Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1209: Ông không phải là bố của tôi!
Ss Tần
12/12/2023
..
..
"Tôn Thiến!"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên!
"Đi ra, ông mau đi ra!"
Diệp Tâm hoảng sợ bảo vệ Tôn Thiến, không ngừng xua đuổi Diệp Bắc Minh: "Không được lại gần mẹ tôi!"
Diệp Thanh Lam, Dạ Huyền, Tử Huyền, cùng ba sư tỷ.
Bọn họ thông qua lối đi truyền tống, thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều ngây người!
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập đau lòng: "Tâm Nhi, bố là bố của con!"
Toàn thân Diệp Tâm run rẩy: "Bố... Ông chính là bố của tôi?"
"Tâm Nhi, đúng vậy, bố là bố của con!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu, gật đầu lia lịa.
Anh chậm rãi đi lên trước.
Anh đưa hai tay ra, muốn ôm con gái của mình một chút!
Diệp Tâm run người, co ro trong ngực Tôn Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
"Không... Ông không phải bố của tôi..."
"Người xấu, các người đều là người xấu!"
"Mau đi ra, không được chạm vào mẹ tôi!"
Thân thể gầy ốm của Diệp Tâm ôm lấy Tôn Thiến, không ngừng lui lại.
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người bốc lên lửa giận!
Diệp Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc Tâm Nhi gặp phải tra tấn gì?"
"Thấy bố của mình mà cũng không dám tin tưởng!"
Dạ Huyền cực kỳ phẫn nộ: "Mẹ kiếp!"
"Ai lại to gan như vậy, dám tra tấn cháu gái tôi như thế hả?"
Lục Tuyết Kỳ đau lòng mở miệng: "Vết thương của cô bé rất nghiêm trọng, trên người không có chỗ nào không bị thương!"
Trong mắt Thiên Nhận Băng toát ra vẻ phẫn nộ: "Lũ khốn khiếp trời đánh này!"
"Ngay cả một cô bé mới ba tuổi cũng không chịu buông tha!"
Mấy người đau lòng đi về phía Diệp Tâm.
Mặt mũi Diệp Tâm tràn ngập hoảng sợ: "Không được qua đây, hu hu hu..."
Tử Huyền cố gắng hết sức duy trì ngữ điệu dịu dàng: "Tâm Nhi, cháu không nhớ bà cô à?"
"Hồi trước bà thường xuyên đến thăm cháu với mẹ đấy, cháu quên rồi à?"
Diệp Tâm nhận ra Tử Huyền: "Hu hu, bà cô Tử Huyền!"
Cô bé duỗi hai tay ra, nhào vào trong lòng cô ấy!
Nước mắt không thể kìm nén được nữa, khóc òa lên!
"Để bọn họ đừng bắt nạt cháu với mẹ, Tâm Nhi rất nghe lời".
"Cháu với mẹ không hề ăn trộm đan dược của bọn họ, hu hu hu..."
Diệp Bắc Minh run lên: "Cái gì? Trộm đồ?"
"Tâm Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Anh đỏ mắt nhìn chằm chằm Tử Huyền: "Chẳng phải cô nói Tôn Thiến và Tâm Nhi ở chỗ này rất an toàn cơ mà? Vì sao lại xảy ra chuyện này!"
Sắc mặt Tử Huyền tái nhợt: "Bắc Minh, cô nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích thỏa đáng!"
Cô ấy cúi đầu hỏi thăm: "Tâm Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cháu nói ra hết đi, chúng ta làm chủ cho cháu!"
Thân thể gầy yếu của Diệp Tâm run bần bật.
Cô bé nhìn thoáng qua đám người Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh.
"Tâm Nhi cảm thấy chị kia rất xinh đẹp, váy của chị ấy cũng rất đẹp".
"Nhưng mà chị gái xinh đẹp lại ghét bỏ Tâm Nhi làm bẩn váy của chị ấy, liền đánh bay Tâm Nhi ra ngoài, ngã đau quá".
"Sau đó mẹ tới, cho cháu ăn mấy viên kẹo".
"Tâm Nhi liền không đau nữa, nhưng chị gái này cứ bảo mẹ ăn cắp đồ, còn không cho mẹ đi!"
"Mẹ thật sự không trộm đồ, Tâm Nhi cũng không phải là đứa trẻ hư..."
