Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1654: Nuốt mảnh sứ
Ss Tần
19/03/2024
Giọng của Diệp Bắc Minh băng lạnh giống như tử thần!
Cả tầng một tửu lầu lập tức trở nên giống như hầm băng!
“Tên nhóc này mọc từ đầu ra vậy?”
“Lại dám ra tay với thống lĩnh Khương ở thành thứ bảy mươi hai.
Những võ giả khác có mặt tỉnh táo lại, đều ngẩng đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Trong mắt đầy vẻ chấn hãi!
“Nhóc con, mày biết mình đang làm gì không? Người của nhà họ Khương mà mày cũng dám…”, Tề Cung vừa cầm máu cho bàn tay bị rách nứt, vừa lạnh lùng uy hiếp.
Diệp Bắc Minh tóm cổ của Khương Kiếm Phong, đập mạnh xuống bàn.
Quay người bước ra một bước, đi thẳng đến chỗ Tề Cung!
“Nhóc con, mày muốn làm gì?”
Vẻ mặt Tề Cung biến sắc, vừa nãy một quyền của Diệp Bắc Minh khiến lòng người kinh hãi!
Ông ta tiện tay rút ra một thanh trường kiếm, chém một đường về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày sẽ chết rất thảm đấy! Mày vốn không biết mày đã đắc tội với ai!”
Một tiếng gầm thét!
Trường kiếm trong tay Tề Cung ầm ầm bùng phát, một hư ảnh báo săn xuất hiện phía sau ông ta!
Mang theo kiếm khí ngút trời chém về phía Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vung tay trái chí tôn, tấn công ra một quyền!
‘Rắc rắc’ môt tiếng trầm bức, hư ảnh báo săn bị một quyền đấm nát, kiếm khí càng tiêu tan tại chỗ!
Sức mạnh còn lại đập mạnh lên lồng ngực của Tề Cung, đánh ông ta bay ra phía sau đập lên bức tường của tửu lầu!
Nếu không phải bức tường của tửu lầu sáng lên một trận pháp phòng ngự, ngăn Tề Cung bay ra ngoài, thì sợ rằng ông ta sẽ trực tiếp đập xuyên qua cả bức tường!
Phập!
Cả tửu lầu chấn rung dữ dội.
Lúc này Tề Cung mới trượt rơi xuống đất.
Lồng ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn gãy lìa!
Không chỉ như vậy, kinh mạch toàn thân và đan điền của ông ta lại bị một quyền trực tiếp đánh vỡ!
“Mày…”
Tề Cung đưa tay chỉ vào Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt đầy vẻ kinh sợ: “Mày là ai?”
Những người có mặt đều sợ trố mắt bởi cảnh này!
Quá cuồng ngạo!
Quá hung tàn!
Quá khủng bố!
Diệp Bắc Minh giơ tay ra tóm, một luồng sức mạnh vô hình tóm chặt cổ của Tề Cung!
Xách Tề Cung giống như tóm một con chó chết, tiện tay ném đến bên bàn, giơ một chân dẫm lên đầu Tề Cung!
“Hỏi một câu cuối cùng, mày tự ăn, hay là tao bón cho mày ăn?”
Nhìn con mắt của Diệp Bắc Minh, và cả giọng nói băng lạnh vô tình đó!
Khương Kiếm Phong sợ đến run rẩy: “Tao không biết mày là ai, nhưng mày biết tao là ai không?”
“Tao là…”
Còn chưa nói xong, một tay Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ của Khương Kiếm Phong!
Bốc một nắm mảnh sứ vỡ, nhét về phía miệng của Khương Kiếm Phong!
“Ư…”
Khương Kiếm Phong đang muốn nôn ra.
Giọng nói như tử thần vang lên: “Trực tiếp nuốt xuống, hãy nhớ, không được cắn vỡ!”
“Nếu mày dám nôn ra, tao bảo đảm sẽ trực tiếp dẫm nát cái đầu của mày!”
Khương Kiếm Phong không ngừng run lên, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Hắn có trực giác, nếu mình dám nôn mảnh sứ ra!
Diệp Bắc Minh sẽ dẫm nát đầu hắn thật!
‘Điên rồi, hắn là kẻ điên! Rốt cuộc mình đã chọc vào ai thế này?’
Khương Kiếm Phong đã rất muốn khóc.
Đúng lúc hắn do dự, trên cầu thang vang lên một giọng nói: “Vừa nãy là các người gây ầm ĩ hả? Khiến bản công tử ăn cơm trên tầng cũng không được yên tĩnh?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Chỉ thấy, mấy nam nữ thanh niên từ trên cầu thang đi xuống.
Thanh niên dẫn đầu mắt còn cao hơn đỉnh đầu, mặc cẩm y hoa lệ!
Một cô gái thướt tha duyên dáng đi theo phía sau, đeo lựa trắng che khuôn mặt!
Khi nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người trong tửu lầu đều co lại!
Đều cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng!
“Hu hu hu… cậu Trương, cứu tôi… cứu tôi với!”
Khương Kiếm Phong không dám nhả mảnh sứ vụn ra, trong lúc nói mảnh sứ vụn lạo xạo trong miệng!
Máu tươi trào ra từ miệng như nước suối!
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng thanh niên trên cầu thang: “Anh cũng muốn lo chuyện bao đồng?”
“Việc này…”
Mọi người đều khó thở, Diệp Bắc Minh làm sao dám ăn nói với cậu Trương như vậy!
Thanh niên ngẩn người, sau đó cười: “Anh không biết tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi cần biết anh hả?”
“Suýt!”
Tất cả mọi người trong tửu lầu đều hít khí lạnh!
Sợ hãi lùi lại, đồng thời còn nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt thông cảm!
