Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 781: Nhà họ Chu phản bội
Ss Tần
19/08/2023
Lý Ngao cũng gật đầu nói: “Đúng thế, đây là tranh chấp do Đường Thiệu Nguyên và Tiệt Thiên Giáo bày ra!”
“Chúng tôi không hề có ác ý với Thanh Huyền Tông!”
Đường Thiệu Nguyên chính là Đường lão.
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ hai người họ hệt như thần chết: “Tôi nói rồi, bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Nháy mắt anh đã ra tay.
Anh tung ra một quyền, huyết quang đáng sợ bùng lên, một con rồng đỏ thẫm bay ra.
Nó hướng thẳng tới hai người họ.
Một luồng áp lực nghẹt thở đánh úp tới.
Vương Bất Ly tức giận hét lên: “Ranh con, cậu tưởng đó là thật hả?”
“Tưởng Vương Bất Ly tôi dễ bắt nạt à? Khi ông đây tung hoành đại lục Chân Võ, mẹ cậu còn đang uống sữa đấy!”
Ông ta gầm lên.
Vương Bất Ly điên cuồng vận chuyển chân nguyên, lôi điện quanh người điên cuồng lóe ra.
Ông ta tóm lấy một tia sét rồi ném thẳng tới chỗ huyết long.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Vương Bất Ly kêu thảm thiết, mặt mũi đầy máu bay ngược ra ngoài.
Cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ vậy mà không cản được một quyền của Tiên Thiên sơ kỳ ư?
Mẹ ơi!
Đây là chuyện ngược đời gì thế!
“Mẹ!”
Lý Ngao sợ khiếp hồn: “Vương lão!”
Khi ông ta quay đầu lại thì Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt ông ta rồi.
Đồng tử Lý Ngao co rút lại: tốc độ nhanh quá.
Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy cổ của Lý Ngao.
Sau khi chứng kiến chiến lực của Diệp Bắc Minh thì Lý Ngao chẳng dám phản kháng, ông ta nhanh chóng lui lại đằng sau.
Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại còn nhanh hơn, mấy chốc đã đuổi kịp.
Một chân của anh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, cột sống của Lý Ngao lập tức đứt gãy.
Ông ta quỳ rạp xuống đất như con chó, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Diệp tông chủ, cầu xin tha mạng!”
“Tôi không phải là kẻ cầm đầu gây chuyện, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi nên mới nhắm vào Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng thong dong bước tới nói: “Nói mau!”
“Là ai sai các người đối phó với Thanh Huyền Tông?”
Vương Bất Ly nhe răng cười khẩy nói: “Ranh con, cậu muốn biết hả? Nằm mơ đi!”
“Cậu dám đắc tội với ba tông môn bọn tôi, Thanh Huyền Tông chết chắc rồi!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra một chữ.
Anh bước từng bước tới trước mặt Vương Bất Ly.
Anh nhấc chân lên.
Vương Bất Ly hoảng sợ nhìn đế giày Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn làm gì?”
Rầm!
Anh đạp chân xuống, nháy mắt Vương Bất Ly đã hóa thành đống máu.
“Vương trưởng lão!”
Đệ tử của Ly Hỏa Tông hoảng hốt kêu lên.
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, quét ngang không gian.
Hơn một trăm người nổ tung, máu thịt bay tán loạn.
Người của Ly Hỏa Tông và Bạch Hổ Môn nháy mắt đã chết.
“Mẹ ơi!”
Lý Ngao sợ run người, vô cùng khiếp hãi.
Ông ta chưa bao giờ gặp người sát phạt quyết đoán như thế.
Tên nhãi này không coi mạng người ra gì thật sao?
Quá đáng sợ!
Lý Ngao sợ hét lên: “Diệp tông chủ, chỉ cần cậu đồng ý thả tôi ra thì tôi sẽ khai hết cho cậu biết!”
Xoẹt...!
Một tia kiếm khí lướt qua, hai chân Lý Ngao đi tong.
Giọng nói lạnh như băng kia vang lên: “Ông còn có tư cách bàn điều kiện sống còn với tôi hả?”
