Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 1519: Nhìn thấy tử vong

Ss Tần

22/02/2024

Nhưng nơi này là học viện Viễn Cổ.

Diệp Bắc Minh anh có thể chịu được hậu quả, học viện Viễn Cổ thì không nhất định!

Đột nhiên, sau lưng truyền đến giọng nói của Vương Thần Cương: "Nhóc Diệp, đừng xúc động!"

Diệp Bắc Minh yên lặng gật đầu, nhếch miệng mỉm cười: "Diệp Mục, anh muốn trả thù cho chị gái mình không?"

"Nếu như muốn báo thù, chúng ta lên đài võ đạo đánh một trận?"

"Mày...", con ngươi Diệp Mục co lại.

Trong mắt anh ta tràn ngập oán hận, nhưng nhiều hơn là sợ hãi!

Diệp Bắc Minh nhìn xuống Diệp Mục: "Không dám lên? Tôi mới chỉ là cảnh giới Hư Vương!"

"Anh là cảnh giới Đế, vượt trước tôi hai cảnh giới lớn, chẳng lẽ anh không dám?"

"Chị gái anh chết dưới tay tôi, anh cũng không dám lên đài võ đạo báo thù cho cô ta?"

Anh tạm dừng lại, rồi đột nhiên quát lớn: "Anh tập võ làm cái mẹ gì?"

"Mày... Phụt!"

Sắc mặt Diệp Mục đỏ bừng, sau đó biến thành trắng bệch!

Phun ra một ngụm máu tươi!

"Cậu chủ!"

Mấy người ông lão mũi khoằm biến sắc.

Lão già mắt chột chặt một bàn tay vào vai Diệp Mục, đánh anh ta ngất xỉu.

Tiếp đó ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: "Tên nhóc kia, tâm tư cậu thật là ác độc!"

"Không những giết cô chủ, còn muốn phá hỏng sơ tâm võ đạo của cậu chủ!"

"Rốt cuộc nhà họ Diệp chúng tôi có thù hận gì với cậu?"

"Có thù hận gì? Hahahahaha!"

Diệp Bắc Minh như thể nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời này: "Mọi người có nghe thấy không? Ông ta đang hỏi tôi có thù hận gì với tôi?"

"Nếu ông không có thù oán với tôi, vì sao Diệp Dao lại ra tay giết 50 thiên tài của học viện Viễn Cổ!"



"Nếu ông đã không có thù với tôi, vì sao muốn chém đầu vợ tôi và bạn tôi ngay trước mặt mọi người!"

"Hiện tại lại đi hỏi tôi có thù hận gì? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ đúng không?"

"Các ông cũng xứng cùng một dòng họ với tôi? Cút!"

"Hay!"

Dưới đài võ đạo, tất cả mọi người dùng ánh mắt sùng bái nhìn Diệp Bắc Minh!

"Diệp sư đệ, nói hay lắm!"

"Diệp sư đệ trâu bò!"

Vô số người giơ ngón tay cái lên.

Diệp sư đệ không chỉ có thực lực võ đạo hơn người, tài ăn nói cũng nghịch thiên!

"Mày!"

Ông lão mũi khoằm và lão già mắt chột tức giận nhảy dựng lên, suýt chút nữa tức nổ cả phổi.

Lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Người trẻ tuổi, cậu, đi quá rồi!"

Trong nháy mắt giọng nói này vang lên, mấy trăm ngàn người tại đây không kiềm chế được mà khẽ run lên!

Khắp người nổi da gà!

Giọng nói này hoàn toàn không giống như phát ra từ con người, như thể đến từ ác quỷ của địa ngục!

Hai mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại, ánh mắt rơi xuống một trong ba ông lão đứng cuối cùng đội ngũ nhà họ Diệp.

Ba thân thể Bán Thần!

Đôi mắt đồng loạt phong tỏa anh!

Dù có tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong tay, Diệp Bắc Minh cũng có cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm!

"Lão già, ông không phục?"

"Hít hà!"

Diệp Bắc Minh vừa nói ra lời này, tất cả chợt hít sâu một hơi!

Vương Thần Cương giật nảy mình: "Nhóc Diệp, không thể..."



"Khặc khặc khặc!"

Lão già thân thể Bán Thần cười đến bả vai run rẩy: "Nhớ kỹ, chỉ cần đời này cậu không rời khỏi học viện Viễn Cổ một bước, nói không chừng có thể sống thọ và chết già!"

Nói xong.

Lão già mang theo Diệp Mục hôn mê bất tỉnh, lấy đi thi thể không trọn vẹn của Diệp Dao, quay người bỏ đi.

"Chúng ta cũng đi!"

Phó Toàn Thịnh thấy thế, xoay người rời đi theo.

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói lạnh như băng: "Nhà họ Phó, tôi để các người đi rồi sao?"

Đám người Phó Toàn Thịnh dừng chân lại, quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: "Diệp Bắc Minh, mày còn muốn thế nào?"

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: "Con trai Phó Long Đình của ông là tôi giết, tôi ở ngay trên đài võ đạo chờ ông đi lên!"

"Ông là cảnh giới Đế Tôn, có dám lên đài võ đạo công bằng đánh một trận với tôi hay không?"

"Mày nói cái gì?"

Phó Toàn Thịnh trừng to mắt, còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Một giây sau, trong lòng vô cùng mừng rỡ, đang muốn xông lên đài võ đạo!

"Chờ chút đã!"

Một người đàn ông mặt chữ điền bên cạnh giữ chặt Phó Toàn Thịnh: "Nhị ca, đừng mắc lừa!"

Con mắt Phó Toàn Thịnh đỏ bừng: "Bị lừa cái gì? Mặc dù Diệp Dao là Đế Tôn, nhưng còn trẻ như vậy, thoạt nhìn là biết cắn thuốc mới xây nên tu vi!"

"Lão phu khổ tu đến cảnh giới Đế Tôn, đã kẹt tại đỉnh phong mấy trăm năm!"

"Chém giết kẻ này dư dả, đừng nói đến việc trên người của tôi còn có món đồ kia!"

Người đàn ông mặt chữ điền ngưng trọng lắc đầu: "Thằng này có vấn đề, anh hãy nhìn kỹ lại!"

Màu đỏ như máu trong con ngươi của Phó Toàn Thịnh tiêu tán ba phần!

Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo!

Bỗng trái tim không nhịn được mà co rụt lại!

Chỉ một chớp mắt, ông ta dường như thấy được tử vong!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook