Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 2199: Pháp tắc Luân Hồi? Ta cũng biết!
Ss Tần
23/09/2024
"Diệp Tiên Phàm, thật sự là ngươi sao?"
"Sao ngươi có thể làm ra được chuyện như vậy?"
Một ông lão ở cảnh giới Tế Đạo cấp năm giận dữ mắng mỏ anh ta.
Diệp Tiên Phàm nắm chặt ngón tay, ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp năm trực tiếp rơi vào trong tay Diệp Tiên Phàm!
Anh ta tóm chặt lấy cổ ông lão!
Tay kia tóm lấy nắp Thiên Linh của ông lão, trực tiếp nhấc ra!
"Hít……"
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Tiên Phàm hít một hơi thật dài!
Não của ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp năm này bị Diệp Tiên Phàm ăn hết chỉ trong một miếng, giống như ăn đậu phụ vậy!
Anh ta còn liếm môi, dường như còn có điều gì muốn nói: "Đáng tiếc, già quá! Vẫn là não của người trẻ tuổi ngon hơn!”
"Ngươi!"
Mọi người đều sốc đến ớn lạnh.
Vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhìn Diệp Tiên Phàm!
Diệp Tiên Phàm không để ý tới, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ trêu đùa: "Diệp Bắc Minh, xem ra tôi thật sự đã đánh giá thấp anh rồi, kỹ thuật diễn xuất của tôi rốt cục có chỗ nào không ổn chứ?"
"Sơ hở của tôi ở đâu?"
"Tôi rất tò mò, làm sao anh nhìn ra được tôi có gì không đúng?"
Anh ta thực sự rất muốn biết!
Nhiều năm như vậy, tất cả người nhà họ Diệp đều bị anh ta lừa!!
Chỉ có minh Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra được!
Diệp Bắc Minh cười nói: "Thứ nhất, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tệ!"
"Ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu, cậu đã không nên đưa Hỗn Độn Cốt cho tôi!"
"Làm sao một người có địa vị chỉ đứng sau Thánh tử trong nhà họ Diệp lại có thể sẵn lòng giao ra Hỗn Độn Cốt chứ?"
Diệp Tiên Phàm giật mình.
Lập tức gật đầu!
Anh ta cả đời đều cẩn thận, không ngờ lại trở thành sơ hở của anh ta!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc: "Tiểu tử, cậu thật sự nhìn ra sao? Sao lại không nói với bổn tháp?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Tôi không nhìn ra, tôi chỉ tùy tiện lừa hắn thôi!"
"Trên khí thế mà nói thì không thể thua được đúng không?"
"Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận."
"Phụt...cậu...hahahaha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Nếu như Diệp Tiên Phàm biết cậu lại lừa hắn, e là sẽ bị tức chết!”
"Còn gì nữa?"
Diệp Tiên Phàm tiếp tục hỏi: "Ngoài cái đó, làm sao anh nhìn ra thực lực của tôi?”
"Khi ở trong Hang Thần Ma, rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức để làm một kẻ vô dụng mà!"
Diệp Bắc Minh giơ ra một ngón tay, lắc lắc: "NO! NO! NO!"
Diệp Tiên Phàm cau mày: "Cái gì mà NO NO NO? Anh đang nói cái gì vậy?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Không phải cậu thể hiện giống một tên vô dụng, mà là vốn dĩ cậu chính là một tên vô dụng!"
"Không cần thể hiện!"
"Anh muốn chết à!"
Trong mắt Diệp Tiên Phàm hiện lên sát ý!
Anh ta nắm chặt năm ngón tay trong không trung, một thanh ma kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay, khí thế của anh ta tăng vọt!
Thẳng tiến đến cảnh giới Tế Đạo cấp tám đỉnh cao!
Kiếm ý hung bạo và cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, giơ tay lên, thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay hắn, đâm về phía thanh ma kiếm màu đen!
Keng keng——!
Một tiếng động lớn vang lên, hai thanh kiếm va chạm vào nhau!
Thanh ma kiếm màu đen khẽ run lên, một khoảng trống xuất hiện!
"Thanh kiếm này của ngươi là vật liệu gì? Lại có thể làm tổn hại đến Ma Huyết Vẫn Thiết của ta!"
Diệp Tiên Phàm cảm thấy tê dại.
Diệp Bắc Minh không thèm giải thích, chủ động tấn công, chém ra một nhát kiếm!
