Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1571: Nổ tan xác
Ss Tần
05/03/2024
Mấy người nhà họ Cổ gật đầu.
Con ngươi của Phó Toàn Thịnh thu nhỏ lại: “Chẳng phải tên nhóc này đã tàn phế rồi sao? Sao cậu ta vẫn còn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn thần tướng?”
“Lẽ nào lời đồn là thật? Cậu ta thật sự hồi phục rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được! Lão tổ Thí Thiên liều chết vẫn không giết chết được tên nhóc này đã đành!”
“Ấy vậy mà ngay cả đánh cho cậu ta tàn phế thôi cũng không thể ư?”
Phó Toàn Thịnh đang nghĩ như vậy thì người của học viện Viễn Cổ đã đi xuyên qua đám đông.
Cả nhóm bước tới dưới chân thành Thiên Dung.
“Học viện Viễn Cổ đã có mặt đông đủ!”
Vương Nguyên nhìn Diệp Bắc Minh, tận sâu trong đáy mắt hắn ánh lên niềm kính sợ.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là thần sử nên vẫn cần phải duy trì phong độ của bản thân: “Được rồi, tất cả đều đã có mặt đông đủ, chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!”
Bỗng nhiên có một người lên tiếng.
Vèo!
Tất cả mọi người đổ dồn lại nhìn một chàng trai trẻ!
Chàng trai trẻ ấy chính là Diệp Bắc Minh!
Vương Nguyên sững người, bất giác nuốt nước bọt: “Cậu Diệp, ngài... Có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ...”
“Chuyện gì thế này?”
“Sao thần sử lại gọi Diệp Bắc Minh là cậu Diệp? Hơn nữa còn gọi cậu ta là ngài...”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên, đứng chặn trước mặt đội ngũ của nhà họ Phó: “Người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ có thể đi!”
“Còn nhà họ Phó thì phải ở lại!”
“Đúng rồi, tiện thể cho tôi hỏi một câu, chỉ cần chưa đặt chân vào thành Thiên Dung thì các thần sử sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu ở Huyền Giới chúng tôi đúng không?”
Con ngươi của Vương Nguyên và Ngư Thất Tình thu nhỏ lại.
Diệp Bắc Minh muốn làm gì vậy?
Thế nhưng, bọn họ vẫn trả lời theo bản năng: “Chỉ cần chưa vào thành Thiên Dung thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của mọi người!”
“Tốt lắm!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười rồi gật đầu.
“Diệp Bắc Minh! Mày có ý gì?”
Ánh mắt của Phó Toàn Thịnh trở nên nghiêm nghị, ông ta nổi giận quát.
Trên người Diệp Bắc Minh bốc lên sát ý ngút trời, anh lạnh lùng nhìn về phía Phó Toàn Thịnh: “Cách đây một năm, chính người nhà họ Phó các ông đã giết hại sư phụ tôi ở nơi này!”
“Hôm nay, hãy dùng máu tươi của nhà họ Phó các ông để anh ủi linh hồn của sư phụ tôi trên trời!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh lập tức ra tay!
Trời ạ!
Diệp Bắc Minh ra tay ở ngay trước cửa thành Thiên Dung, ngay trước mặt các thần sử ư?
Anh điên rồi hay sao!
Trong lúc đám đông sững sờ!
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên, Phó Toàn Thịnh không hề có cơ hội kịp làm bất kỳ điều gì đã bị nổ tan xác, hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Phó Toàn Thịnh chết!
“Mày...”
Mười thanh niên nhà họ Phó thấy vậy giật mình lùi hết lại, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên thâm trầm: “Giờ tới lượt mấy người!”
“Mày giết người của nhà họ Phó xong còn định giết luôn cả thiên tài của nhà họ Phó ư? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Ba bóng người đứng cuối đội ngũ chợt lao vút lên trời!
Tốc độ cực nhanh!
Bọn họ lao thẳng tới trước mặt Diệp Bắc Minh như những ngôi sao băng, hơi thở tỏa ra từ thân thể Bán Thần ập tới như sóng thần!
“Hơi thở Bán Thần!”
“Là ba vị lão tổ của nhà họ Phó!”
“Hóa ra bọn họ đang ẩn mình ở đây ư?”
