Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1540: Người luân hồi
Ss Tần
27/02/2024
“Gâu gâu!”
Chó địa ngục xông ra, vô cùng hưng phấn chạy vòng quanh Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc thần hồn trong đài đoạn hồn nhìn thấy chó địa ngục, vẻ mặt đều biến sắc, không ngừng lùi lại!
Diệp Bắc Minh cũng hiểu ý của chó địa ngục: “Mày nói những thần hồn này là thứ đại bổ với mày phải không? Mày muốn ăn chúng?”
“Gâu gâu!”
Chó địa ngục hưng phấn gật đầu.
“Đi đi!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, vỗ đầu chó địa ngục: “Nhưng mày còn có một nhiệm vụ, tìm được thần hồn của đại sư tỷ của tao!”
“Gâu!”
Chó địa ngục được khích lệ lớn, trực tiếp xông ra.
Nhưng chỗ nó đi qua, tất cả thần hồn đều không có tư cách phản kháng, bị chó địa ngục cắn xé nuốt chửng!
Nửa ngày sau, cả đài đoạn hồn tĩnh lặng như cái chết!
Hàng vạn thần hồn bị chó địa ngục nuốt chửng, sau khi nó nuốt nốt một thần hồn cuối cùng, vẫn chưa hết hứng quay lại bên cạnh Diệp Bắc Minh!
Cơ thể cũng lớn lên một vòng!
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm trên người chó địa ngục biến hóa!
Hỏa diễm vốn màu đỏ hóa thành màu tím, lại từ màu tím hóa thành màu đen!
“Gâu gâu…”
Chó địa ngục quẫy cái đuôi, ngồi bên chân Diệp Bắc Minh!
“Chủ nhân… không… không nhìn thấy đại… tỷ tỷ…”
Nó lại nói ra tiếng người, một giọng nói vô cùng non nớt và trẻ con.
“Mày biết nói hả?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Liền sau đó, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ thần hồn của đại sư tỷ không ở trong đài đoạn hồn? Chẳng lẽ…”
“Tiểu tháp, chắc không phải chó địa ngục nuốt chửng cả thần hồn của đại sư tỷ rồi chứ?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chắc không thể nào, bắt đầu từ lúc cậu vào trong đài đoạn hồn!”
“Bản tháp đã tìm kiếm một lượt, thần hồn của đại sư tỷ cậu đúng là không ở trong này!”
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Diệp Bắc Minh lập tức tiêu tan.
Đôi mắt anh đỏ bừng, gào quát một tiếng: “Chẳng lẽ đại sư tỷ chết thật rồi? Không thể nào!”
Cất chó địa ngục vào trong túi càn khôn, xông đến trị trí cảnh cửa màu đen đó!
Trong đại điện.
Cô gái lặng lẽ chờ đợi.
Bỗng nhiên, cánh cửa màu đen chấn động, một bóng hình với đôi mắt đỏ bừng xông ra!
“Tìm được đại sư tỷ cửa anh chưa?”, cô gái mỉm cười.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cô lừa tôi, thần hồn của đại sư tỷ tôi vốn không ở trong đài đoạn hồn!”
Cô gái mặt biến sắc: “Cái gì? Không phải chứ?”
“Trong đài đoạn hồn có hàng vạn thần hồn, chẳng lẽ anh đã tìm toàn bộ một lượt?”
Diệp Bắc Minh vô cùng nóng nảy: “Phí lời, tất cả thần hồn đã bị nuốt chửng rồi!”
“Tôi chắc chắn không có bóng dáng của đại sư tỷ, rốt cuộc là thế nào?”
“Chẳng phải cô nói thần hồn của đại sư tỷ tôi chắc chắn ở trong đài đoạn hồn sao?”
Tiến lên một bước, trực tiếp chém trước người cô gái!
Một luồng khí tức nóng rực ập đến!
Cô gái lùi lại một bước theo bản năng, lão Thẩm trực tiếp ra tay: “Nhóc con, tránh xa tiểu thư ra!”
“Cút!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, xông đến lão Thẩm lao lên chém một kiếm!
Dưới toàn lực bùng phát, lão Thẩm bị đánh bay đi!
Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ tay của cô gái: “Nói mau, cô lừa tôi phải không?”
Anh không thể chấp nhận sự thực này: “Thần hồn của đại sư tỷ tôi hoàn toàn tiêu tan thật rồi sao? Nói!”
Cô gái cũng bị dọa sợ, không ngờ Diệp Bắc Minh kích động như vậy.
“Không thể nào!”
“Chỉ cần người chết trận trên đài đoạn hồn, thần hồn chắc chắn sẽ bị hút vào trong đài đoạn hồn!”
Cô gái đưa ra một cánh tay khác chỉ lên trời: “Ngư Thất Tình tôi xin thề, nếu tôi cố ý lừa anh!”
“Trái tim võ đạo của tôi sẽ tan vỡ, toàn thân nát rữa, bị ngũ lôi đánh chết!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lại: “Vậy cô nói xem tại sao lại như vậy?”
Cô gái do dự một lúc.
Như nghĩ đến điều gì, nhìn sang ông lão bên cạnh: “Lão Thẩm, chẳng lẽ…”
Đồng tử của lão Thẩm co lại: “Không thể nào!”
“Các người lại đánh đố gì thế hả?”
Diệp Bắc Minh cau mày thật chặt.
Đôi mắt của Ngư Thất Tình nghiêm trọng: “Cho dù không thể nào, nếu thần hồn của đại sư tỷ của cậu Diệp không ở trong đài đoạn hồn!”
“Vậy chỉ có một khả năng!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Cậu Diệp, đại sư tỷ của anh là người luân hồi!”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Chó địa ngục xông ra, vô cùng hưng phấn chạy vòng quanh Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc thần hồn trong đài đoạn hồn nhìn thấy chó địa ngục, vẻ mặt đều biến sắc, không ngừng lùi lại!
Diệp Bắc Minh cũng hiểu ý của chó địa ngục: “Mày nói những thần hồn này là thứ đại bổ với mày phải không? Mày muốn ăn chúng?”
“Gâu gâu!”
Chó địa ngục hưng phấn gật đầu.
“Đi đi!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, vỗ đầu chó địa ngục: “Nhưng mày còn có một nhiệm vụ, tìm được thần hồn của đại sư tỷ của tao!”
“Gâu!”
Chó địa ngục được khích lệ lớn, trực tiếp xông ra.
Nhưng chỗ nó đi qua, tất cả thần hồn đều không có tư cách phản kháng, bị chó địa ngục cắn xé nuốt chửng!
Nửa ngày sau, cả đài đoạn hồn tĩnh lặng như cái chết!
Hàng vạn thần hồn bị chó địa ngục nuốt chửng, sau khi nó nuốt nốt một thần hồn cuối cùng, vẫn chưa hết hứng quay lại bên cạnh Diệp Bắc Minh!
Cơ thể cũng lớn lên một vòng!
Diệp Bắc Minh cũng kinh ngạc phát hiện, hỏa diễm trên người chó địa ngục biến hóa!
Hỏa diễm vốn màu đỏ hóa thành màu tím, lại từ màu tím hóa thành màu đen!
“Gâu gâu…”
Chó địa ngục quẫy cái đuôi, ngồi bên chân Diệp Bắc Minh!
“Chủ nhân… không… không nhìn thấy đại… tỷ tỷ…”
Nó lại nói ra tiếng người, một giọng nói vô cùng non nớt và trẻ con.