Lý Ngao sợ khiếp hồn, liên tục dập đầu nói: “Diệp tông chủ, thành thật xin lỗi, tôi nói! Tôi nói hết mà!”
“Năm ngày trước, có một người đàn ông tên là Chu Quốc Nghiệp đến Bạch Hổ Môn”.
“Chu Quốc Nghiệp gặp môn chủ xong thì môn chủ truyền xuống mệnh lệnh đối phó với Thanh Huyền Tông”.
“Còn về những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Chu Quốc Nghiệp? Nhà họ Chu?”
“Ông có gạt tôi không?”
Lý Ngao điên cuồng đập đầu nói: “Diệp tông chủ, từng chữ tôi nói đều là sự thật!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Yên tâm đi, ta tự mình xem thử!”
Hai mắt anh đỏ rực, đó là thuật sưu hồn.
“Á! Cậu là ai...”
Nháy mắt, đầu của Lý Ngao đau như muốn nứt ra.
Sau khi sưu hồn xong.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tối tăm.
Tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
“Chu Hoàng? Chu Hiếu Thiên?”
“Ha ha ha... thú vị, thật là thú vị!”
“Mình vừa mới cứu Chu Hiếu Thiên, ông ta đã đồng ý giúp mình bảo vệ Thanh Huyền Tông, lẽ nào chính là bảo vệ như vậy sao?”
Lý Ngao như cho dập đầu xin tha mạng: “Diệp tông chủ, có thể thả...”
Diệp Bắc Minh vung tay tát qua một cái, Lý Ngao hóa thành đống máu.
Người của Thanh Huyền Tông nghẹn họng chết trân đứng nhìn, quá dũng mãnh rồi.
Bỗng nhiên, một đệ tử trong đó quỳ xuống: “Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Các đệ tử khác thấy thế cùng đều quỳ xuống.
“Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Từng tiếng nói quanh quẩn khắp không trung Thanh Huyền Tông.
....
Gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.
Tin tức của Thanh Huyền Tông truyền tới.
“Cái gì?”
Chu Hiếu Thiên kinh ngạc đứng phắt dậy: “Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều thất bại hả?”
“Diệp Bắc Minh còn sống ư?”
“Chúng tôi không hề có ác ý với Thanh Huyền Tông!”
Đường Thiệu Nguyên chính là Đường lão.
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ hai người họ hệt như thần chết: “Tôi nói rồi, bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Nháy mắt anh đã ra tay.
Anh tung ra một quyền, huyết quang đáng sợ bùng lên, một con rồng đỏ thẫm bay ra.
Nó hướng thẳng tới hai người họ.
Một luồng áp lực nghẹt thở đánh úp tới.
Vương Bất Ly tức giận hét lên: “Ranh con, cậu tưởng đó là thật hả?”
“Tưởng Vương Bất Ly tôi dễ bắt nạt à? Khi ông đây tung hoành đại lục Chân Võ, mẹ cậu còn đang uống sữa đấy!”
Ông ta gầm lên.
Vương Bất Ly điên cuồng vận chuyển chân nguyên, lôi điện quanh người điên cuồng lóe ra.
Ông ta tóm lấy một tia sét rồi ném thẳng tới chỗ huyết long.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Vương Bất Ly kêu thảm thiết, mặt mũi đầy máu bay ngược ra ngoài.
Cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ vậy mà không cản được một quyền của Tiên Thiên sơ kỳ ư?
Mẹ ơi!
Đây là chuyện ngược đời gì thế!
“Mẹ!”
Lý Ngao sợ khiếp hồn: “Vương lão!”
Khi ông ta quay đầu lại thì Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt ông ta rồi.
Đồng tử Lý Ngao co rút lại: tốc độ nhanh quá.
Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy cổ của Lý Ngao.
Sau khi chứng kiến chiến lực của Diệp Bắc Minh thì Lý Ngao chẳng dám phản kháng, ông ta nhanh chóng lui lại đằng sau.
Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại còn nhanh hơn, mấy chốc đã đuổi kịp.
Một chân của anh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, cột sống của Lý Ngao lập tức đứt gãy.
