Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 474: Người nhà thật sự!
Ss Tần
26/06/2023
Người nhà họ Diệp ai nấy đều thầm kêu không ổn.
Nhìn bộ dạng của Diệp Bắc Minh có vẻ như cũng không có nhiều ấn tượng tốt đối với nhà họ Diệp.
Một người đàn ông giận dữ nói: “Thằng nhóc kia, thái độ của cháu vậy là sao?”
“Nếu như cháu là con trai của Diệp Thanh Lam thì ông cụ kia chính là ông ngoại của cháu đấy!”
“Thân là con cháu của nhà họ Diệp lại dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với trưởng bối à?”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người đó một cái: “Ông là ai đấy?”
“Hừ!”
Người đàn ông kia hừ lạnh rồi đáp: “Tên cậu là Diệp Thanh Dương, mẹ của cháu tên Diệp Thanh Lam, cháu nói thử coi cậu là ai hả?”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú mà nhìn người nọ: “Nếu nói như vậy, trên danh nghĩa thì ông là cậu của tôi rồi”.
Diệp Thanh Dương giận tái cả người: "Nhóc con, cậu trên danh nghĩa là cái gì cơ?"
“Cậu chính là cậu của cháu, là cậu ruột luôn ấy!”
Diệp Bắc Minh gật nhẹ đầu: “Quỳ xuống đi rồi nói chuyện!”
Đùng!
Một luồng sức mạnh đè nén khủng bố ập thẳng vào mặt.
Diệp Thanh Dương hoàn toàn chịu không nổi.
Ầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra!
“Bố!”
Vẻ mặt Diệp Uyển Thu hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Minh, anh đừng đối xử với người nhà của mình như thế chứ!”
“Em cầu xin anh đó, bỏ qua cho mọi người đi mà”.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lớn, dùng nét mặt tràn trề thất vọng mà nhìn người nhà họ Diệp: “Người nhà? Đám người này xứng làm người nhà của tôi chắc?”
“Năm đó khi mẹ tôi bị người ta đuổi giết, cái đám gọi là người nhà các người đang ở đâu?”
“Tôi lưu lạc giữa giới phàm tục, mấy người dám nói không biết đến sự tồn tại của tôi ư?”
“Mấy người lại đang ở đâu?”
“Nói thật, nếu không phải là vì tôi muốn đi tìm manh mối của mẹ mình, các người cho rằng tôi sẽ đến nhà họ Diệp hả?”
Diệp Thanh Dương ngây người, tức giận quát: “Thằng nhóc khốn nạn nhà cháu, cháu có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tình hình khi đó phức tạp hơn những gì cháu nghĩ nhiều!”
“Con mẹ nó, cháu thật là làm cho cậu tức chết!”
Con người Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, sát ý tấn công tới.
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Minh nhi, ông biết con đang tức giận”.
“Chuyện này là ông ngoại sai, nếu như con cảm thấy nhà họ Diệp rất có lỗi với con”.
“Ngay từ bây giờ ông sẽ lập tức quỳ xuống, dập đầu xin con tha lỗi!”
Diệp Nam Thiên đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt lại, cơ thể già nua mềm nhũn!
Chầm chậm quỳ xuống!
“Ông cụ à!”
“Gia chủ!”
“Ngài làm gì vậy?”
“Làm gì có ông ngoại nào lại đi quỳ trước cháu mình cơ chứ?”
“Ngài mau đứng dậy đi mà!”
Người nhà họ Diệp thay nhau gào rống, hai tròng mắt sắp sửa rớt ra bên ngoài, đong đầy tơ máu.
Mọi người nhanh chóng tiến lên, định đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
Diệp Nam Thiên giận dữ quát một tiếng: “Tất cả dừng tay hết cho tôi, đây là nhà họ Diệp chúng ta nợ Minh nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng sợ mất mật, không ngờ rằng Diệp Nam Thiên lại đột ngột quỳ xuống: “Tốt nhất là ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Minh nhi, đây là bức thư mà Thanh Lam để lại, dành cho con”.
“Con tự mình đọc đi, trong đó đã nói rõ mọi chuyện”.
Trái tim Diệp Bắc Minh bắt đầu đập mạnh.
Nhìn chằm chằm bức thư đã ố vàng trong tay Diệp Nam Thiên.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đều được viết ở bên trong!
Phất tay một cái.
Bức thư đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Mở ra nhìn thử.
Một dòng chữ viết thanh tú đập vào trong mắt.
Minh nhi:
“Khi con đọc được lá thư này, có lẽ con đã được gặp người nhà họ Diệp rồi nhỉ”.
