Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1972: Nhóc con, cậu trưởng thành rồi!
Ss Tần
27/05/2024
“Anh Diệp, anh có con gái rồi à?”
Hướng Ly Ly choáng váng.
Diệp Bắc Minh kích động gật đầu: “Đúng vậy, chúng chính là con gái của tôi! Tâm Nhi, Nặc Nhi!”
Hướng Ly Ly đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Bắc Minh chỉ, quả nhiên thấy được hai thiếu nữ đang đứng ở đầu thuyền!
Hai cô gái đã bị Đại Bàng Cánh Vàng bắt đi từ trăm năm trước!
Đã hơn trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại con gái vậy mà đã khôn lớn hết rồi!
Một người nghiêng nước nghiêng thành, một người hào hoa xuất chúng!
Trưởng thành thành hai người đẹp thanh lịch và lộng lẫy!
Những người trẻ tuổi xung quanh đều lu mờ khi đứng cạnh hai người họ!
Lúc này.
Mũi thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét lại dứt khoát đi về hướng ngược lại so với Diệp Bắc Minh!
“Tâm Nhi! Nặc Nhi”
Nhìn thấy hai cô con gái sắp rời đi, Diệp Bắc Minh gấp gáp hét lớn, trong giọng nói cuộn trào như biển động!
Nhóm thanh niên trên boong nhìn lại: "Bên đó có hai người, người đàn ông đang hét cái gì vậy?"
“Có lẽ con thuyền hư hại này có người thân của anh ta, đi thôi, không liên quan gì đến chúng ta!"
Một thiếu nữ lắc đầu.
Vừa định rời khỏi.
Hai cô gái trông rất giống Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên mở lời: “Để lại một mình anh ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ kia của anh ta có vẻ rất thương tâm, chúng ta đưa họ đi cùng đi?”
Thanh niên nam nữ trên boong kinh ngạc nhìn qua.
Chàng trai vừa lên tiếng kia nói: “Nếu hai sư muội Tử Chân, Tử Linh đã có lời vậy liền cứu bọn họ một mạng đi!”
“Người đâu, lái thuyền qua đó!”
Giây tiếp theo.
Thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét liền thay đổi phương hướng đi về phía Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly!
“Anh Diệp, bọn họ tới rồi!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng hưng phấn không kém.
Khi thuyền gỗ Vạn Niên Dương đến gần, hai người liền lưu loát một bước nhảy lên boong tàu!
Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt của mọi người mà kích động nhìn hai thiếu nữ, vội vàng chạy tới: "Tâm Nhi, Nặc Nhi, là bố đây!”
Hành động này khiến các nam nữ thanh niên có mặt đều sững sờ.
Họ lập tức đứng chắn trước mặt hai cô gái!
“Anh này xin anh hãy tự trọng!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi đang nói chuyện với con gái của mình, cậu kêu tôi tự trọng cái gì?”
“Anh nói cái gì?”
Mọi người sửng sốt: “Tử Chân và Tử Linh là con gái của anh?”
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái liếc hai người họ, rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi chính là bố ruột của chúng!”
"Ha ha ha ha!"
Một tràng cười vang lên, đám thanh niên nam nữ nhao nhao nói: “Nhóc con, tôi nghĩ anh bị sức mạnh của vụ nổ vừa rồi dọa tới ngốc rồi phải không?”
“Đây là sư muội Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh của Thần Ngự tông chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đã đi theo sư phụ!”
"Đúng vậy, họ lớn lên ở Thần Ngự tông đã hơn trăm năm nay, không thể nào là con gái của anh được!”
“Haiz, anh ta cũng là một người đáng thương, phỏng chừng hai cô con gái của anh ta cũng ở trên chiếc thuyền kia, cho nên phát điên rồi…”
Mọi người trong Thần Ngự tông đều như bừng tỉnh!
Có vài ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
“Tôi không bị điên, Tâm Nhi, Nặc Nhi, các con không nhớ ra bố nữa sao?”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, kích động nhìn hai người họ chăm chú: “Hàn Tử Chân? Hàn Tử Linh? Đây không phải là tên thật của các con!”
“Các con một người tên là Diệp Tâm, một người gọi là Diệp Nặc!”
“Là lỗi của bố, trăm năm trước sơ suất để các con bị đại bàng Cánh Vàng bắt cóc, các con thực sự quên bố rồi sao?”
