Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1568: Nuốt chửng
Ss Tần
04/03/2024
Không ngờ, lời vừa được nói ra, đôi mắt của Mặc Phong Hành lập tức đỏ bừng: “Thiếu chủ, cậu không cần thật sao?”
Mặc Đình Đình vốn đang đỏ mặt, lập tức trắng bệch như máu!
Cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi không cần thật”.
“Được…”
Mặc Phong Hành thở dài một hơi.
Tinh khí trên người dường như bị rút cạn!
Khuôn mặt Mặc Đình Đình càng trắng bệch!
Diệp Bắc Minh đang cảm thấy kỳ lạ.
Hai ông cháu nhìn nhau một cái, Mặc Phong Hành cười thảm một tiếng: “Thiếu chủ đã không cần chúng tôi, vậy chúng tôi đi theo tổ tiên đây!”
Vừa dứt lời.
Trong tay hai người có thêm một con dao găm, đâm về phía cổ họng!
Tốc độ nhanh như không hề có ý do dự!
Vãi!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, một bước xuất hiện trước hai người.
Hai tay tóm chặt hai con dao, hét lớn một tiếng: “Hai người làm gì vậy? Cho dù tôi không cần Đình Đình hầu hạ, hai người cũng không cần chết chứ?”
“Hai người bị bệnh gì hả?”
Mặc Phong Hành mặt xám như tro, cười khổ một tiếng: “Thiếu chủ, sứ mệnh của nhà họ Mặc từ xưa là như vậy!”
“Tổ tiên từng nói, nếu Hoa tộc không cần nhà họ Mặc hầu hạ!”
“Con cháu nhà họ Mặc tồn tại trên đời không còn ý nghĩa, cứ đi theo tổ tiên là được!”
“Mẹ kiếp…”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tổ tiên nhà họ Mặc các ông ngốc hết hả? Tôi không cho hai người hầu hạ, hai người lại muốn chết?”
Mặc Phong Hành trừng mở con mắt.
Tuy tổ tiên bị mắng, nhưng người trước mặt là thiếu chủ!
Ông ta chỉ đành lắc đầu: “Thiếu chủ, đây là lời dạy của tổ tiên!”
“Nếu cậu không cần chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể đi chết thôi!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt cạn lời!
Đây là truyền thừa cặn bã gì chứ!
Nhìn Mặc Đình Đình vô tội một cái, rồi lại nhìn Mặc Phong Hành cố chấp.
Chỉ đành thở dài một tiếng: “Được thôi, Đình Đình ở lại bên cạnh hầu hạ tôi!”
“Còn ông, cũng đừng chết, để lại cái mạng già còn có chỗ dùng!”
Mặc Phong Hành mừng đến phát khóc: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Hai người đi ra trước đi, ở đây tôi còn có việc phải xử lý”.
“Tuân lệnh!”
Hai ông cháu vui mừng đứng lên, mau chóng biến mất.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Tiểu tháp, đã có được mẫu thạch Hỗn Độn, là lúc đúc tạo thân tháp cho ông rồi!”
“Thu!”
Quát nhẹ một tiếng.
Bia mẫu thạch Hỗn Độn biến mất, lập tức chui vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Bòng hình lập tức hóa thành cao hàng trăm mét như ban đầu!
Trong tích tắc, thế giới bên trong tháp vốn bình lặng lập tức nổi gió nổi mây!
Không gian xung quanh méo mó, dao động dữ đội!
Hư ảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn dựng trên hỗn độn cũng không ngừng rung lên, dường như chịu ảnh hưởng nào đó!
“Rắc” một tiếng bức bối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nứt ra một đường, dường như có thể sập đổ bất cứ lúc nào!
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại như vậy?”
Cuối cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản ứng lại, giọng cũng biến đổi: “Bản tháp nhớ ra rồi, mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra từ vũ trụ sơ khai!”
“Nó là gốc của vạn vật, có thể diễn hóa vạn vật!”