Thạch Trung Hổ không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ nhân, cậu ta tên Trương Thiên Vũ, là con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông!”
“Ồ”.
Cả tầng một tửu lầu lập tức trở nên giống như hầm băng!
“Tên nhóc này mọc từ đầu ra vậy?”
“Lại dám ra tay với thống lĩnh Khương ở thành thứ bảy mươi hai.
Những võ giả khác có mặt tỉnh táo lại, đều ngẩng đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Trong mắt đầy vẻ chấn hãi!
“Nhóc con, mày biết mình đang làm gì không? Người của nhà họ Khương mà mày cũng dám…”, Tề Cung vừa cầm máu cho bàn tay bị rách nứt, vừa lạnh lùng uy hiếp.
Diệp Bắc Minh tóm cổ của Khương Kiếm Phong, đập mạnh xuống bàn.
Quay người bước ra một bước, đi thẳng đến chỗ Tề Cung!
“Nhóc con, mày muốn làm gì?”
Vẻ mặt Tề Cung biến sắc, vừa nãy một quyền của Diệp Bắc Minh khiến lòng người kinh hãi!
Ông ta tiện tay rút ra một thanh trường kiếm, chém một đường về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày sẽ chết rất thảm đấy! Mày vốn không biết mày đã đắc tội với ai!”
Một tiếng gầm thét!
Trường kiếm trong tay Tề Cung ầm ầm bùng phát, một hư ảnh báo săn xuất hiện phía sau ông ta!
Mang theo kiếm khí ngút trời chém về phía Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vung tay trái chí tôn, tấn công ra một quyền!
‘Rắc rắc’ môt tiếng trầm bức, hư ảnh báo săn bị một quyền đấm nát, kiếm khí càng tiêu tan tại chỗ!
Sức mạnh còn lại đập mạnh lên lồng ngực của Tề Cung, đánh ông ta bay ra phía sau đập lên bức tường của tửu lầu!
Nếu không phải bức tường của tửu lầu sáng lên một trận pháp phòng ngự, ngăn Tề Cung bay ra ngoài, thì sợ rằng ông ta sẽ trực tiếp đập xuyên qua cả bức tường!
Phập!
Cả tửu lầu chấn rung dữ dội.
Lúc này Tề Cung mới trượt rơi xuống đất.
Lồng ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn gãy lìa!
Không chỉ như vậy, kinh mạch toàn thân và đan điền của ông ta lại bị một quyền trực tiếp đánh vỡ!
“Mày…”
Tề Cung đưa tay chỉ vào Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt đầy vẻ kinh sợ: “Mày là ai?”
Những người có mặt đều sợ trố mắt bởi cảnh này!
Quá cuồng ngạo!
Quá hung tàn!
Quá khủng bố!
Diệp Bắc Minh giơ tay ra tóm, một luồng sức mạnh vô hình tóm chặt cổ của Tề Cung!
Xách Tề Cung giống như tóm một con chó chết, tiện tay ném đến bên bàn, giơ một chân dẫm lên đầu Tề Cung!
“Hỏi một câu cuối cùng, mày tự ăn, hay là tao bón cho mày ăn?”
Nhìn con mắt của Diệp Bắc Minh, và cả giọng nói băng lạnh vô tình đó!
Khương Kiếm Phong sợ đến run rẩy: “Tao không biết mày là ai, nhưng mày biết tao là ai không?”
“Tao là…”
Còn chưa nói xong, một tay Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ của Khương Kiếm Phong!
Bốc một nắm mảnh sứ vỡ, nhét về phía miệng của Khương Kiếm Phong!
“Ư…”
Khương Kiếm Phong đang muốn nôn ra.
Giọng nói như tử thần vang lên: “Trực tiếp nuốt xuống, hãy nhớ, không được cắn vỡ!”
“Nếu mày dám nôn ra, tao bảo đảm sẽ trực tiếp dẫm nát cái đầu của mày!”
Khương Kiếm Phong không ngừng run lên, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Hắn có trực giác, nếu mình dám nôn mảnh sứ ra!
Diệp Bắc Minh sẽ dẫm nát đầu hắn thật!
‘Điên rồi, hắn là kẻ điên! Rốt cuộc mình đã chọc vào ai thế này?’
Khương Kiếm Phong đã rất muốn khóc.
Đúng lúc hắn do dự, trên cầu thang vang lên một giọng nói: “Vừa nãy là các người gây ầm ĩ hả? Khiến bản công tử ăn cơm trên tầng cũng không được yên tĩnh?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Chỉ thấy, mấy nam nữ thanh niên từ trên cầu thang đi xuống.
Thanh niên dẫn đầu mắt còn cao hơn đỉnh đầu, mặc cẩm y hoa lệ!
Một cô gái thướt tha duyên dáng đi theo phía sau, đeo lựa trắng che khuôn mặt!
Khi nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người trong tửu lầu đều co lại!
Đều cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng!
“Hu hu hu… cậu Trương, cứu tôi… cứu tôi với!”
Khương Kiếm Phong không dám nhả mảnh sứ vụn ra, trong lúc nói mảnh sứ vụn lạo xạo trong miệng!
Máu tươi trào ra từ miệng như nước suối!
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng thanh niên trên cầu thang: “Anh cũng muốn lo chuyện bao đồng?”
“Việc này…”
Mọi người đều khó thở, Diệp Bắc Minh làm sao dám ăn nói với cậu Trương như vậy!
Thanh niên ngẩn người, sau đó cười: “Anh không biết tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi cần biết anh hả?”
“Suýt!”
Tất cả mọi người trong tửu lầu đều hít khí lạnh!
Sợ hãi lùi lại, đồng thời còn nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt thông cảm!
Thạch Trung Hổ không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ nhân, cậu ta tên Trương Thiên Vũ, là con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông!”
“Ồ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.