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh đều ngẩn người tại chỗ.
Mắt đẹp trừng lớn!
Lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Bắc Minh đều có một cảm giác quen thuộc!
Nhưng.
Kêu bọn họ tin tưởng người đàn ông trước mặt này chính là bố của mình thì bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận nổi!
Rốt cuộc thì ký ức tuổi thơ cũng đã phai mờ từ lâu!
"Câm miệng!"
Một thanh niên lên tiếng trách mắng, che chắn cho Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh ở phía sau: “Nhóc con, anh đi quá xa rồi đó!”
“Hai vị sư muội Tử Chân, Tử Linh cứu anh nhưng anh lại muốn làm bố của họ!”
“Hai vị sư muội cứ đi trước đi, ở đây giao lại cho ta xử lý!”
“Được!”
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi rời đi với gương mặt đầy nghi hoặc!
Diệp Bắc Minh muốn đuổi theo nhưng lại bị người thanh niên ngăn lại: “Nhóc con, tôi cảnh cáo anh! Chớ nhòm ngó tới sư muội của chúng tôi, họ còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt của chúng tôi nữa!”
“Nếu anh còn dám nói bậy bạ, đừng trách Hứa Đại Niên tôi không khách sáo!”
Mặc dù là lời lẽ đe dọa!
Nhưng Diệp Bắc Minh không hề tức giận mà còn hỏi lại với gương mặt tươi cười: “Cậu Hứa, nghe lời này của cậu thì có vẻ như cuộc sống của họ tại Thần Ngự tông cũng không tồi?”
“Nói nhảm!”
Hứa Đại Niên hừ lạnh một tiếng: "Hai vị sư muội chính là bảo bối của Thần Ngự tông chúng tôi!”
“Họ…”
Vừa định nói tiếp thì cậu ta lại lắc đầu như nghĩ tới điều gì: ”Thôi quên đi, có nói anh cũng không hiểu được!”
"Tóm lại, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa, những lời vừa rồi tôi sẽ coi như lời anh nói nhảm vì bị dọa tới hồ đồ thôi!”
“Con thuyền này sắp tới đảo Rùa rồi, đến lúc đó các người xuống thuyền và rời đi đi!”
Hứa Đại Niên trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái liền xoay người rời khỏi.
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh đứng trên boong tàu, sự phấn khích trong lòng vẫn không cách nào nguôi ngoai.
“Nhóc con, cậu đang nghĩ gì đó!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên.
Diệp Bắc Minh nhìn về hướng con gái mình rời đi, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống: “Hai đứa trẻ tựa hồ trăm năm qua sống rất tốt, hơn nữa bầu không khí của Thần Ngự tông cũng không tồi!”
“Sư huynh sư tỷ của các con cũng rất tốt, ít nhất chúng sẽ không bị ức hiếp ở trong tông môn!”
“Tôi cảm thấy rất may mắn về điều này!"
“Không tới nhận nhau sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: “Lúc bắt đầu rất kích động nhưng cân nhắc kỹ lưỡng lại thì tôi cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc!”
“Tìm được hai vị sư tỷ rồi lại nói vậy, hơn nữa Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt cũng tới biển Hỗn Độn tìm tôi rồi!”
“Trước khi chưa tìm được họ, cho dù nhận thân với con gái, giữ chúng bên mình cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng!"
“Ngược lại chúng ở lại Thần Ngự tông là lựa chọn tốt nhất!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Ha ha ha, nhóc con à, cậu trưởng thành rồi đó!”
“Nếu như là trước đây, cậu nhất định sẽ không màng tất cả mà nhận thân với chúng!”
Diệp Bắc Minh giật mình, suy nghĩ hồi lâu mới phun ra một câu: “Có lẽ sau khi trở thành bố mẹ, cũng có nhiều điều phải cân nhắc hơn”.
……
Bước vào nơi sâu trên tàu, xác nhận hai vị sư muội không có gì bất thường xong Hứa Đại Niên mới quay trở lại phòng.
Kích hoạt một tấm ngọc, phù văn lập lòe ánh sáng!
Một lực lượng xuyên qua hư không, kết nối với một la bàn giống hệt khác tại Thần Ngự tông!
Tại khoảnh khắc hai đầu được kết nối.
Giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên: “Đại Niên à, liên lạc với sư phụ lúc này là đã tới đảo Rùa rồi à?”