Gầm gào——!
Một con huyết long khổng lồ bùng nổ, gần như lấp đầy toàn bộ đại điện!
Diệp Tiên Phàm nheo mắt, nhanh chóng lùi lại: "Ở đây không thi triển được, ra ngoài làm một trận đi!”
Diệp Bắc Minh truy kích ra ngoài, hai người tới khoảng không phía trên quảng trường bên ngoài!
"Diệp Bắc Minh, ngươi đi chết đi!"
Diệp Tiên Phàm trực tiếp chém ra một nhát kiếm mạnh nhất!
Đã đến cảnh giói này, căn bản không cần lãng phí thời gian, hai ba chiêu là có thể phân thắng bại rồi!
Trong khoảnh khắc, có rất nhiều bóng ma, toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi kiếm khí màu đen của anh ta!
Thời gian!
Không gian!
Đều dừng lại vào thời khắc này!
Một sát ý bộc phát ra khắp trời đất, bao phủ Diệp Bắc Minh, nếu như không thể chống đỡ được nhát kiếm này, hắn nhất định sẽ chết!
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Đạo đài Luân Hồi, ra đi!"
Một Đạo đài Luân Hồi hình tròn có bán kính hàng chục nghìn mét xuất hiện dưới chân hắn!
Hơn một trăm tấm bia mộ xung quanh lóe lên, nhìn vô cùng quái dị!
Xoẹt——!
Khoảnh khắc kiếm ý khắp bầu trời hòa vào đạo đài Luân Hồi, mọi thứ đều sụp đổ!
Trong lĩnh vực Luân Hồi, Diệp Bắc Minh là vô địch tuyệt đối!
Diệp Tiên Phàm cười kiêu ngạo: "Đạo đài Luân Hồi, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có sao?"
Anh ta dậm mạnh chân: "Đạo đài Luân Hồi, ra đi!!!"
Giây tiếp theo.
Uỳnh uỳnh——!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, một Đạo đài Luân Hồi có bán kính mười nghìn mét cũng xuất hiện dưới chân Diệp Tiên Phàm. Nó rất khác với Đạo đài Luân Hồi của Diệp Bắc Minh!
Đối phương là hình vuông, giống Võ đạo đài hơn!
Còn Đạo đài Luân Hồi do Diệp Bắc Minh triệu hồi ra có hình tròn!
"Làm sao có thể!"
Diệp Bắc Minh gần như trợn mắt nhìn.
Lần này hắn thật sự rất bất ngờ!
"Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, cuối cùng ngươi cũng bị sốc à?"
Thấy vậy, Diệp Tiên Phàm rất hài lòng: "Nhớ kỹ, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết Pháp tắc Luân Hồi sao?"
"Diệp Tiên Phàm ta cũng biết, hơn nữa, Pháp tắc Luân Hồi của ta đã lĩnh ngộ đến cấp năm rồi!"
"Giết!!!"
Một tiếng hét lớn vang lên!
Lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Tiên Phàm ép về phía trước!
Khoảnh khắc nó tiếp xúc với lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Bắc Minh, trời đất liền sụp đổ!
Rắc! Rắc!
Mặt đất của quảng trường nhà họ Diệp nổ tung, một tiếng nổ lớn, và tất cả gạch lát sàn đều biến thành bột!
Ngay cả hư không cũng đang sụp đổ từng mảng, từng mảng một!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, lao đến bên cạnh lĩnh vực pháp tắc Luân Hồi, Diệp Tiên Phàm cũng xông lên!!
Hai người họ đều đứng trong lĩnh vực luân hồi của mình, kiếm khí va vào nhau!
Đại khai đại hợp!
"Diệp Bắc Minh,1,8 tỷ năm trước ta có thể giết cả nhà ngươi! Ăn tươi nuốt sống cơ thể máu thịt của ngươi, uống máu Hỗn Độn của ngươi!"
"1,8 tỷ năm sau, ta cũng có thể ở trong lĩnh vực Luân Hồi giết chết ngươi!"
Diệp Tiên Phàm cực kỳ tự tin, giọng điệu kinh người!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh sầm xuống: "Chuyện xảy ra 1,8 tỷ năm trước quả nhiên là do Diệp Tiên Phàm làm..."
Đôi mắt Diệp Tinh Khung lóe lên, nhìn chằm chằm tất cả những điều này!
Những người khác trong nhà họ Diệp đều có biểu hiện khác nhau!
Quái dị!
Kinh ngạc!
Không ngờ!
Ngỡ ngàng!
Chỉ có Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Người giết ta còn chưa ra đời!"
"Huyết Long ra đây, Càn Khôn Trấn Ngục, chém!"
Gầm gào——! ! !
Một kiếm được chém ra!
Một con huyết long đáng sợ cao một trăm nghìn mét lao ra từ bầu trời phía trên đầu Diệp Bắc Minh!
Đằng sau con huyết long, một tòa bảo tháp cổ xưa đang lơ lửng!
"Thật là một kiếm ý mạnh mẽ..."
Mọi người trong nhà họ Diệp ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, có một cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến!
"Cũng có chút bản lĩnh đấy, nếu để ngươi tu luyện thêm một trăm triệu năm nữa, nói không chừng ngươi thật sự có thể vượt qua ta!"
Diệp Tiên Phàm lắc đầu: "Vốn là ta chỉ có hứng thú với máu thịt của ngươi!"
"Bây giờ, ta lại có hứng thú với con người ngươi rồi, mất tích 1,8 tỷ năm, rốt cục ngươi đã đi đâu!"
"Sau khi ta giết ngươi, ta sẽ thám hồn ngươi, thì cũng sẽ biết tất cả thôi!"
"Kết thúc rồi, một kiếm!"
Thanh ma kiếm màu đen trong tay anh ta chỉ lên trời và chém xuống!
Một bóng ma màu đen lập tức được hình thành !
Ngập tràn lĩnh vực pháp tắc Luân Hồi của Diệp Tiên Phàm!
Bóng ma cúi đầu nhìn xuống tất cả chúng sinh: "Diệt ma! Trảm thần! Diệt thế!”
Kiếm quang màu đen còn rực rỡ hơn huyết long và cổ tháp của Diệp Bắc Minh hàng trăm lần!
Xoẹt--!
Kiếm khí màu đen chém đứt thời gian, không gian, quá khứ và tương lai!
Chém đứt mọi thứ!
Rắc rắc——! ! !
Phía bên ngoài mà lĩnh vực Luân Hồi của hai người tiếp xúc đều phát nổ, con huyết long đang lao tới cũng sụp đổ và biến thành một màn sương máu!
Giây tiếp theo.
Kiếm khí màu đen lao vào lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Bắc Minh, đánh mạnh vào đạo đài Luân Hồi của hắn!
Uỳnh uỳnh!
Đạo đài Luân Hồi hoàn toàn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ!
"Phụt…………"
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng thảm hại lăn ra ngoài!
Rơi xuống giữa đống đổ nát của đạo đài Luân Hồi, gượng dậy mấy lần nhưng vẫn không bò lên được!
"Diệp Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh hét lên!
"Đây……"
Đôi mắt của Diệp Tinh Khung không ngừng co giật.
"Diệp Bắc Minh bị đánh bại rồi?"
Mọi người trong nhà họ Diệp đều sững sờ tại chỗ!
Kinh hãi ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia!
Diệp Tiên Phàm đứng trên bầu trời, sắc mặt lạnh lùng, giống như ma thần hạ thế xuống nhân gian, cúi đầu nhìn: "Diệp Bắc Minh, quỳ xuống, chịu chết đi!"
……
Phía bên kia.
Hai bóng người đứng trong hư không.
Che giấu tất cả khí tức!
Nếu bị người nhà họ Diệp nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến chết!
Một người chính là Diệp Bắc Minh!
Người còn lại chính là Diệp Thí Thiên vừa rời đi!
Diệp Thí Thiên cau mày: "Một con rối đã mạnh như vậy, thực lực thật sự của con, rốt cục là cảnh giới gì?”
Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì: "Lão tổ, xem tiếp đi!"
Diệp Thí Thiên nghi hoặc: "Con rối của con đã bị đánh bại, sao con không ra tay?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Để hắn giả vờ thêm một lát, nếu con ra tay, hắn sẽ không giả vờ được nữa!"
"Sao ngươi có thể làm ra được chuyện như vậy?"
Một ông lão ở cảnh giới Tế Đạo cấp năm giận dữ mắng mỏ anh ta.
Diệp Tiên Phàm nắm chặt ngón tay, ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp năm trực tiếp rơi vào trong tay Diệp Tiên Phàm!
Anh ta tóm chặt lấy cổ ông lão!
Tay kia tóm lấy nắp Thiên Linh của ông lão, trực tiếp nhấc ra!
"Hít……"
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Diệp Tiên Phàm hít một hơi thật dài!
Não của ông lão cảnh giới Tế Đạo cấp năm này bị Diệp Tiên Phàm ăn hết chỉ trong một miếng, giống như ăn đậu phụ vậy!
Anh ta còn liếm môi, dường như còn có điều gì muốn nói: "Đáng tiếc, già quá! Vẫn là não của người trẻ tuổi ngon hơn!”
"Ngươi!"
Mọi người đều sốc đến ớn lạnh.
Vừa kinh ngạc, vừa tức giận nhìn Diệp Tiên Phàm!
Diệp Tiên Phàm không để ý tới, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ trêu đùa: "Diệp Bắc Minh, xem ra tôi thật sự đã đánh giá thấp anh rồi, kỹ thuật diễn xuất của tôi rốt cục có chỗ nào không ổn chứ?"
"Sơ hở của tôi ở đâu?"
"Tôi rất tò mò, làm sao anh nhìn ra được tôi có gì không đúng?"
Anh ta thực sự rất muốn biết!
Nhiều năm như vậy, tất cả người nhà họ Diệp đều bị anh ta lừa!!
Chỉ có minh Diệp Bắc Minh lại có thể nhìn ra được!
Diệp Bắc Minh cười nói: "Thứ nhất, kỹ năng diễn xuất của cậu thật sự rất tệ!"
"Ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu, cậu đã không nên đưa Hỗn Độn Cốt cho tôi!"
"Làm sao một người có địa vị chỉ đứng sau Thánh tử trong nhà họ Diệp lại có thể sẵn lòng giao ra Hỗn Độn Cốt chứ?"
Diệp Tiên Phàm giật mình.
Lập tức gật đầu!
Anh ta cả đời đều cẩn thận, không ngờ lại trở thành sơ hở của anh ta!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc: "Tiểu tử, cậu thật sự nhìn ra sao? Sao lại không nói với bổn tháp?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: "Tôi không nhìn ra, tôi chỉ tùy tiện lừa hắn thôi!"
"Trên khí thế mà nói thì không thể thua được đúng không?"
"Không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận."
"Phụt...cậu...hahahaha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Nếu như Diệp Tiên Phàm biết cậu lại lừa hắn, e là sẽ bị tức chết!”
"Còn gì nữa?"
Diệp Tiên Phàm tiếp tục hỏi: "Ngoài cái đó, làm sao anh nhìn ra thực lực của tôi?”
"Khi ở trong Hang Thần Ma, rõ ràng tôi đã cố gắng hết sức để làm một kẻ vô dụng mà!"
Diệp Bắc Minh giơ ra một ngón tay, lắc lắc: "NO! NO! NO!"
Diệp Tiên Phàm cau mày: "Cái gì mà NO NO NO? Anh đang nói cái gì vậy?"
Diệp Bắc Minh cười nói: "Không phải cậu thể hiện giống một tên vô dụng, mà là vốn dĩ cậu chính là một tên vô dụng!"
"Không cần thể hiện!"
"Anh muốn chết à!"
Trong mắt Diệp Tiên Phàm hiện lên sát ý!
Anh ta nắm chặt năm ngón tay trong không trung, một thanh ma kiếm màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay, khí thế của anh ta tăng vọt!
Thẳng tiến đến cảnh giới Tế Đạo cấp tám đỉnh cao!
Kiếm ý hung bạo và cực kỳ mạnh mẽ!
Diệp Bắc Minh không hề sợ hãi, giơ tay lên, thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay hắn, đâm về phía thanh ma kiếm màu đen!
Keng keng——!
Một tiếng động lớn vang lên, hai thanh kiếm va chạm vào nhau!
Thanh ma kiếm màu đen khẽ run lên, một khoảng trống xuất hiện!
"Thanh kiếm này của ngươi là vật liệu gì? Lại có thể làm tổn hại đến Ma Huyết Vẫn Thiết của ta!"
Diệp Tiên Phàm cảm thấy tê dại.
Diệp Bắc Minh không thèm giải thích, chủ động tấn công, chém ra một nhát kiếm!
Gầm gào——!
Một con huyết long khổng lồ bùng nổ, gần như lấp đầy toàn bộ đại điện!
