Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1835: Phong ấn
Ss Tần
30/04/2024
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cháu vừa đến Thần Quốc Hỗn Độn không lâu, nên vẫn không hiểu lắm”.
“Thất sư tỷ, tỷ nói với mọi người đi”.
“Được”.
Liễu Như Khanh hít sâu một hơi, đi lên trước nói: “Các vị tiền bối, Ma tộc sớm đã biến chất, đã phân thành mấy chục thế lực lớn nhỏ!”
“Hiện giờ, Ma tộc bị các võ giả khác tàn sát ngang ngược, săn giết để lấy tinh hạch Ma tộc nhiều không đếm xuể!”
“Đám người này muốn chết hả!”, Thiên Ma gầm thét một tiếng, bầu trời lập tức mây đen giăng kín.
Ầm ầm!
Hàng trăm chớp điện màu đen bao trùm cả không trung Phong Ma Cốc, một luồng khí tức hủy diệt nghiền áp xuống!
“Thất sư tỷ cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh bước lên chặn trước người Liễu Như Khanh.
Tuy luồng sát ý này không nhằm vào Liễu Như Khanh, nhưng cũng khiến cô ấy không chịu nổi!
Khuôn mặt Liễu Như Khanh trắng bệch: “Mấy vị tiền bối bị Thần Quân Hỗn Độn trấn áp ở Phong Ma Cốc, Ma tộc như rồng không đầu!”
“Các vị chắc sẽ nghĩ đến là cục diện như này chứ phải không?”
“Hỗn xược!”
“Thần Quân Hỗn Độn trấn áp chúng tôi?”
“Ăn nói hàm hồ! Toàn nói linh tinh!”
Mấy người liền nổi giận.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Bác cả, cô, chẳng lẽ trong việc này có ẩn tình khác?”
“Cái gì mà trấn áp! Cháu trai, cháu cảm thấy bảy người chúng ta liên thủ, còn không đánh lại được Thần Quân Hỗn Độn chó má đó sao?”, Thiên Ma giơ nắm đấm, trên người bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố!
Diệp Bắc Minh nghĩ một lúc trả lời: “Cháu chưa từng gặp Thần Quân Hỗn Độn!”
“Nhưng ông ta đã lĩnh ngộ được sức mạnh pháp tắc của cả Đại Lục Hỗn Độn, liệt hai chữ Hoa tộc thành từ cấm kỵ!”
“Hoa tộc? Từ cấm kỵ? Thế là thế nào?”
Mấy người tỏ vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Năm đó khi Thần Quốc thành lập, thực lực của Hoa tộc thậm chí cao hơn thực lực của tộc Thần Quân Hỗn Độn đó!”
“Chỉ là Hoa Vương một lòng theo đuổi võ đạo, không có hứng thú với quyền lợi”.
“Nên mới nhường hoàng vị cho người khác, làm sao? Chẳng lẽ Hoa tộc cũng giống như Ma tộc rồi?”
Diệp Bắc Minh thở hắt ra: “Xem ra mọi người không hề biết chút gì về chuyện xảy ra ở bên ngoài!”
“Quả nhiên, sức mạnh pháp tắc bên ngoài không thể ảnh hưởng đến Phong Ma Cốc”.
“Nếu không, ở đây thảo luận về Hoa tộc, sớm đã gây ra thiên lôi giáng xuống rồi!”
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người!
Thiên Ma cau chặt mày: “Cháu trai, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoa tộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Ở Thần Quốc Hỗn Độn, Hoa tộc sớm đã diệt vong, hàng trăm đại năng thượng cổ đã ngã xuống!”
“Hoa Vương có thể và linh hồn đều tiêu tan, con cháu Hoa tộc bị truy giết không ngừng!”
“Chốn chạy từ khắp các thê giới đến thế giới cấp thấp, cuối cùng chạy đến một đất nước chỉ có người phàm thống trị!”
“Thậm chí, cho đến bây giờ, Hoa tộc cũng là từ cấm kỵ ở Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Bất kỳ ai có liên quan đến Hoa tộc, hoặc là thảo luận đến Hoa tộc, đều giết không tha!”
Diệp Bắc Minh nói mỗi một câu, mấy người đều giật mí mắt!
Đến khi nói đến câu cuối cùng.
“Vãi!”
“Thần Quân Hỗn Độn điên rồi sao?”
“Loại tiểu nhân âm hiểm này, năm đó chúng tôi cùng đánh thiên hạ, ông ta lại đối xử với Hoa tộc như vậy?”
“Lão già đó không xứng làm Thần Quân! Hoa tộc diệt vong, Ma tộc bị bức hại! Ông ta đáng chết!”