Ông ta quỳ rạp xuống đất như con chó, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Diệp tông chủ, cầu xin tha mạng!”
“Tôi không phải là kẻ cầm đầu gây chuyện, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi nên mới nhắm vào Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng thong dong bước tới nói: “Nói mau!”
“Là ai sai các người đối phó với Thanh Huyền Tông?”
Vương Bất Ly nhe răng cười khẩy nói: “Ranh con, cậu muốn biết hả? Nằm mơ đi!”
“Cậu dám đắc tội với ba tông môn bọn tôi, Thanh Huyền Tông chết chắc rồi!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra một chữ.
Anh bước từng bước tới trước mặt Vương Bất Ly.
Anh nhấc chân lên.
Vương Bất Ly hoảng sợ nhìn đế giày Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn làm gì?”
Rầm!
Anh đạp chân xuống, nháy mắt Vương Bất Ly đã hóa thành đống máu.
“Vương trưởng lão!”
Đệ tử của Ly Hỏa Tông hoảng hốt kêu lên.
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, quét ngang không gian.
Hơn một trăm người nổ tung, máu thịt bay tán loạn.
Người của Ly Hỏa Tông và Bạch Hổ Môn nháy mắt đã chết.
“Mẹ ơi!”
Lý Ngao sợ run người, vô cùng khiếp hãi.
Ông ta chưa bao giờ gặp người sát phạt quyết đoán như thế.
Tên nhãi này không coi mạng người ra gì thật sao?
Quá đáng sợ!
Lý Ngao sợ hét lên: “Diệp tông chủ, chỉ cần cậu đồng ý thả tôi ra thì tôi sẽ khai hết cho cậu biết!”
Xoẹt...!
Một tia kiếm khí lướt qua, hai chân Lý Ngao đi tong.
Giọng nói lạnh như băng kia vang lên: “Ông còn có tư cách bàn điều kiện sống còn với tôi hả?”
Lý Ngao sợ khiếp hồn, liên tục dập đầu nói: “Diệp tông chủ, thành thật xin lỗi, tôi nói! Tôi nói hết mà!”
“Năm ngày trước, có một người đàn ông tên là Chu Quốc Nghiệp đến Bạch Hổ Môn”.
“Chu Quốc Nghiệp gặp môn chủ xong thì môn chủ truyền xuống mệnh lệnh đối phó với Thanh Huyền Tông”.
“Còn về những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Chu Quốc Nghiệp? Nhà họ Chu?”
“Ông có gạt tôi không?”
Lý Ngao điên cuồng đập đầu nói: “Diệp tông chủ, từng chữ tôi nói đều là sự thật!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Yên tâm đi, ta tự mình xem thử!”
Hai mắt anh đỏ rực, đó là thuật sưu hồn.
“Á! Cậu là ai...”
Nháy mắt, đầu của Lý Ngao đau như muốn nứt ra.
Sau khi sưu hồn xong.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tối tăm.
Tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
“Chu Hoàng? Chu Hiếu Thiên?”
“Ha ha ha... thú vị, thật là thú vị!”
“Mình vừa mới cứu Chu Hiếu Thiên, ông ta đã đồng ý giúp mình bảo vệ Thanh Huyền Tông, lẽ nào chính là bảo vệ như vậy sao?”
Lý Ngao như cho dập đầu xin tha mạng: “Diệp tông chủ, có thể thả...”
Diệp Bắc Minh vung tay tát qua một cái, Lý Ngao hóa thành đống máu.
Người của Thanh Huyền Tông nghẹn họng chết trân đứng nhìn, quá dũng mãnh rồi.
Bỗng nhiên, một đệ tử trong đó quỳ xuống: “Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Các đệ tử khác thấy thế cùng đều quỳ xuống.
“Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Từng tiếng nói quanh quẩn khắp không trung Thanh Huyền Tông.
....
Gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.
Tin tức của Thanh Huyền Tông truyền tới.
“Cái gì?”
Chu Hiếu Thiên kinh ngạc đứng phắt dậy: “Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều thất bại hả?”
“Diệp Bắc Minh còn sống ư?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.