“Chuyện năm xưa, mẹ cũng có thể nói cho con”. “Nếu như con đã luyện thành công nửa phần đầu của Long Đế Quyết, hơn hết còn tiến vào cảnh giới Võ Đế”.
“Vậy thì cũng có thể đến rừng rậm Âm Ảnh giải cứu tiền bối Long Đế, lấy được nửa bộ Long Đế Quyết phía sau”.
“Tiền bối Long Đế giữ lại một phần tàn hồn, nếu như con không trở thành Võ Đế, có khả năng sẽ bị ông ấy đoạt xác!”
“Tiền bối Long Đế có thân phận to lớn, nếu như con nhận được sự chỉ điểm của ông ấy, tu luyện bộ phận còn lại của Long Đế Quyết thì sẽ được tung hoành ở Côn Luân Hư”.
“Đến lúc đó con sẽ có thể băng qua rừng rậm ma thú, đi đến hoàng triều Đại Chu tìm bọn mẹ”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại.
‘Bọn mẹ? Chẳng lẽ là bố và mẹ ư?’
Hơi thở nặng nề!
Có hơi gấp gáp mà đứng dậy.
Rồi lại tiếp tục nhìn phía dưới:
“Nếu như thực lực của con không đủ, hoặc là hoàn toàn không có bước lên con đường tu võ”.
“Vậy thì đến năm con ba mươi tuổi, cũng vẫn sẽ nhận được lá thư này, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ!”
“Làm một người bình thường là tốt rồi”.
“Cả bố và mẹ đều là người tu võ, không được chọn số phận của mình, không có cách nào để ở lại bên cạnh con”.
“Con chỉ cần biết rằng bố mẹ rất yêu con, không giữ con bên cạnh là vì muốn bảo vệ con!”
“Nhớ kĩ, con đừng trách móc nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư, là do mẹ không muốn liên lụy đến bọn họ”.
“Kẻ thù của bố mẹ rất mạnh mẽ, rất kinh khủng, rất nguy hiểm”.
“Nếu như mẹ tiếp tục qua lại với nhà họ Diệp thì sẽ kéo bọn họ vào vực sâu muôn đời không thể trở lại!”
“Mẹ sẽ tìm một cặp vợ chồng hiền lành để nuôi dưỡng con nên người”.
“Nếu như không ngoài dự đoán, cuộc đời con sẽ rất bình thường cho đến năm ba mươi tuổi, ngay ngày sinh nhật ba mươi tuổi sẽ có người nói cho con tất cả những điều này”.
“Minh nhi, sống thật tốt nhé”.
Ký tên: Diệp Thanh Lam.
Sau khi đọc xong tất cả những chữ này, Diệp Bắc Minh đứng ngơ ngẩn tại chỗ: “Đây là sự thật của năm đó sao?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đây chính là toàn bộ sự thật”.
Diệp Thanh Dương không vui nói: “Thằng khốn này, nếu như bọn cậu không cưng chiều cháu, không thương cháu”.
“Sao lại đưa Long Đế Quyết cho cháu cơ chứ?”
“Cháu biết không, Long Đế Quyết chính là lời hẹn ước giữa tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta và một bậc tiền bối kinh khủng!”
“Nếu như nhà họ Diệp có người thích hợp để tu luyện Long Đế Quyết thì sẽ giao vật này cho người đó!”
“Còn có tấm lệnh bài huyền thiết kia trong tay cháu, chỉ cần lấy ra thôi là đã có thể tham gia vào tông môn bậc nhất ở Côn Luân Hư”.
“Cái thằng Diệp Phi Phàm súc vật đó dùng hết mọi thủ đoạn ông cụ còn không chịu nhả ra nữa là!”
“Cháu còn dám nói bọn cậu đối xử với cháu không tốt? Cháu quả thật làm cho cậu tức chết mà!”
Diệp Uyển Thu gật cái đầu nhỏ: “Anh Minh, em có thể làm chứng”.
“Ông nội thường xuyên lén lút nhắc tới anh, lại còn trả lại rất nhiều món đồ chơi chuẩn bị hồi anh còn bé”.
“Chỉ tiếc rằng anh không có cơ hội chơi, tất cả đều được đặt ở chỗ của em”.
Diệp Uyển Thu nhấc tay.
Từ bên trong nhẫn chứa vật rơi ra một vài món đồ chơi như con ngựa gỗ, kiếm gỗ các loại.
Nhìn bộ dạng của Diệp Bắc Minh có vẻ như cũng không có nhiều ấn tượng tốt đối với nhà họ Diệp.