“Nhưng đồng thời, cũng có thể nuốt chửng vạn vật!”
“Không gian bên trong bản tháp ẩn chứa năng lượng lớn, nó coi bản tháp là đồ ăn rồi!”
“Cậu nhóc, mau ngăn nó lại, nếu không bản tháp sẽ bị nó nuốt chửng thật đấy!”
Lúc này.
Mẫu thạch Hỗn Độn giống như cái động đen!
Tất cả vật chất và năng lượng xung quanh đều bị nó nuốt chửng!
Diệp Bắc Minh thầm niệm, thần hồn tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Điều khiến anh bất ngờ là, cho dù không gian xung quanh méo mó!
Các loại năng lượng hoành hành!
Nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.
“Tiểu tháp, tôi phải làm thế nào?”
“Bất kể cậu làm thế nào, ngăn nó lại trước đã!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía mẫu thạch Hỗn Độn.
Một tay ấn lên mẫu thạch Hỗn Độn: “Dừng lại cho tao!”
Lời vừa được nói ra, mẫu thạch Hỗn Độn lại dừng nuốt chửng thật.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thở nhẹ nhõm.
Thân tháp tàn hồn của ông ta đã vô cùng tồi tàn, khắp chỗ đều là vết nứt: “Khụ khụ… đáng ghét, bản tháp khó khăn lắm mới hồi phục được một phần trăm sức mạnh, giờ toàn bộ bị nó nuốt chửng rồi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khóc không ra nước mắt!
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Tiểu Tháp, tại tôi không suy nghĩ chu đáo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mắng một câu: “Mẹ nó, thiệt quá rồi!”
“Cậu nhóc, đợi sau khi cụa vào thần giới, nhất định phải tìm mấy vạn thần khí cho bản tháp nuốt đấy!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện nhỏ”.
“Có điều, tôi muốn luyện hóa mẫu thạch Hỗn Độn thành bản thể của ông, thì phải làm thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người, hoàn toàn trầm mặc.
Mặc Đình Đình vốn đang đỏ mặt, lập tức trắng bệch như máu!
Cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi không cần thật”.
“Được…”
Mặc Phong Hành thở dài một hơi.
Tinh khí trên người dường như bị rút cạn!
Khuôn mặt Mặc Đình Đình càng trắng bệch!
Diệp Bắc Minh đang cảm thấy kỳ lạ.
Hai ông cháu nhìn nhau một cái, Mặc Phong Hành cười thảm một tiếng: “Thiếu chủ đã không cần chúng tôi, vậy chúng tôi đi theo tổ tiên đây!”
Vừa dứt lời.
Trong tay hai người có thêm một con dao găm, đâm về phía cổ họng!
Tốc độ nhanh như không hề có ý do dự!
Vãi!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại, một bước xuất hiện trước hai người.
Hai tay tóm chặt hai con dao, hét lớn một tiếng: “Hai người làm gì vậy? Cho dù tôi không cần Đình Đình hầu hạ, hai người cũng không cần chết chứ?”
“Hai người bị bệnh gì hả?”
Mặc Phong Hành mặt xám như tro, cười khổ một tiếng: “Thiếu chủ, sứ mệnh của nhà họ Mặc từ xưa là như vậy!”
“Tổ tiên từng nói, nếu Hoa tộc không cần nhà họ Mặc hầu hạ!”
“Con cháu nhà họ Mặc tồn tại trên đời không còn ý nghĩa, cứ đi theo tổ tiên là được!”
“Mẹ kiếp…”
Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Tổ tiên nhà họ Mặc các ông ngốc hết hả? Tôi không cho hai người hầu hạ, hai người lại muốn chết?”
Mặc Phong Hành trừng mở con mắt.
Tuy tổ tiên bị mắng, nhưng người trước mặt là thiếu chủ!
Ông ta chỉ đành lắc đầu: “Thiếu chủ, đây là lời dạy của tổ tiên!”
