Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1246: Ra oai phủ đầu
Ss Tần
20/12/2023
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, đầu của lão già mặc áo xanh nổ tung!
"Hồ trưởng lão!"
Mọi người của Thiên Đạo tông thốt lên, ai ai cũng tức giận nhìn về phía Vô Thủy Kiếm Hoàng!
Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn xuống đám người Thiên Đạo tông: "Các người có ý kiến?"
"Không dám!"
Nơi ánh mắt ông ta đảo qua, toàn bộ trưởng lão Thiên Đạo tông đều cúi đầu!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chuyển mắt, rơi xuống người trên người Diệp Bắc Minh!
Vẫn chỉ có hai chữ: "Tự sát!"
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không tự ti: "Bảo tôi tự sát, ông tính cái thá gì?"
"Cảnh giới Chúa Tể rất đáng gờm sao?"
Tạch! Tạch! Tạch!
Đám người tu võ đang quỳ dưới đất đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh như đang nhìn một kẻ điên!
Nghẹt thở!
Lạnh lẽo!
Đầu óc của mọi người đông cứng, toàn thân run rẩy, trái tim gần như ngừng đập!
..
Tô Tử Lăng trừng lớn mắt: "Trời ạ, chẳng lẽ anh ta không biết cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa như thế nào sao?"
"Dù là nhà họ Tô chúng tôi, chỉ cần một câu nói của Vô Thủy Kiếm Hoàng cũng phải kính cẩn nghe theo!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng vô cùng bình tĩnh: "Cậu chỉ cần biết, cảnh giới Chúa Tể muốn giết cậu, chỉ cần một chiêu là đủ!"
Ông ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Bắc Minh!
Chân nguyên ngưng tụ trên không trung, hình thành một bàn tay to lớn dài mười mấy mét!
Một luồng sức mạnh tận thế phong tỏa Diệp Bắc Minh, tay anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra, kiếm khí đỏ như máu bộc phát!
Ầm!
Trong chớp mắt tiếp xúc với bàn tay của Vô Thủy Kiếm Hoàng, kiếm khí đỏ như máu lại lập tức tiêu tán!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Chúa Tể sao?"
Anh không hề do dự, thoát ra lui lại!
Ảnh Thuấn!
Đang chuẩn bị tránh né một chưởng này!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chợt cười một tiếng: "Phép tắc thời gian? Khá thú vị đấy!"
"Đáng tiếc, tôi cũng hiểu phép tắc thời gian!"
Không gian bỗng chấn động, sau khi Diệp Bắc Minh sử dụng Ảnh Thuấn, anh lại không hề rời đi ngay lập tức.
Chỉ bước một bước mà thôi!
Cùng lúc đó, bàn tay của Vô Thủy Kiếm Hoàng đè ép xuống!
Ầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, trực tiếp đập xuống mặt đất!
"Tiểu sư đệ!"
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên biến sắc, nhao nhao xông lên!
Lúc bọn họ lại gần, một luồng sức mạnh đánh bay bốn người ra ngoài, quăng mạnh xuống đất!
Vô Thủy Kiếm Hoàng duỗi tay, năng lượng trong tay bóp chặt lấy Diệp Bắc Minh đang thoi thóp: "Người trẻ tuổi, bây giờ biết sức mạnh của cảnh giới Chúa Tể chưa?"
"Tiểu sư đệ!"
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên điên cuồng xông lại, nhưng bị một luồng lực lượng ngăn cản ở ngoài!
Không thể lại gần!
Xương cốt toàn thân Diệp Bắc Minh vỡ vụn, cười đầy thê thảm: "Ha ha ha, quả thực rất mạnh!"
"Chính xác!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng tán thưởng gật đầu, tiện tay vứt Diệp Bắc Minh xuống đất: "Quỳ xuống, dập đầu!"
"Tôi cho cậu chết thoải mái!"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi quỳ cái đệch ấy!"
"Diệp Bắc Minh tôi chỉ quỳ bố mẹ sư phụ, ngay cả trời đất cũng đéo quỳ!"
"Chỉ là một tên cảnh giới Chúa Tể, tính cái thá gì? Lại bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?"
Tạch!
Ánh mắt kính nế của tất cả mọi người rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Gần như chẳng có ai còn có thể có khí phách như vậy khi đối mặt với cảnh giới Chúa Tể!
Vô Thủy Kiếm Hoàng hài hước bật cười: "Thú vị đấy, chỉ tiếc mạnh miệng là vô dụng!"
"Nếu đã vậy, cậu đi chết đi!"
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Ông cho rằng tôi sợ chết?"
Chỗ sâu nhất của điện Chân Võ.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Sở hiện lên vẻ lo lắng: "Chị, mau cứu anh ta đi!"
Vẻ mặt Sở Vị Ương vô cùng lạnh lùng: "Quy củ của nhà họ Sở, không thể quấy nhiễu sự vận hành của thế giới Vũ Nội!"
"Bao nhiêu người đang xem, em muốn để chị trái với quy củ?"
Sở Sở nắm chặt lấy cánh tay Sở Vị Ương: "Chị, nếu anh ta chết rồi, ai sẽ đi tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục chứ?"