Diệp Tiên Phàm nheo mắt, nhanh chóng lùi lại: "Ở đây không thi triển được, ra ngoài làm một trận đi!”
Diệp Bắc Minh truy kích ra ngoài, hai người tới khoảng không phía trên quảng trường bên ngoài!
"Diệp Bắc Minh, ngươi đi chết đi!"
Diệp Tiên Phàm trực tiếp chém ra một nhát kiếm mạnh nhất!
Đã đến cảnh giói này, căn bản không cần lãng phí thời gian, hai ba chiêu là có thể phân thắng bại rồi!
Trong khoảnh khắc, có rất nhiều bóng ma, toàn bộ bầu trời bị bao phủ bởi kiếm khí màu đen của anh ta!
Thời gian!
Không gian!
Đều dừng lại vào thời khắc này!
Một sát ý bộc phát ra khắp trời đất, bao phủ Diệp Bắc Minh, nếu như không thể chống đỡ được nhát kiếm này, hắn nhất định sẽ chết!
Diệp Bắc Minh hét lớn: "Đạo đài Luân Hồi, ra đi!"
Một Đạo đài Luân Hồi hình tròn có bán kính hàng chục nghìn mét xuất hiện dưới chân hắn!
Hơn một trăm tấm bia mộ xung quanh lóe lên, nhìn vô cùng quái dị!
Xoẹt——!
Khoảnh khắc kiếm ý khắp bầu trời hòa vào đạo đài Luân Hồi, mọi thứ đều sụp đổ!
Trong lĩnh vực Luân Hồi, Diệp Bắc Minh là vô địch tuyệt đối!
Diệp Tiên Phàm cười kiêu ngạo: "Đạo đài Luân Hồi, ngươi cho rằng chỉ mình ngươi có sao?"
Anh ta dậm mạnh chân: "Đạo đài Luân Hồi, ra đi!!!"
Giây tiếp theo.
Uỳnh uỳnh——!
Mặt đất rung chuyển dữ dội, một Đạo đài Luân Hồi có bán kính mười nghìn mét cũng xuất hiện dưới chân Diệp Tiên Phàm. Nó rất khác với Đạo đài Luân Hồi của Diệp Bắc Minh!
Đối phương là hình vuông, giống Võ đạo đài hơn!
Còn Đạo đài Luân Hồi do Diệp Bắc Minh triệu hồi ra có hình tròn!
"Làm sao có thể!"
Diệp Bắc Minh gần như trợn mắt nhìn.
Lần này hắn thật sự rất bất ngờ!
"Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, cuối cùng ngươi cũng bị sốc à?"
Thấy vậy, Diệp Tiên Phàm rất hài lòng: "Nhớ kỹ, ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết Pháp tắc Luân Hồi sao?"
"Diệp Tiên Phàm ta cũng biết, hơn nữa, Pháp tắc Luân Hồi của ta đã lĩnh ngộ đến cấp năm rồi!"
"Giết!!!"
Một tiếng hét lớn vang lên!
Lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Tiên Phàm ép về phía trước!
Khoảnh khắc nó tiếp xúc với lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Bắc Minh, trời đất liền sụp đổ!
Rắc! Rắc!
Mặt đất của quảng trường nhà họ Diệp nổ tung, một tiếng nổ lớn, và tất cả gạch lát sàn đều biến thành bột!
Ngay cả hư không cũng đang sụp đổ từng mảng, từng mảng một!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, lao đến bên cạnh lĩnh vực pháp tắc Luân Hồi, Diệp Tiên Phàm cũng xông lên!!
Hai người họ đều đứng trong lĩnh vực luân hồi của mình, kiếm khí va vào nhau!
Đại khai đại hợp!
"Diệp Bắc Minh,1,8 tỷ năm trước ta có thể giết cả nhà ngươi! Ăn tươi nuốt sống cơ thể máu thịt của ngươi, uống máu Hỗn Độn của ngươi!"
"1,8 tỷ năm sau, ta cũng có thể ở trong lĩnh vực Luân Hồi giết chết ngươi!"
Diệp Tiên Phàm cực kỳ tự tin, giọng điệu kinh người!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh sầm xuống: "Chuyện xảy ra 1,8 tỷ năm trước quả nhiên là do Diệp Tiên Phàm làm..."
