Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1881: Nhập ma
Ss Tần
05/05/2024
“Đại nhân, chính là bọn họ!”
Khoảnh khắc nhìn thấy bảy người này!
“Phụt…”
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên, phun ra một ngụm máu tươi: “Ông xác định là bảy người bọn họ ư?”
Người đàn ông gật đầu: “Đại nhân… đúng… tuyệt đối chính xác!”
“A!!!”
Diệp Bắc Minh tuyệt vọng gầm lên, quỳ sụp xuống đất, một dòng huyết lệ tuôn ra!
Bảy người này, chính là bảy vị sư tỷ của anh!
Nguyên Thi Vũ và Tiêu Phi Yên chạy tới!
“Diệp công tử…”
“Tại sao? Sư tỷ, tại sao?”
“Các người tại sao lại nhảy vào hồ Đúc Kiếm?!!!”
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!!!”
Diệp Bắc Minh tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thét!
Lúc này.
Trái tim anh đau đớn như muốn ngừng lại, một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả lan tràn: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
“Sư tỷ, mọi người không thể chết!”
Diệp Bắc Minh như phát điên, nhảy vào Hồ Đúc Kiếm!
“Diệp công tử!”
“Diệp Bắc Minh!”
Nguyên Thi Vũ và Tiêu Phi Yên cực kỳ kinh hãi.
Độ nóng khủng khiếp của dung nham ập đến!
Đây không phải Hồ Đúc Kiếm bình thường, mà là do tông chủ đời thứ nhất của Ngự Kiếm Tông dùng dị hỏa đốt lên!
Cho đến khi Ngự Kiếm Tông đoạn tuyệt truyền thừa, lửa của Hồ Đúc Kiếm vẫn chưa tắt!
Có thể tưởng tượng, nơi này khủng khiếp đến mức nào!
“Sư tỷ!!!”
Diệp Bắc Minh điên cuồng gào thét: “A!!!”
Huyết mạch sôi trào, thân thể gần như nổ tung!
Diệp Bắc Minh điên cuồng tìm kiếm, Hồ Đúc Kiếm sôi sục, cuộn lên những đợt sóng nhiệt khủng khiếp!
“Trời ơi!”
“Thân thể của người này còn cứng hơn cả thép sao?”
Các tu võ giả xung quanh Hồ Đúc Kiếm há hốc mồm, đồng tử co rút lại, không ngừng hít khí lạnh!
Đột nhiên.
Ầm——!
Hồ Đúc Kiếm khẽ run lên, bảy đạo ánh sáng đỏ như máu phóng lên trời!
Cùng lúc đó, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng kiếm reo: “Chủ nhân, thả tôi ra…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa động ý niệm.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục từ không gian trong tháp lao ra, xoay quanh Hồ Đúc Kiếm một vòng rồi phóng lên trời!
Bảy đạo tinh khí đỏ như máu kia lập tức chui vào Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, dung hợp!
Trong nháy mắt!
Khí tức của Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng tăng vọt!
Nếu nói Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trước kia là một con hổ dữ, thì Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lúc này chính là một con chân long trên chín tầng trời!
Phù văn trên thân kiếm, cổ xưa mà tràn đầy sức sống!
Con rồng được chạm khắc như sống lại, uốn lượn thân mình trên thân kiếm!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh run rẩy: “Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra vậy? Đó là cái gì…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Nhóc con, nói ra cậu có thể không chấp nhận được!”
“Người thân yêu nhất, dùng máu tươi tế kiếm!”
“Đánh thức sức mạnh mạnh nhất bên trong Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bảy vị sư tỷ của cậu… đã dùng sinh mệnh của mình để tế kiếm…”
Mặc dù Diệp Bắc Minh đã sớm đoán được!
Nhưng khi thật sự nhận được câu trả lời!
Vẫn không thể chấp nhận!
“Không!!!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tuyệt vọng, gào thét như phát điên: “Tiểu Tháp, cho tôi quay ngược thời gian! Đảo ngược thời không, mau đảo ngược thời không!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực nói: “Nhóc con, trước tiên là sức mạnh của bản tháp không đủ!”
“Thứ hai, cho dù đảo ngược thời không, mấy vị sư tỷ của cậu sẽ không tế kiếm sao?”
“Hơn nữa, bọn họ là tự nguyện tế kiếm, thần hồn đã tiêu tán…”
“Không thể nào!!!”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Giả! Tất cả đều là giả!”