Hứa Đại Niên cung kính đáp: "Sư phụ, còn nửa ngày nữa mới tới được đảo Rùa ạ!”
“Ồ, nếu thế sao lại gọi cho sư phụ lúc này?”
"Sư phụ, chuyện là như thế này..."
Hứa Đại Niên không giấu giếm điều gì và giải thích chuyện vừa xảy ra với Diệp Bắc Minh.
Người phụ nữ nghe xong thì bừng bừng lửa giận: “Nói bậy! Tử Chân và Tử Linh là con của một người bạn của ta, ta đều có quen biết với bố mẹ của bọn chúng!”
“Làm sao có thể là con của người khác được? Kẻ đó nhất định là đang nói bậy!”
“Nếu hắn còn dám nói lung tung thì trực tiếp ra tay, đừng nề hà gì cả!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Hứa Đại Niên trả lời.
Giọng nói của người phụ nữ tiếp tục truyền tới: “Được rồi, đừng nghĩ tới đống chuyện tầm phào đó nữa, đại hội Thiên Đan đảo Rùa mười nghìn năm một lần mới là quan trọng nhất lúc này!”
"Nghe đồn Quy Linh Đan trong truyền thuyết có thể là phần thưởng cho hạng nhất của cuộc thi!”
“Đan dược này có thể thay da đổi thịt! Vấn đề hạng nhất các con không cần lo lắng!”
“Bảo đảm nằm trong top năm là được cũng có thể coi là không làm mất mặt Thần Ngự tông rồi!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Tại nơi sâu thẳm trong Thần Ngự tông, một người phụ với thân hình nóng bỏng rơi vào trầm ngâm.
“Không lẽ… thực sự là bố của hai đứa nhỏ tìm tới rồi?”
Hướng Ly Ly choáng váng.
Diệp Bắc Minh kích động gật đầu: “Đúng vậy, chúng chính là con gái của tôi! Tâm Nhi, Nặc Nhi!”
Hướng Ly Ly đưa mắt nhìn theo hướng ngón tay Diệp Bắc Minh chỉ, quả nhiên thấy được hai thiếu nữ đang đứng ở đầu thuyền!
Hai cô gái đã bị Đại Bàng Cánh Vàng bắt đi từ trăm năm trước!
Đã hơn trăm năm trôi qua, hôm nay gặp lại con gái vậy mà đã khôn lớn hết rồi!
Một người nghiêng nước nghiêng thành, một người hào hoa xuất chúng!
Trưởng thành thành hai người đẹp thanh lịch và lộng lẫy!
Những người trẻ tuổi xung quanh đều lu mờ khi đứng cạnh hai người họ!
Lúc này.
Mũi thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét lại dứt khoát đi về hướng ngược lại so với Diệp Bắc Minh!
“Tâm Nhi! Nặc Nhi”
Nhìn thấy hai cô con gái sắp rời đi, Diệp Bắc Minh gấp gáp hét lớn, trong giọng nói cuộn trào như biển động!
Nhóm thanh niên trên boong nhìn lại: "Bên đó có hai người, người đàn ông đang hét cái gì vậy?"
“Có lẽ con thuyền hư hại này có người thân của anh ta, đi thôi, không liên quan gì đến chúng ta!"
Một thiếu nữ lắc đầu.
Vừa định rời khỏi.
Hai cô gái trông rất giống Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt đột nhiên mở lời: “Để lại một mình anh ta ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ kia của anh ta có vẻ rất thương tâm, chúng ta đưa họ đi cùng đi?”
Thanh niên nam nữ trên boong kinh ngạc nhìn qua.
Chàng trai vừa lên tiếng kia nói: “Nếu hai sư muội Tử Chân, Tử Linh đã có lời vậy liền cứu bọn họ một mạng đi!”
“Người đâu, lái thuyền qua đó!”
Giây tiếp theo.
Thuyền gỗ Vạn Niên Dương dài hàng nghìn mét liền thay đổi phương hướng đi về phía Diệp Bắc Minh và Hướng Ly Ly!
“Anh Diệp, bọn họ tới rồi!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi!”
Diệp Bắc Minh cũng hưng phấn không kém.
Khi thuyền gỗ Vạn Niên Dương đến gần, hai người liền lưu loát một bước nhảy lên boong tàu!
Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt của mọi người mà kích động nhìn hai thiếu nữ, vội vàng chạy tới: "Tâm Nhi, Nặc Nhi, là bố đây!”
Hành động này khiến các nam nữ thanh niên có mặt đều sững sờ.
Họ lập tức đứng chắn trước mặt hai cô gái!
“Anh này xin anh hãy tự trọng!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Tôi đang nói chuyện với con gái của mình, cậu kêu tôi tự trọng cái gì?”
“Anh nói cái gì?”
Mọi người sửng sốt: “Tử Chân và Tử Linh là con gái của anh?”
Mọi người đều dùng ánh mắt kỳ quái liếc hai người họ, rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên rồi, tôi chính là bố ruột của chúng!”
"Ha ha ha ha!"
Một tràng cười vang lên, đám thanh niên nam nữ nhao nhao nói: “Nhóc con, tôi nghĩ anh bị sức mạnh của vụ nổ vừa rồi dọa tới ngốc rồi phải không?”
“Đây là sư muội Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh của Thần Ngự tông chúng tôi, bọn họ từ nhỏ đã đi theo sư phụ!”
"Đúng vậy, họ lớn lên ở Thần Ngự tông đã hơn trăm năm nay, không thể nào là con gái của anh được!”
“Haiz, anh ta cũng là một người đáng thương, phỏng chừng hai cô con gái của anh ta cũng ở trên chiếc thuyền kia, cho nên phát điên rồi…”
Mọi người trong Thần Ngự tông đều như bừng tỉnh!
Có vài ánh mắt đồng tình nhìn Diệp Bắc Minh!
“Tôi không bị điên, Tâm Nhi, Nặc Nhi, các con không nhớ ra bố nữa sao?”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, kích động nhìn hai người họ chăm chú: “Hàn Tử Chân? Hàn Tử Linh? Đây không phải là tên thật của các con!”
“Các con một người tên là Diệp Tâm, một người gọi là Diệp Nặc!”
“Là lỗi của bố, trăm năm trước sơ suất để các con bị đại bàng Cánh Vàng bắt cóc, các con thực sự quên bố rồi sao?”
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh đều ngẩn người tại chỗ.
Mắt đẹp trừng lớn!
Lần đầu tiên hai người nhìn thấy Diệp Bắc Minh đều có một cảm giác quen thuộc!
Nhưng.
Kêu bọn họ tin tưởng người đàn ông trước mặt này chính là bố của mình thì bọn họ cũng không có cách nào tiếp nhận nổi!
Rốt cuộc thì ký ức tuổi thơ cũng đã phai mờ từ lâu!
"Câm miệng!"
Một thanh niên lên tiếng trách mắng, che chắn cho Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh ở phía sau: “Nhóc con, anh đi quá xa rồi đó!”
“Hai vị sư muội Tử Chân, Tử Linh cứu anh nhưng anh lại muốn làm bố của họ!”
“Hai vị sư muội cứ đi trước đi, ở đây giao lại cho ta xử lý!”
“Được!”
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu rồi rời đi với gương mặt đầy nghi hoặc!
Diệp Bắc Minh muốn đuổi theo nhưng lại bị người thanh niên ngăn lại: “Nhóc con, tôi cảnh cáo anh! Chớ nhòm ngó tới sư muội của chúng tôi, họ còn thân thiết hơn cả chị em ruột thịt của chúng tôi nữa!”
“Nếu anh còn dám nói bậy bạ, đừng trách Hứa Đại Niên tôi không khách sáo!”
Mặc dù là lời lẽ đe dọa!
Nhưng Diệp Bắc Minh không hề tức giận mà còn hỏi lại với gương mặt tươi cười: “Cậu Hứa, nghe lời này của cậu thì có vẻ như cuộc sống của họ tại Thần Ngự tông cũng không tồi?”
“Nói nhảm!”
Hứa Đại Niên hừ lạnh một tiếng: "Hai vị sư muội chính là bảo bối của Thần Ngự tông chúng tôi!”
“Họ…”
Vừa định nói tiếp thì cậu ta lại lắc đầu như nghĩ tới điều gì: ”Thôi quên đi, có nói anh cũng không hiểu được!”
"Tóm lại, về sau đừng xuất hiện ở trước mặt chúng tôi nữa, những lời vừa rồi tôi sẽ coi như lời anh nói nhảm vì bị dọa tới hồ đồ thôi!”