Đôi mắt Diệp Tinh Khung lóe lên, nhìn chằm chằm tất cả những điều này!
Những người khác trong nhà họ Diệp đều có biểu hiện khác nhau!
Quái dị!
Kinh ngạc!
Không ngờ!
Ngỡ ngàng!
Chỉ có Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Người giết ta còn chưa ra đời!"
"Huyết Long ra đây, Càn Khôn Trấn Ngục, chém!"
Gầm gào——! ! !
Một kiếm được chém ra!
Một con huyết long đáng sợ cao một trăm nghìn mét lao ra từ bầu trời phía trên đầu Diệp Bắc Minh!
Đằng sau con huyết long, một tòa bảo tháp cổ xưa đang lơ lửng!
"Thật là một kiếm ý mạnh mẽ..."
Mọi người trong nhà họ Diệp ngẩng đầu nhìn thấy cảnh tượng này, có một cảm giác mình nhỏ bé như một con kiến!
"Cũng có chút bản lĩnh đấy, nếu để ngươi tu luyện thêm một trăm triệu năm nữa, nói không chừng ngươi thật sự có thể vượt qua ta!"
Diệp Tiên Phàm lắc đầu: "Vốn là ta chỉ có hứng thú với máu thịt của ngươi!"
"Bây giờ, ta lại có hứng thú với con người ngươi rồi, mất tích 1,8 tỷ năm, rốt cục ngươi đã đi đâu!"
"Sau khi ta giết ngươi, ta sẽ thám hồn ngươi, thì cũng sẽ biết tất cả thôi!"
"Kết thúc rồi, một kiếm!"
Thanh ma kiếm màu đen trong tay anh ta chỉ lên trời và chém xuống!
Một bóng ma màu đen lập tức được hình thành !
Ngập tràn lĩnh vực pháp tắc Luân Hồi của Diệp Tiên Phàm!
Bóng ma cúi đầu nhìn xuống tất cả chúng sinh: "Diệt ma! Trảm thần! Diệt thế!”
Kiếm quang màu đen còn rực rỡ hơn huyết long và cổ tháp của Diệp Bắc Minh hàng trăm lần!
Xoẹt--!
Kiếm khí màu đen chém đứt thời gian, không gian, quá khứ và tương lai!
Chém đứt mọi thứ!
Rắc rắc——! ! !
Phía bên ngoài mà lĩnh vực Luân Hồi của hai người tiếp xúc đều phát nổ, con huyết long đang lao tới cũng sụp đổ và biến thành một màn sương máu!
Giây tiếp theo.
Kiếm khí màu đen lao vào lĩnh vực Luân Hồi của Diệp Bắc Minh, đánh mạnh vào đạo đài Luân Hồi của hắn!
Uỳnh uỳnh!
Đạo đài Luân Hồi hoàn toàn vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ!
"Phụt…………"
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, vô cùng thảm hại lăn ra ngoài!
Rơi xuống giữa đống đổ nát của đạo đài Luân Hồi, gượng dậy mấy lần nhưng vẫn không bò lên được!
"Diệp Bắc Minh!"
Diệp Quỳnh hét lên!
"Đây……"
Đôi mắt của Diệp Tinh Khung không ngừng co giật.
"Diệp Bắc Minh bị đánh bại rồi?"
Mọi người trong nhà họ Diệp đều sững sờ tại chỗ!
Kinh hãi ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia!
Diệp Tiên Phàm đứng trên bầu trời, sắc mặt lạnh lùng, giống như ma thần hạ thế xuống nhân gian, cúi đầu nhìn: "Diệp Bắc Minh, quỳ xuống, chịu chết đi!"
……
Phía bên kia.
Hai bóng người đứng trong hư không.
Che giấu tất cả khí tức!
Nếu bị người nhà họ Diệp nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến chết!
Một người chính là Diệp Bắc Minh!
Người còn lại chính là Diệp Thí Thiên vừa rời đi!
Diệp Thí Thiên cau mày: "Một con rối đã mạnh như vậy, thực lực thật sự của con, rốt cục là cảnh giới gì?”
Diệp Bắc Minh cười nhưng không nói gì: "Lão tổ, xem tiếp đi!"
Diệp Thí Thiên nghi hoặc: "Con rối của con đã bị đánh bại, sao con không ra tay?"
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Để hắn giả vờ thêm một lát, nếu con ra tay, hắn sẽ không giả vờ được nữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.