Chúc Hiểu Phù cười đến run rẩy cả người: "Ha ha ha ha, đứa con hoang này có cái miệng dẻo quá".
"Mày là đứa con rơi, mẹ mày là kẻ trộm, mày còn dám giải thích?"
Cô ả trầm giọng: "Mày có tin không, chốc nữa chị gái xinh đẹp này sẽ xé nát miệng của mày?"
"Rồi kéo mẹ mày đi cho chó ăn?"
"Hu hu hu..."
Diệp Tâm bị dọa sợ, gào khóc: "Đừng, đừng kéo mẹ em đi cho chó ăn!"
Diệp Thanh Lam tức giận đến run rẩy cả người: "Sao cô lại ác độc như thế!"
Dạ Huyền suýt chút nữa nổ tung: "Con đàn bà độc ác, mày đúng là đáng chết!"
Ông ấy đang muốn ra tay!
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm đầy phẫn nộ vang lên!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Chúc Hiểu Phù trong nháy mắt, bàn tay siết lấy cổ của cô ả!
Hai chân nhấc khỏi mặt đất!
Cảm giác hít thở không thông kéo tới!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên như lời của Tử thần: "Cô muốn xé nát miệng của con gái tôi? Còn muốn kéo người phụ nữ của tôi đi cho chó ăn?"
Chúc Hiểu Phù đối mặt với Diệp Bắc Minh!
Thấy hai mắt của đối phương đỏ bừng!
Giết chóc!
Tử vong!
Chúc Hiểu Phù bị dọa đến nói năng lộn xộn: "Mày... Khụ khụ... Thả tao ra..."
Chúc trưởng lão cũng chợt phản ứng lại, gầm nhẹ một tiếng rồi lao về phía bên này: "Thằng kia, thả con bé ra!"
Mười mấy tên trưởng lão của Thanh Vân Môn tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh vào trung tâm!
"Thằng này, mày thật là to gan!"
"Nơi này là Thanh Vân Môn, mày dám giương oai ở chỗ này?"
..
"Tôn Thiến!"
Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên!
"Đi ra, ông mau đi ra!"
Diệp Tâm hoảng sợ bảo vệ Tôn Thiến, không ngừng xua đuổi Diệp Bắc Minh: "Không được lại gần mẹ tôi!"
Diệp Thanh Lam, Dạ Huyền, Tử Huyền, cùng ba sư tỷ.
Bọn họ thông qua lối đi truyền tống, thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều ngây người!
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh tràn ngập đau lòng: "Tâm Nhi, bố là bố của con!"
Toàn thân Diệp Tâm run rẩy: "Bố... Ông chính là bố của tôi?"
"Tâm Nhi, đúng vậy, bố là bố của con!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh tràn ngập tơ máu, gật đầu lia lịa.
Anh chậm rãi đi lên trước.
Anh đưa hai tay ra, muốn ôm con gái của mình một chút!
Diệp Tâm run người, co ro trong ngực Tôn Thiến, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi!
"Không... Ông không phải bố của tôi..."
"Người xấu, các người đều là người xấu!"
"Mau đi ra, không được chạm vào mẹ tôi!"
Thân thể gầy ốm của Diệp Tâm ôm lấy Tôn Thiến, không ngừng lui lại.
Trông thấy cảnh tượng này, trong lòng mọi người bốc lên lửa giận!
Diệp Thanh Lam nghiến răng nghiến lợi: "Rốt cuộc Tâm Nhi gặp phải tra tấn gì?"
"Thấy bố của mình mà cũng không dám tin tưởng!"
Dạ Huyền cực kỳ phẫn nộ: "Mẹ kiếp!"
"Ai lại to gan như vậy, dám tra tấn cháu gái tôi như thế hả?"
Lục Tuyết Kỳ đau lòng mở miệng: "Vết thương của cô bé rất nghiêm trọng, trên người không có chỗ nào không bị thương!"
Trong mắt Thiên Nhận Băng toát ra vẻ phẫn nộ: "Lũ khốn khiếp trời đánh này!"
"Ngay cả một cô bé mới ba tuổi cũng không chịu buông tha!"
Mấy người đau lòng đi về phía Diệp Tâm.
Mặt mũi Diệp Tâm tràn ngập hoảng sợ: "Không được qua đây, hu hu hu..."