“Mày biết nói hả?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Liền sau đó, sắc mặt vô cùng khó coi: “Chẳng lẽ thần hồn của đại sư tỷ không ở trong đài đoạn hồn? Chẳng lẽ…”
“Tiểu tháp, chắc không phải chó địa ngục nuốt chửng cả thần hồn của đại sư tỷ rồi chứ?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chắc không thể nào, bắt đầu từ lúc cậu vào trong đài đoạn hồn!”
“Bản tháp đã tìm kiếm một lượt, thần hồn của đại sư tỷ cậu đúng là không ở trong này!”
Chút hy vọng cuối cùng trong lòng Diệp Bắc Minh lập tức tiêu tan.
Đôi mắt anh đỏ bừng, gào quát một tiếng: “Chẳng lẽ đại sư tỷ chết thật rồi? Không thể nào!”
Cất chó địa ngục vào trong túi càn khôn, xông đến trị trí cảnh cửa màu đen đó!
Trong đại điện.
Cô gái lặng lẽ chờ đợi.
Bỗng nhiên, cánh cửa màu đen chấn động, một bóng hình với đôi mắt đỏ bừng xông ra!
“Tìm được đại sư tỷ cửa anh chưa?”, cô gái mỉm cười.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cô lừa tôi, thần hồn của đại sư tỷ tôi vốn không ở trong đài đoạn hồn!”
Cô gái mặt biến sắc: “Cái gì? Không phải chứ?”
“Trong đài đoạn hồn có hàng vạn thần hồn, chẳng lẽ anh đã tìm toàn bộ một lượt?”
Diệp Bắc Minh vô cùng nóng nảy: “Phí lời, tất cả thần hồn đã bị nuốt chửng rồi!”
“Tôi chắc chắn không có bóng dáng của đại sư tỷ, rốt cuộc là thế nào?”
“Chẳng phải cô nói thần hồn của đại sư tỷ tôi chắc chắn ở trong đài đoạn hồn sao?”
Tiến lên một bước, trực tiếp chém trước người cô gái!
Một luồng khí tức nóng rực ập đến!
Cô gái lùi lại một bước theo bản năng, lão Thẩm trực tiếp ra tay: “Nhóc con, tránh xa tiểu thư ra!”
“Cút!”
Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, xông đến lão Thẩm lao lên chém một kiếm!
Dưới toàn lực bùng phát, lão Thẩm bị đánh bay đi!
Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ tay của cô gái: “Nói mau, cô lừa tôi phải không?”
Anh không thể chấp nhận sự thực này: “Thần hồn của đại sư tỷ tôi hoàn toàn tiêu tan thật rồi sao? Nói!”
Cô gái cũng bị dọa sợ, không ngờ Diệp Bắc Minh kích động như vậy.
“Không thể nào!”
“Chỉ cần người chết trận trên đài đoạn hồn, thần hồn chắc chắn sẽ bị hút vào trong đài đoạn hồn!”
Cô gái đưa ra một cánh tay khác chỉ lên trời: “Ngư Thất Tình tôi xin thề, nếu tôi cố ý lừa anh!”
“Trái tim võ đạo của tôi sẽ tan vỡ, toàn thân nát rữa, bị ngũ lôi đánh chết!”
Diệp Bắc Minh bình tĩnh lại: “Vậy cô nói xem tại sao lại như vậy?”
Cô gái do dự một lúc.
Như nghĩ đến điều gì, nhìn sang ông lão bên cạnh: “Lão Thẩm, chẳng lẽ…”
Đồng tử của lão Thẩm co lại: “Không thể nào!”
“Các người lại đánh đố gì thế hả?”
Diệp Bắc Minh cau mày thật chặt.
Đôi mắt của Ngư Thất Tình nghiêm trọng: “Cho dù không thể nào, nếu thần hồn của đại sư tỷ của cậu Diệp không ở trong đài đoạn hồn!”
“Vậy chỉ có một khả năng!”
Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Cậu Diệp, đại sư tỷ của anh là người luân hồi!”
“Cái gì?”
Nghe thấy câu trả lời này, Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.