Thiên Ma, Địa Ma, Hoàng Ma, Vũ Ma, Trụ Ma, Hồng Ma, Hoang Ma, người nào cũng nhảy lên như sấm!
Ma khí trên người phun trào, trời long đất lở!
Diệp Bắc Minh bảo vệ cho Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đang hôn mê, tiếp tục nói: “Các chú bác, mọi người bị Thần Quân Hỗn Độn phong ấn ở đây!”
“Chắc sớm đã dự liệu được điều này chứ? Chẳng lẽ nhưng năm nay, mọi người không nghe nói chút tin tức gì về bên ngoài sao?”
Thiên Ma đỏ bừng con mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về ướng Thần Quốc Hỗn Độn: “Nếu chúng ta muốn rời khỏi Phong Ma Cốc, thì ai ngăn được chúng ta?”
“Thần Quân Hỗn Độn? Ha ha, Thiên Ma bát bộ chúng ta liên thủ, giết cả Thần Quân luôn!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Đã như vậy, tại sao các chú bác bị nhốt ở Phong Ma Cốc?
Thiên Ma lắc đầu: “Năm đó, Thần Quân Hỗn Độn tìm tám người chúng ta đánh cược, chúng ta đã thua!”
“Cháu trai, cháu quay đầu nhìn xem!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn về phía lối vào của Phong Ma Cốc.
Vù vù vù!
Một trận cuồng phong thổi đến.
Một tấm bia không chữ dựng ở lối ra vào được gió thổi bay bụi đất bên trên, cuối cùng lộ ra rõ ràng!
Bốn chữ Thần Quân Hỗn Độn hiện ra trước mắt!
“Đây là?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Hoàng Ma cười lạnh lùng một tiếng: “Chúng ta đánh cược thua, đã đồng ý với Thần Quân Hỗn Độn!”
“Thấy tên của người này, lâp tức lùi lại trăm bước!”
“Xung quanh cả Phong Ma Cốc đều là tấm bia đá như này!”
“Chúng ta còn thề trong vòng một kỷ nguyên không rời khỏi Phong Ma Cốc, bây giờ có lẽ còn mấy chục năm nữa là hết thời hạn, không ngờ Thần Quân Hỗn Độn đã lĩnh ngộ sức mạnh của pháp tắc!”
“Thất sư tỷ, tỷ nói với mọi người đi”.
“Được”.
Liễu Như Khanh hít sâu một hơi, đi lên trước nói: “Các vị tiền bối, Ma tộc sớm đã biến chất, đã phân thành mấy chục thế lực lớn nhỏ!”
“Hiện giờ, Ma tộc bị các võ giả khác tàn sát ngang ngược, săn giết để lấy tinh hạch Ma tộc nhiều không đếm xuể!”
“Đám người này muốn chết hả!”, Thiên Ma gầm thét một tiếng, bầu trời lập tức mây đen giăng kín.
Ầm ầm!
Hàng trăm chớp điện màu đen bao trùm cả không trung Phong Ma Cốc, một luồng khí tức hủy diệt nghiền áp xuống!
“Thất sư tỷ cẩn thận!”
Diệp Bắc Minh bước lên chặn trước người Liễu Như Khanh.
Tuy luồng sát ý này không nhằm vào Liễu Như Khanh, nhưng cũng khiến cô ấy không chịu nổi!
Khuôn mặt Liễu Như Khanh trắng bệch: “Mấy vị tiền bối bị Thần Quân Hỗn Độn trấn áp ở Phong Ma Cốc, Ma tộc như rồng không đầu!”
“Các vị chắc sẽ nghĩ đến là cục diện như này chứ phải không?”
“Hỗn xược!”
“Thần Quân Hỗn Độn trấn áp chúng tôi?”
“Ăn nói hàm hồ! Toàn nói linh tinh!”
Mấy người liền nổi giận.
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Bác cả, cô, chẳng lẽ trong việc này có ẩn tình khác?”
“Cái gì mà trấn áp! Cháu trai, cháu cảm thấy bảy người chúng ta liên thủ, còn không đánh lại được Thần Quân Hỗn Độn chó má đó sao?”, Thiên Ma giơ nắm đấm, trên người bùng phát ra một luồng khí tức khủng bố!
Diệp Bắc Minh nghĩ một lúc trả lời: “Cháu chưa từng gặp Thần Quân Hỗn Độn!”
“Nhưng ông ta đã lĩnh ngộ được sức mạnh pháp tắc của cả Đại Lục Hỗn Độn, liệt hai chữ Hoa tộc thành từ cấm kỵ!”