“Trời ạ… Ực ực…”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đồng loạt nuốt nước bọt “ực” một tiếng, ai nấy đều hoảng sợ!
Thân thể Bán Thần thật kinh khủng!
Diệp Vy Ny giật mình la lên: “Nguy rồi, cậu Diệp gặp nguy hiểm rồi...”
Cô ta cực kỳ sốt ruột quay qua nhìn Diệp Kinh Vân và Diệp Cuồng Nhân: “Xin hai vị lão tổ hãy ra tay giúp đỡ cậu ta!”
“Không ngờ nhà họ Phó đã sớm tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ tới hôm nay để tiêu diệt Diệp Bắc Minh tận gốc!”, khuôn mặt già nua của hai vị lão tổ trắng bệch, cả hai đều lắc đầu.
Ba thân thể Bán Thần đồng thời xuất hiện thì Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!
“Diệp Bắc Minh, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
“Thằng súc vật, nếu như mày chịu khó náu mình trong học viện Viễn Cổ thì chưa biết chừng còn có thể sống lần sống mòn thêm mấy năm nữa!”
“Mày đã dám ló đầu ra thì hãy chịu chết đi!”
Ba bóng người đồng thời xông lên, thế tới như chẻ tre, không tài nào cản nổi!
Hơi thở của thân thể Bán Thần càn quét khắp xung quanh, vô số người không chịu nổi thứ áp lực này!
Đầu gối mềm nhũn!
Bịch!
Người nào người nấy tới tấp quỳ rạp xuống đất.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cứ như thể đã bị dọa sợ tới nỗi hóa đá mất rồi vậy!
Đám người nhà họ Cổ thấy vậy lắc đầu: “Tên nhóc này đã sợ đần cả người ra rồi, phen này thì cậu ta chết chắc!”
Diệp Vy Ny tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tiêu rồi...”
Chỉ có một mình Vương Nguyên đứng ở cửa thành là giần giật khóe môi: 'Thân thể Bán Thần ư? Mẹ kiếp, cảnh giới Chân Thần như mình đây còn bị cậu ta tẩn cho một trận nữa là!'
'Suýt chút nữa là mình đã bị cậu ta tẩn chết rồi, thân thể Bán Thần thì có là gì?’
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên!
Con ngươi của Phó Toàn Thịnh thu nhỏ lại: “Chẳng phải tên nhóc này đã tàn phế rồi sao? Sao cậu ta vẫn còn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn thần tướng?”
“Lẽ nào lời đồn là thật? Cậu ta thật sự hồi phục rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được! Lão tổ Thí Thiên liều chết vẫn không giết chết được tên nhóc này đã đành!”
“Ấy vậy mà ngay cả đánh cho cậu ta tàn phế thôi cũng không thể ư?”
Phó Toàn Thịnh đang nghĩ như vậy thì người của học viện Viễn Cổ đã đi xuyên qua đám đông.
Cả nhóm bước tới dưới chân thành Thiên Dung.
“Học viện Viễn Cổ đã có mặt đông đủ!”
Vương Nguyên nhìn Diệp Bắc Minh, tận sâu trong đáy mắt hắn ánh lên niềm kính sợ.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là thần sử nên vẫn cần phải duy trì phong độ của bản thân: “Được rồi, tất cả đều đã có mặt đông đủ, chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!”
Bỗng nhiên có một người lên tiếng.
Vèo!
Tất cả mọi người đổ dồn lại nhìn một chàng trai trẻ!
Chàng trai trẻ ấy chính là Diệp Bắc Minh!
Vương Nguyên sững người, bất giác nuốt nước bọt: “Cậu Diệp, ngài... Có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ...”
“Chuyện gì thế này?”
“Sao thần sử lại gọi Diệp Bắc Minh là cậu Diệp? Hơn nữa còn gọi cậu ta là ngài...”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên, đứng chặn trước mặt đội ngũ của nhà họ Phó: “Người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ có thể đi!”
“Còn nhà họ Phó thì phải ở lại!”
“Đúng rồi, tiện thể cho tôi hỏi một câu, chỉ cần chưa đặt chân vào thành Thiên Dung thì các thần sử sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu ở Huyền Giới chúng tôi đúng không?”
Con ngươi của Vương Nguyên và Ngư Thất Tình thu nhỏ lại.