Một người đàn ông giận dữ nói: “Thằng nhóc kia, thái độ của cháu vậy là sao?”
“Nếu như cháu là con trai của Diệp Thanh Lam thì ông cụ kia chính là ông ngoại của cháu đấy!”
“Thân là con cháu của nhà họ Diệp lại dám dùng thái độ như vậy để nói chuyện với trưởng bối à?”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người đó một cái: “Ông là ai đấy?”
“Hừ!”
Người đàn ông kia hừ lạnh rồi đáp: “Tên cậu là Diệp Thanh Dương, mẹ của cháu tên Diệp Thanh Lam, cháu nói thử coi cậu là ai hả?”
“Ồ?”
Diệp Bắc Minh có chút hứng thú mà nhìn người nọ: “Nếu nói như vậy, trên danh nghĩa thì ông là cậu của tôi rồi”.
Diệp Thanh Dương giận tái cả người: "Nhóc con, cậu trên danh nghĩa là cái gì cơ?"
“Cậu chính là cậu của cháu, là cậu ruột luôn ấy!”
Diệp Bắc Minh gật nhẹ đầu: “Quỳ xuống đi rồi nói chuyện!”
Đùng!
Một luồng sức mạnh đè nén khủng bố ập thẳng vào mặt.
Diệp Thanh Dương hoàn toàn chịu không nổi.
Ầm một tiếng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ khóe miệng chảy ra!
“Bố!”
Vẻ mặt Diệp Uyển Thu hốt hoảng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Anh Minh, anh đừng đối xử với người nhà của mình như thế chứ!”
“Em cầu xin anh đó, bỏ qua cho mọi người đi mà”.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười lớn, dùng nét mặt tràn trề thất vọng mà nhìn người nhà họ Diệp: “Người nhà? Đám người này xứng làm người nhà của tôi chắc?”
“Năm đó khi mẹ tôi bị người ta đuổi giết, cái đám gọi là người nhà các người đang ở đâu?”
“Tôi lưu lạc giữa giới phàm tục, mấy người dám nói không biết đến sự tồn tại của tôi ư?”
“Mấy người lại đang ở đâu?”
“Nói thật, nếu không phải là vì tôi muốn đi tìm manh mối của mẹ mình, các người cho rằng tôi sẽ đến nhà họ Diệp hả?”
Diệp Thanh Dương ngây người, tức giận quát: “Thằng nhóc khốn nạn nhà cháu, cháu có biết năm đó đã xảy ra chuyện gì không?”
“Tình hình khi đó phức tạp hơn những gì cháu nghĩ nhiều!”
“Con mẹ nó, cháu thật là làm cho cậu tức chết!”
Con người Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, sát ý tấn công tới.
Diệp Nam Thiên hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng: “Minh nhi, ông biết con đang tức giận”.
“Chuyện này là ông ngoại sai, nếu như con cảm thấy nhà họ Diệp rất có lỗi với con”.
“Ngay từ bây giờ ông sẽ lập tức quỳ xuống, dập đầu xin con tha lỗi!”
Diệp Nam Thiên đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh.
Nhắm mắt lại, cơ thể già nua mềm nhũn!
Chầm chậm quỳ xuống!
“Ông cụ à!”
“Gia chủ!”
“Ngài làm gì vậy?”
“Làm gì có ông ngoại nào lại đi quỳ trước cháu mình cơ chứ?”
“Ngài mau đứng dậy đi mà!”
Người nhà họ Diệp thay nhau gào rống, hai tròng mắt sắp sửa rớt ra bên ngoài, đong đầy tơ máu.
Mọi người nhanh chóng tiến lên, định đỡ Diệp Nam Thiên dậy.
Diệp Nam Thiên giận dữ quát một tiếng: “Tất cả dừng tay hết cho tôi, đây là nhà họ Diệp chúng ta nợ Minh nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng sợ mất mật, không ngờ rằng Diệp Nam Thiên lại đột ngột quỳ xuống: “Tốt nhất là ông nên cho tôi một lời giải thích hợp lý”.
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Minh nhi, đây là bức thư mà Thanh Lam để lại, dành cho con”.
“Con tự mình đọc đi, trong đó đã nói rõ mọi chuyện”.
Trái tim Diệp Bắc Minh bắt đầu đập mạnh.
Nhìn chằm chằm bức thư đã ố vàng trong tay Diệp Nam Thiên.
Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đều được viết ở bên trong!
Phất tay một cái.
Bức thư đã bay vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Mở ra nhìn thử.
Một dòng chữ viết thanh tú đập vào trong mắt.