Tử Huyền cố gắng hết sức duy trì ngữ điệu dịu dàng: "Tâm Nhi, cháu không nhớ bà cô à?"
"Hồi trước bà thường xuyên đến thăm cháu với mẹ đấy, cháu quên rồi à?"
Diệp Tâm nhận ra Tử Huyền: "Hu hu, bà cô Tử Huyền!"
Cô bé duỗi hai tay ra, nhào vào trong lòng cô ấy!
Nước mắt không thể kìm nén được nữa, khóc òa lên!
"Để bọn họ đừng bắt nạt cháu với mẹ, Tâm Nhi rất nghe lời".
"Cháu với mẹ không hề ăn trộm đan dược của bọn họ, hu hu hu..."
Diệp Bắc Minh run lên: "Cái gì? Trộm đồ?"
"Tâm Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Anh đỏ mắt nhìn chằm chằm Tử Huyền: "Chẳng phải cô nói Tôn Thiến và Tâm Nhi ở chỗ này rất an toàn cơ mà? Vì sao lại xảy ra chuyện này!"
Sắc mặt Tử Huyền tái nhợt: "Bắc Minh, cô nhất định sẽ cho cháu một lời giải thích thỏa đáng!"
Cô ấy cúi đầu hỏi thăm: "Tâm Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cháu nói ra hết đi, chúng ta làm chủ cho cháu!"
Thân thể gầy yếu của Diệp Tâm run bần bật.
Cô bé nhìn thoáng qua đám người Chúc Hiểu Phù, Vạn Dương Thanh.
"Tâm Nhi cảm thấy chị kia rất xinh đẹp, váy của chị ấy cũng rất đẹp".
"Nhưng mà chị gái xinh đẹp lại ghét bỏ Tâm Nhi làm bẩn váy của chị ấy, liền đánh bay Tâm Nhi ra ngoài, ngã đau quá".
"Sau đó mẹ tới, cho cháu ăn mấy viên kẹo".
"Tâm Nhi liền không đau nữa, nhưng chị gái này cứ bảo mẹ ăn cắp đồ, còn không cho mẹ đi!"
"Mẹ thật sự không trộm đồ, Tâm Nhi cũng không phải là đứa trẻ hư..."
Chúc Hiểu Phù cười đến run rẩy cả người: "Ha ha ha ha, đứa con hoang này có cái miệng dẻo quá".
"Mày là đứa con rơi, mẹ mày là kẻ trộm, mày còn dám giải thích?"
Cô ả trầm giọng: "Mày có tin không, chốc nữa chị gái xinh đẹp này sẽ xé nát miệng của mày?"
"Rồi kéo mẹ mày đi cho chó ăn?"
"Hu hu hu..."
Diệp Tâm bị dọa sợ, gào khóc: "Đừng, đừng kéo mẹ em đi cho chó ăn!"
Diệp Thanh Lam tức giận đến run rẩy cả người: "Sao cô lại ác độc như thế!"
Dạ Huyền suýt chút nữa nổ tung: "Con đàn bà độc ác, mày đúng là đáng chết!"
Ông ấy đang muốn ra tay!
Gào rống!
Một tiếng rồng ngâm đầy phẫn nộ vang lên!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện trước người Chúc Hiểu Phù trong nháy mắt, bàn tay siết lấy cổ của cô ả!
Hai chân nhấc khỏi mặt đất!
Cảm giác hít thở không thông kéo tới!
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên như lời của Tử thần: "Cô muốn xé nát miệng của con gái tôi? Còn muốn kéo người phụ nữ của tôi đi cho chó ăn?"
Chúc Hiểu Phù đối mặt với Diệp Bắc Minh!
Thấy hai mắt của đối phương đỏ bừng!
Giết chóc!
Tử vong!
Chúc Hiểu Phù bị dọa đến nói năng lộn xộn: "Mày... Khụ khụ... Thả tao ra..."
Chúc trưởng lão cũng chợt phản ứng lại, gầm nhẹ một tiếng rồi lao về phía bên này: "Thằng kia, thả con bé ra!"
Mười mấy tên trưởng lão của Thanh Vân Môn tản ra, vây quanh Diệp Bắc Minh vào trung tâm!
"Thằng này, mày thật là to gan!"
"Nơi này là Thanh Vân Môn, mày dám giương oai ở chỗ này?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.