“Con thuyền này sắp tới đảo Rùa rồi, đến lúc đó các người xuống thuyền và rời đi đi!”
Hứa Đại Niên trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái liền xoay người rời khỏi.
Chỉ còn lại Diệp Bắc Minh đứng trên boong tàu, sự phấn khích trong lòng vẫn không cách nào nguôi ngoai.
“Nhóc con, cậu đang nghĩ gì đó!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt vang lên.
Diệp Bắc Minh nhìn về hướng con gái mình rời đi, tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống: “Hai đứa trẻ tựa hồ trăm năm qua sống rất tốt, hơn nữa bầu không khí của Thần Ngự tông cũng không tồi!”
“Sư huynh sư tỷ của các con cũng rất tốt, ít nhất chúng sẽ không bị ức hiếp ở trong tông môn!”
“Tôi cảm thấy rất may mắn về điều này!"
“Không tới nhận nhau sao?”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi.
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một hồi, lắc đầu: “Lúc bắt đầu rất kích động nhưng cân nhắc kỹ lưỡng lại thì tôi cảm thấy bây giờ vẫn chưa phải lúc!”
“Tìm được hai vị sư tỷ rồi lại nói vậy, hơn nữa Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt cũng tới biển Hỗn Độn tìm tôi rồi!”
“Trước khi chưa tìm được họ, cho dù nhận thân với con gái, giữ chúng bên mình cũng sẽ mang đến nguy hiểm cho chúng!"
“Ngược lại chúng ở lại Thần Ngự tông là lựa chọn tốt nhất!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Ha ha ha, nhóc con à, cậu trưởng thành rồi đó!”
“Nếu như là trước đây, cậu nhất định sẽ không màng tất cả mà nhận thân với chúng!”
Diệp Bắc Minh giật mình, suy nghĩ hồi lâu mới phun ra một câu: “Có lẽ sau khi trở thành bố mẹ, cũng có nhiều điều phải cân nhắc hơn”.
……
Bước vào nơi sâu trên tàu, xác nhận hai vị sư muội không có gì bất thường xong Hứa Đại Niên mới quay trở lại phòng.
Kích hoạt một tấm ngọc, phù văn lập lòe ánh sáng!
Một lực lượng xuyên qua hư không, kết nối với một la bàn giống hệt khác tại Thần Ngự tông!
Tại khoảnh khắc hai đầu được kết nối.
Giọng nói của một người phụ nữ trẻ vang lên: “Đại Niên à, liên lạc với sư phụ lúc này là đã tới đảo Rùa rồi à?”
Hứa Đại Niên cung kính đáp: "Sư phụ, còn nửa ngày nữa mới tới được đảo Rùa ạ!”
“Ồ, nếu thế sao lại gọi cho sư phụ lúc này?”
"Sư phụ, chuyện là như thế này..."
Hứa Đại Niên không giấu giếm điều gì và giải thích chuyện vừa xảy ra với Diệp Bắc Minh.
Người phụ nữ nghe xong thì bừng bừng lửa giận: “Nói bậy! Tử Chân và Tử Linh là con của một người bạn của ta, ta đều có quen biết với bố mẹ của bọn chúng!”
“Làm sao có thể là con của người khác được? Kẻ đó nhất định là đang nói bậy!”
“Nếu hắn còn dám nói lung tung thì trực tiếp ra tay, đừng nề hà gì cả!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Hứa Đại Niên trả lời.
Giọng nói của người phụ nữ tiếp tục truyền tới: “Được rồi, đừng nghĩ tới đống chuyện tầm phào đó nữa, đại hội Thiên Đan đảo Rùa mười nghìn năm một lần mới là quan trọng nhất lúc này!”
"Nghe đồn Quy Linh Đan trong truyền thuyết có thể là phần thưởng cho hạng nhất của cuộc thi!”
“Đan dược này có thể thay da đổi thịt! Vấn đề hạng nhất các con không cần lo lắng!”
“Bảo đảm nằm trong top năm là được cũng có thể coi là không làm mất mặt Thần Ngự tông rồi!”
“Vâng thưa sư phụ!”
Sau khi kết thúc cuộc gọi.
Tại nơi sâu thẳm trong Thần Ngự tông, một người phụ với thân hình nóng bỏng rơi vào trầm ngâm.
“Không lẽ… thực sự là bố của hai đứa nhỏ tìm tới rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.