“Hoa tộc? Từ cấm kỵ? Thế là thế nào?”
Mấy người tỏ vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Năm đó khi Thần Quốc thành lập, thực lực của Hoa tộc thậm chí cao hơn thực lực của tộc Thần Quân Hỗn Độn đó!”
“Chỉ là Hoa Vương một lòng theo đuổi võ đạo, không có hứng thú với quyền lợi”.
“Nên mới nhường hoàng vị cho người khác, làm sao? Chẳng lẽ Hoa tộc cũng giống như Ma tộc rồi?”
Diệp Bắc Minh thở hắt ra: “Xem ra mọi người không hề biết chút gì về chuyện xảy ra ở bên ngoài!”
“Quả nhiên, sức mạnh pháp tắc bên ngoài không thể ảnh hưởng đến Phong Ma Cốc”.
“Nếu không, ở đây thảo luận về Hoa tộc, sớm đã gây ra thiên lôi giáng xuống rồi!”
Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người đều ngẩn người!
Thiên Ma cau chặt mày: “Cháu trai, rốt cuộc là có chuyện gì? Hoa tộc đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Ở Thần Quốc Hỗn Độn, Hoa tộc sớm đã diệt vong, hàng trăm đại năng thượng cổ đã ngã xuống!”
“Hoa Vương có thể và linh hồn đều tiêu tan, con cháu Hoa tộc bị truy giết không ngừng!”
“Chốn chạy từ khắp các thê giới đến thế giới cấp thấp, cuối cùng chạy đến một đất nước chỉ có người phàm thống trị!”
“Thậm chí, cho đến bây giờ, Hoa tộc cũng là từ cấm kỵ ở Thần Quốc Hỗn Độn!”
“Bất kỳ ai có liên quan đến Hoa tộc, hoặc là thảo luận đến Hoa tộc, đều giết không tha!”
Diệp Bắc Minh nói mỗi một câu, mấy người đều giật mí mắt!
Đến khi nói đến câu cuối cùng.
“Vãi!”
“Thần Quân Hỗn Độn điên rồi sao?”
“Loại tiểu nhân âm hiểm này, năm đó chúng tôi cùng đánh thiên hạ, ông ta lại đối xử với Hoa tộc như vậy?”
“Lão già đó không xứng làm Thần Quân! Hoa tộc diệt vong, Ma tộc bị bức hại! Ông ta đáng chết!”
Thiên Ma, Địa Ma, Hoàng Ma, Vũ Ma, Trụ Ma, Hồng Ma, Hoang Ma, người nào cũng nhảy lên như sấm!
Ma khí trên người phun trào, trời long đất lở!
Diệp Bắc Minh bảo vệ cho Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đang hôn mê, tiếp tục nói: “Các chú bác, mọi người bị Thần Quân Hỗn Độn phong ấn ở đây!”
“Chắc sớm đã dự liệu được điều này chứ? Chẳng lẽ nhưng năm nay, mọi người không nghe nói chút tin tức gì về bên ngoài sao?”
Thiên Ma đỏ bừng con mắt, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về ướng Thần Quốc Hỗn Độn: “Nếu chúng ta muốn rời khỏi Phong Ma Cốc, thì ai ngăn được chúng ta?”
“Thần Quân Hỗn Độn? Ha ha, Thiên Ma bát bộ chúng ta liên thủ, giết cả Thần Quân luôn!”
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Đã như vậy, tại sao các chú bác bị nhốt ở Phong Ma Cốc?
Thiên Ma lắc đầu: “Năm đó, Thần Quân Hỗn Độn tìm tám người chúng ta đánh cược, chúng ta đã thua!”
“Cháu trai, cháu quay đầu nhìn xem!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn về phía lối vào của Phong Ma Cốc.
Vù vù vù!
Một trận cuồng phong thổi đến.
Một tấm bia không chữ dựng ở lối ra vào được gió thổi bay bụi đất bên trên, cuối cùng lộ ra rõ ràng!
Bốn chữ Thần Quân Hỗn Độn hiện ra trước mắt!
“Đây là?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Hoàng Ma cười lạnh lùng một tiếng: “Chúng ta đánh cược thua, đã đồng ý với Thần Quân Hỗn Độn!”
“Thấy tên của người này, lâp tức lùi lại trăm bước!”
“Xung quanh cả Phong Ma Cốc đều là tấm bia đá như này!”
“Chúng ta còn thề trong vòng một kỷ nguyên không rời khỏi Phong Ma Cốc, bây giờ có lẽ còn mấy chục năm nữa là hết thời hạn, không ngờ Thần Quân Hỗn Độn đã lĩnh ngộ sức mạnh của pháp tắc!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.