“Nếu cậu không cần chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể đi chết thôi!”
Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt cạn lời!
Đây là truyền thừa cặn bã gì chứ!
Nhìn Mặc Đình Đình vô tội một cái, rồi lại nhìn Mặc Phong Hành cố chấp.
Chỉ đành thở dài một tiếng: “Được thôi, Đình Đình ở lại bên cạnh hầu hạ tôi!”
“Còn ông, cũng đừng chết, để lại cái mạng già còn có chỗ dùng!”
Mặc Phong Hành mừng đến phát khóc: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Hai người đi ra trước đi, ở đây tôi còn có việc phải xử lý”.
“Tuân lệnh!”
Hai ông cháu vui mừng đứng lên, mau chóng biến mất.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi sầm xuống: “Tiểu tháp, đã có được mẫu thạch Hỗn Độn, là lúc đúc tạo thân tháp cho ông rồi!”
“Thu!”
Quát nhẹ một tiếng.
Bia mẫu thạch Hỗn Độn biến mất, lập tức chui vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Bòng hình lập tức hóa thành cao hàng trăm mét như ban đầu!
Trong tích tắc, thế giới bên trong tháp vốn bình lặng lập tức nổi gió nổi mây!
Không gian xung quanh méo mó, dao động dữ đội!
Hư ảnh tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn dựng trên hỗn độn cũng không ngừng rung lên, dường như chịu ảnh hưởng nào đó!
“Rắc” một tiếng bức bối!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nứt ra một đường, dường như có thể sập đổ bất cứ lúc nào!
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại như vậy?”
Cuối cùng tháp Càn Khôn Trấn Ngục phản ứng lại, giọng cũng biến đổi: “Bản tháp nhớ ra rồi, mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra từ vũ trụ sơ khai!”
“Nó là gốc của vạn vật, có thể diễn hóa vạn vật!”
“Nhưng đồng thời, cũng có thể nuốt chửng vạn vật!”
“Không gian bên trong bản tháp ẩn chứa năng lượng lớn, nó coi bản tháp là đồ ăn rồi!”
“Cậu nhóc, mau ngăn nó lại, nếu không bản tháp sẽ bị nó nuốt chửng thật đấy!”
Lúc này.
Mẫu thạch Hỗn Độn giống như cái động đen!
Tất cả vật chất và năng lượng xung quanh đều bị nó nuốt chửng!
Diệp Bắc Minh thầm niệm, thần hồn tiến vào thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Điều khiến anh bất ngờ là, cho dù không gian xung quanh méo mó!
Các loại năng lượng hoành hành!
Nó vẫn không hề bị ảnh hưởng.
“Tiểu tháp, tôi phải làm thế nào?”
“Bất kể cậu làm thế nào, ngăn nó lại trước đã!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía mẫu thạch Hỗn Độn.
Một tay ấn lên mẫu thạch Hỗn Độn: “Dừng lại cho tao!”
Lời vừa được nói ra, mẫu thạch Hỗn Độn lại dừng nuốt chửng thật.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thở nhẹ nhõm.
Thân tháp tàn hồn của ông ta đã vô cùng tồi tàn, khắp chỗ đều là vết nứt: “Khụ khụ… đáng ghét, bản tháp khó khăn lắm mới hồi phục được một phần trăm sức mạnh, giờ toàn bộ bị nó nuốt chửng rồi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khóc không ra nước mắt!
Diệp Bắc Minh hơi lúng túng: “Tiểu Tháp, tại tôi không suy nghĩ chu đáo!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mắng một câu: “Mẹ nó, thiệt quá rồi!”
“Cậu nhóc, đợi sau khi cụa vào thần giới, nhất định phải tìm mấy vạn thần khí cho bản tháp nuốt đấy!”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chuyện nhỏ”.
“Có điều, tôi muốn luyện hóa mẫu thạch Hỗn Độn thành bản thể của ông, thì phải làm thế nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẩn người, hoàn toàn trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.