“Hahaha, sư tỷ? Tại sao?!!!”
“Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Em cần thanh kiếm chết tiệt này để làm gì?”
“Hậu nhân Hoa tộc, Thánh tử Ma tộc …”
“Haha, mọi người thật sự cho rằng em quan tâm đến những thứ này sao? Mọi người đều cho rằng em muốn trở thành cường giả tuyệt thế sao?”
“Sai rồi… mọi người đều sai rồi…”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Năm đó nếu không phải có mọi người, Diệp Bắc Minh này đã sớm trở thành một bộ xương khô dưới nền đất Côn Luân rồi…”
“Sư phụ truyền đạo thụ nghiệp, sư tỷ cho em sự ấm áp như người thân…”
“Mọi người quan trọng hơn tất cả, nếu mọi người đã chết, em cần những thứ này để làm gì?”
Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn chết đi!
“Diệp công tử, anh…”
Nguyên Thi Vũ che miệng thật chặt!
Tiêu Phi Yên cũng kinh hãi!
Hai người kinh ngạc phát hiện, khí thế của Diệp Bắc Minh đã thay đổi long trời lở đất!
Phía sau anh có ma khí ngập trời, không gian rung chuyển dữ dội, các loại hư ảnh thiên ma thượng cổ hiện ra sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mà đôi mắt của Diệp Bắc Minh cũng đỏ như máu tươi!
Mái tóc đen nhánh ban đầu, trong nháy mắt biến thành màu tím đỏ!
Một ý niệm! Nhập ma!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Nhóc con, đừng như vậy, mau giữ vững bản tâm!”
“Giữ vững phòng tuyến tâm lý cuối cùng!”
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, ánh mắt tà mị, đầy mùi máu tanh: “Tiểu Tháp, ông sai rồi! Đây mới là bản tâm của tôi!”
“Tất cả mọi người đều ép buộc tôi, nếu chính đạo không thông! Tôi thà nhập ma!”
“Kiếm tới!!!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm chặt, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào tay anh: “Đi, theo tôi đến đế đô!”
…
Khoảnh khắc nhìn thấy bảy người này!
“Phụt…”
Trái tim Diệp Bắc Minh run lên, phun ra một ngụm máu tươi: “Ông xác định là bảy người bọn họ ư?”
Người đàn ông gật đầu: “Đại nhân… đúng… tuyệt đối chính xác!”
“A!!!”
Diệp Bắc Minh tuyệt vọng gầm lên, quỳ sụp xuống đất, một dòng huyết lệ tuôn ra!
Bảy người này, chính là bảy vị sư tỷ của anh!
Nguyên Thi Vũ và Tiêu Phi Yên chạy tới!
“Diệp công tử…”
“Tại sao? Sư tỷ, tại sao?”
“Các người tại sao lại nhảy vào hồ Đúc Kiếm?!!!”
“Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!!!”
Diệp Bắc Minh tuyệt vọng ngửa mặt lên trời gào thét!
Lúc này.
Trái tim anh đau đớn như muốn ngừng lại, một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả lan tràn: “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao?”
“Sư tỷ, mọi người không thể chết!”
Diệp Bắc Minh như phát điên, nhảy vào Hồ Đúc Kiếm!
“Diệp công tử!”
“Diệp Bắc Minh!”
Nguyên Thi Vũ và Tiêu Phi Yên cực kỳ kinh hãi.
Độ nóng khủng khiếp của dung nham ập đến!
Đây không phải Hồ Đúc Kiếm bình thường, mà là do tông chủ đời thứ nhất của Ngự Kiếm Tông dùng dị hỏa đốt lên!
Cho đến khi Ngự Kiếm Tông đoạn tuyệt truyền thừa, lửa của Hồ Đúc Kiếm vẫn chưa tắt!
Có thể tưởng tượng, nơi này khủng khiếp đến mức nào!
“Sư tỷ!!!”
Diệp Bắc Minh điên cuồng gào thét: “A!!!”
Huyết mạch sôi trào, thân thể gần như nổ tung!
Diệp Bắc Minh điên cuồng tìm kiếm, Hồ Đúc Kiếm sôi sục, cuộn lên những đợt sóng nhiệt khủng khiếp!
“Trời ơi!”
“Thân thể của người này còn cứng hơn cả thép sao?”
Các tu võ giả xung quanh Hồ Đúc Kiếm há hốc mồm, đồng tử co rút lại, không ngừng hít khí lạnh!
