quy im lặng như tờ!
Mọi người há hốc miệng, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ vậy!
Mấy trăm cái?
Tên này đang nằm mơ à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.