Diệp Bắc Minh muốn làm gì vậy?
Thế nhưng, bọn họ vẫn trả lời theo bản năng: “Chỉ cần chưa vào thành Thiên Dung thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của mọi người!”
“Tốt lắm!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười rồi gật đầu.
“Diệp Bắc Minh! Mày có ý gì?”
Ánh mắt của Phó Toàn Thịnh trở nên nghiêm nghị, ông ta nổi giận quát.
Trên người Diệp Bắc Minh bốc lên sát ý ngút trời, anh lạnh lùng nhìn về phía Phó Toàn Thịnh: “Cách đây một năm, chính người nhà họ Phó các ông đã giết hại sư phụ tôi ở nơi này!”
“Hôm nay, hãy dùng máu tươi của nhà họ Phó các ông để anh ủi linh hồn của sư phụ tôi trên trời!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh lập tức ra tay!
Trời ạ!
Diệp Bắc Minh ra tay ở ngay trước cửa thành Thiên Dung, ngay trước mặt các thần sử ư?
Anh điên rồi hay sao!
Trong lúc đám đông sững sờ!
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên, Phó Toàn Thịnh không hề có cơ hội kịp làm bất kỳ điều gì đã bị nổ tan xác, hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Phó Toàn Thịnh chết!
“Mày...”
Mười thanh niên nhà họ Phó thấy vậy giật mình lùi hết lại, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên thâm trầm: “Giờ tới lượt mấy người!”
“Mày giết người của nhà họ Phó xong còn định giết luôn cả thiên tài của nhà họ Phó ư? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Ba bóng người đứng cuối đội ngũ chợt lao vút lên trời!
Tốc độ cực nhanh!
Bọn họ lao thẳng tới trước mặt Diệp Bắc Minh như những ngôi sao băng, hơi thở tỏa ra từ thân thể Bán Thần ập tới như sóng thần!
“Hơi thở Bán Thần!”
“Là ba vị lão tổ của nhà họ Phó!”
“Hóa ra bọn họ đang ẩn mình ở đây ư?”
“Trời ạ… Ực ực…”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đồng loạt nuốt nước bọt “ực” một tiếng, ai nấy đều hoảng sợ!
Thân thể Bán Thần thật kinh khủng!
Diệp Vy Ny giật mình la lên: “Nguy rồi, cậu Diệp gặp nguy hiểm rồi...”
Cô ta cực kỳ sốt ruột quay qua nhìn Diệp Kinh Vân và Diệp Cuồng Nhân: “Xin hai vị lão tổ hãy ra tay giúp đỡ cậu ta!”
“Không ngờ nhà họ Phó đã sớm tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ tới hôm nay để tiêu diệt Diệp Bắc Minh tận gốc!”, khuôn mặt già nua của hai vị lão tổ trắng bệch, cả hai đều lắc đầu.
Ba thân thể Bán Thần đồng thời xuất hiện thì Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!
“Diệp Bắc Minh, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
“Thằng súc vật, nếu như mày chịu khó náu mình trong học viện Viễn Cổ thì chưa biết chừng còn có thể sống lần sống mòn thêm mấy năm nữa!”
“Mày đã dám ló đầu ra thì hãy chịu chết đi!”
Ba bóng người đồng thời xông lên, thế tới như chẻ tre, không tài nào cản nổi!
Hơi thở của thân thể Bán Thần càn quét khắp xung quanh, vô số người không chịu nổi thứ áp lực này!
Đầu gối mềm nhũn!
Bịch!
Người nào người nấy tới tấp quỳ rạp xuống đất.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cứ như thể đã bị dọa sợ tới nỗi hóa đá mất rồi vậy!
Đám người nhà họ Cổ thấy vậy lắc đầu: “Tên nhóc này đã sợ đần cả người ra rồi, phen này thì cậu ta chết chắc!”
Diệp Vy Ny tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tiêu rồi...”
Chỉ có một mình Vương Nguyên đứng ở cửa thành là giần giật khóe môi: 'Thân thể Bán Thần ư? Mẹ kiếp, cảnh giới Chân Thần như mình đây còn bị cậu ta tẩn cho một trận nữa là!'
'Suýt chút nữa là mình đã bị cậu ta tẩn chết rồi, thân thể Bán Thần thì có là gì?’
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.