Đột nhiên.
Ầm——!
Hồ Đúc Kiếm khẽ run lên, bảy đạo ánh sáng đỏ như máu phóng lên trời!
Cùng lúc đó, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phát ra tiếng kiếm reo: “Chủ nhân, thả tôi ra…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Bắc Minh vừa động ý niệm.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục từ không gian trong tháp lao ra, xoay quanh Hồ Đúc Kiếm một vòng rồi phóng lên trời!
Bảy đạo tinh khí đỏ như máu kia lập tức chui vào Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, dung hợp!
Trong nháy mắt!
Khí tức của Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng tăng vọt!
Nếu nói Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trước kia là một con hổ dữ, thì Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lúc này chính là một con chân long trên chín tầng trời!
Phù văn trên thân kiếm, cổ xưa mà tràn đầy sức sống!
Con rồng được chạm khắc như sống lại, uốn lượn thân mình trên thân kiếm!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh run rẩy: “Tiểu Tháp, chuyện gì xảy ra vậy? Đó là cái gì…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: “Nhóc con, nói ra cậu có thể không chấp nhận được!”
“Người thân yêu nhất, dùng máu tươi tế kiếm!”
“Đánh thức sức mạnh mạnh nhất bên trong Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, bảy vị sư tỷ của cậu… đã dùng sinh mệnh của mình để tế kiếm…”
Mặc dù Diệp Bắc Minh đã sớm đoán được!
Nhưng khi thật sự nhận được câu trả lời!
Vẫn không thể chấp nhận!
“Không!!!”
Diệp Bắc Minh vô cùng tuyệt vọng, gào thét như phát điên: “Tiểu Tháp, cho tôi quay ngược thời gian! Đảo ngược thời không, mau đảo ngược thời không!!!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực nói: “Nhóc con, trước tiên là sức mạnh của bản tháp không đủ!”
“Thứ hai, cho dù đảo ngược thời không, mấy vị sư tỷ của cậu sẽ không tế kiếm sao?”
“Hơn nữa, bọn họ là tự nguyện tế kiếm, thần hồn đã tiêu tán…”
“Không thể nào!!!”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Giả! Tất cả đều là giả!”
“Hahaha, sư tỷ? Tại sao?!!!”
“Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Em cần thanh kiếm chết tiệt này để làm gì?”
“Hậu nhân Hoa tộc, Thánh tử Ma tộc …”
“Haha, mọi người thật sự cho rằng em quan tâm đến những thứ này sao? Mọi người đều cho rằng em muốn trở thành cường giả tuyệt thế sao?”
“Sai rồi… mọi người đều sai rồi…”
Diệp Bắc Minh lẩm bẩm: “Năm đó nếu không phải có mọi người, Diệp Bắc Minh này đã sớm trở thành một bộ xương khô dưới nền đất Côn Luân rồi…”
“Sư phụ truyền đạo thụ nghiệp, sư tỷ cho em sự ấm áp như người thân…”
“Mọi người quan trọng hơn tất cả, nếu mọi người đã chết, em cần những thứ này để làm gì?”
Lúc này, Diệp Bắc Minh cảm thấy trái tim mình đã hoàn toàn chết đi!
“Diệp công tử, anh…”
Nguyên Thi Vũ che miệng thật chặt!
Tiêu Phi Yên cũng kinh hãi!
Hai người kinh ngạc phát hiện, khí thế của Diệp Bắc Minh đã thay đổi long trời lở đất!
Phía sau anh có ma khí ngập trời, không gian rung chuyển dữ dội, các loại hư ảnh thiên ma thượng cổ hiện ra sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mà đôi mắt của Diệp Bắc Minh cũng đỏ như máu tươi!
Mái tóc đen nhánh ban đầu, trong nháy mắt biến thành màu tím đỏ!
Một ý niệm! Nhập ma!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Nhóc con, đừng như vậy, mau giữ vững bản tâm!”
“Giữ vững phòng tuyến tâm lý cuối cùng!”
Diệp Bắc Minh nhếch mép cười, ánh mắt tà mị, đầy mùi máu tanh: “Tiểu Tháp, ông sai rồi! Đây mới là bản tâm của tôi!”
“Tất cả mọi người đều ép buộc tôi, nếu chính đạo không thông! Tôi thà nhập ma!”
“Kiếm tới!!!”
Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm chặt, Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào tay anh: “Đi, theo tôi đến đế đô!”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.