Minh nhi:
“Khi con đọc được lá thư này, có lẽ con đã được gặp người nhà họ Diệp rồi nhỉ”.
“Chuyện năm xưa, mẹ cũng có thể nói cho con”. “Nếu như con đã luyện thành công nửa phần đầu của Long Đế Quyết, hơn hết còn tiến vào cảnh giới Võ Đế”.
“Vậy thì cũng có thể đến rừng rậm Âm Ảnh giải cứu tiền bối Long Đế, lấy được nửa bộ Long Đế Quyết phía sau”.
“Tiền bối Long Đế giữ lại một phần tàn hồn, nếu như con không trở thành Võ Đế, có khả năng sẽ bị ông ấy đoạt xác!”
“Tiền bối Long Đế có thân phận to lớn, nếu như con nhận được sự chỉ điểm của ông ấy, tu luyện bộ phận còn lại của Long Đế Quyết thì sẽ được tung hoành ở Côn Luân Hư”.
“Đến lúc đó con sẽ có thể băng qua rừng rậm ma thú, đi đến hoàng triều Đại Chu tìm bọn mẹ”.
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ co rụt lại.
‘Bọn mẹ? Chẳng lẽ là bố và mẹ ư?’
Hơi thở nặng nề!
Có hơi gấp gáp mà đứng dậy.
Rồi lại tiếp tục nhìn phía dưới:
“Nếu như thực lực của con không đủ, hoặc là hoàn toàn không có bước lên con đường tu võ”.
“Vậy thì đến năm con ba mươi tuổi, cũng vẫn sẽ nhận được lá thư này, mẹ chúc con sinh nhật vui vẻ!”
“Làm một người bình thường là tốt rồi”.
“Cả bố và mẹ đều là người tu võ, không được chọn số phận của mình, không có cách nào để ở lại bên cạnh con”.
“Con chỉ cần biết rằng bố mẹ rất yêu con, không giữ con bên cạnh là vì muốn bảo vệ con!”
“Nhớ kĩ, con đừng trách móc nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư, là do mẹ không muốn liên lụy đến bọn họ”.
“Kẻ thù của bố mẹ rất mạnh mẽ, rất kinh khủng, rất nguy hiểm”.
“Nếu như mẹ tiếp tục qua lại với nhà họ Diệp thì sẽ kéo bọn họ vào vực sâu muôn đời không thể trở lại!”
“Mẹ sẽ tìm một cặp vợ chồng hiền lành để nuôi dưỡng con nên người”.
“Nếu như không ngoài dự đoán, cuộc đời con sẽ rất bình thường cho đến năm ba mươi tuổi, ngay ngày sinh nhật ba mươi tuổi sẽ có người nói cho con tất cả những điều này”.
“Minh nhi, sống thật tốt nhé”.
Ký tên: Diệp Thanh Lam.
Sau khi đọc xong tất cả những chữ này, Diệp Bắc Minh đứng ngơ ngẩn tại chỗ: “Đây là sự thật của năm đó sao?”
Diệp Nam Thiên gật đầu: “Đây chính là toàn bộ sự thật”.
Diệp Thanh Dương không vui nói: “Thằng khốn này, nếu như bọn cậu không cưng chiều cháu, không thương cháu”.
“Sao lại đưa Long Đế Quyết cho cháu cơ chứ?”
“Cháu biết không, Long Đế Quyết chính là lời hẹn ước giữa tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta và một bậc tiền bối kinh khủng!”
“Nếu như nhà họ Diệp có người thích hợp để tu luyện Long Đế Quyết thì sẽ giao vật này cho người đó!”
“Còn có tấm lệnh bài huyền thiết kia trong tay cháu, chỉ cần lấy ra thôi là đã có thể tham gia vào tông môn bậc nhất ở Côn Luân Hư”.
“Cái thằng Diệp Phi Phàm súc vật đó dùng hết mọi thủ đoạn ông cụ còn không chịu nhả ra nữa là!”
“Cháu còn dám nói bọn cậu đối xử với cháu không tốt? Cháu quả thật làm cho cậu tức chết mà!”
Diệp Uyển Thu gật cái đầu nhỏ: “Anh Minh, em có thể làm chứng”.
“Ông nội thường xuyên lén lút nhắc tới anh, lại còn trả lại rất nhiều món đồ chơi chuẩn bị hồi anh còn bé”.
“Chỉ tiếc rằng anh không có cơ hội chơi, tất cả đều được đặt ở chỗ của em”.
Diệp Uyển Thu nhấc tay.
Từ bên trong nhẫn chứa vật rơi ra một vài món đồ chơi như con ngựa gỗ, kiếm gỗ các loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.