Sở Vị Ương lạnh nhạt đáp: "Diệp Bắc Minh không phải là ứng cử viên duy nhất, tên Diệp Càn Khôn kia cũng không tệ!"
"Chị!"
Sở Sở nôn nóng dậm chân, rơi nước mắt: "Em không muốn để anh ta chết đâu!"
Cùng lúc đó, Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn thoáng qua bốn người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!
"Luôn có thứ khiến cậu sợ hãi!"
"Nếu tôi làm bốn người bọn họ chết trước mặt cậu, không biết cậu có biết sợ hay không?"
Ông ta vừa dứt lời này, khuôn mặt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Ông dám!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng mỉm cười: "Xem kìa, vẫn có thứ làm cậu sợ!"
"Cậu càng sợ điều gì, tôi càng khiến cậu mất đi thứ đó!"
"Nhớ kỹ, bốn người phụ nữ này chết vì chính cậu!"
Nói xong, bàn tay năng lượng nâng lên, nghiền ép về phía bốn vị sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!
Nếu một chưởng này rơi xuống, bốn người chắc chắn hóa thành bãi sương máu!
"Hồ trưởng lão!"
Mọi người của Thiên Đạo tông thốt lên, ai ai cũng tức giận nhìn về phía Vô Thủy Kiếm Hoàng!
Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn xuống đám người Thiên Đạo tông: "Các người có ý kiến?"
"Không dám!"
Nơi ánh mắt ông ta đảo qua, toàn bộ trưởng lão Thiên Đạo tông đều cúi đầu!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chuyển mắt, rơi xuống người trên người Diệp Bắc Minh!
Vẫn chỉ có hai chữ: "Tự sát!"
Diệp Bắc Minh không kiêu ngạo không tự ti: "Bảo tôi tự sát, ông tính cái thá gì?"
"Cảnh giới Chúa Tể rất đáng gờm sao?"
Tạch! Tạch! Tạch!
Đám người tu võ đang quỳ dưới đất đồng loạt ngẩng đầu, nhìn Diệp Bắc Minh như đang nhìn một kẻ điên!
Nghẹt thở!
Lạnh lẽo!
Đầu óc của mọi người đông cứng, toàn thân run rẩy, trái tim gần như ngừng đập!
..
Tô Tử Lăng trừng lớn mắt: "Trời ạ, chẳng lẽ anh ta không biết cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa như thế nào sao?"
"Dù là nhà họ Tô chúng tôi, chỉ cần một câu nói của Vô Thủy Kiếm Hoàng cũng phải kính cẩn nghe theo!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng vô cùng bình tĩnh: "Cậu chỉ cần biết, cảnh giới Chúa Tể muốn giết cậu, chỉ cần một chiêu là đủ!"
Ông ta duỗi tay, đè xuống phía Diệp Bắc Minh!
Chân nguyên ngưng tụ trên không trung, hình thành một bàn tay to lớn dài mười mấy mét!
Một luồng sức mạnh tận thế phong tỏa Diệp Bắc Minh, tay anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra, kiếm khí đỏ như máu bộc phát!
Ầm!
Trong chớp mắt tiếp xúc với bàn tay của Vô Thủy Kiếm Hoàng, kiếm khí đỏ như máu lại lập tức tiêu tán!
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Chúa Tể sao?"
Anh không hề do dự, thoát ra lui lại!
Ảnh Thuấn!
Đang chuẩn bị tránh né một chưởng này!
Vô Thủy Kiếm Hoàng chợt cười một tiếng: "Phép tắc thời gian? Khá thú vị đấy!"
"Đáng tiếc, tôi cũng hiểu phép tắc thời gian!"
Không gian bỗng chấn động, sau khi Diệp Bắc Minh sử dụng Ảnh Thuấn, anh lại không hề rời đi ngay lập tức.
Chỉ bước một bước mà thôi!
Cùng lúc đó, bàn tay của Vô Thủy Kiếm Hoàng đè ép xuống!
Ầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, trực tiếp đập xuống mặt đất!
"Tiểu sư đệ!"
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên biến sắc, nhao nhao xông lên!
Lúc bọn họ lại gần, một luồng sức mạnh đánh bay bốn người ra ngoài, quăng mạnh xuống đất!
Vô Thủy Kiếm Hoàng duỗi tay, năng lượng trong tay bóp chặt lấy Diệp Bắc Minh đang thoi thóp: "Người trẻ tuổi, bây giờ biết sức mạnh của cảnh giới Chúa Tể chưa?"
"Tiểu sư đệ!"
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên điên cuồng xông lại, nhưng bị một luồng lực lượng ngăn cản ở ngoài!
Không thể lại gần!
Xương cốt toàn thân Diệp Bắc Minh vỡ vụn, cười đầy thê thảm: "Ha ha ha, quả thực rất mạnh!"
"Chính xác!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng tán thưởng gật đầu, tiện tay vứt Diệp Bắc Minh xuống đất: "Quỳ xuống, dập đầu!"
"Tôi cho cậu chết thoải mái!"
"Ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh cười to: "Tôi quỳ cái đệch ấy!"
"Diệp Bắc Minh tôi chỉ quỳ bố mẹ sư phụ, ngay cả trời đất cũng đéo quỳ!"
"Chỉ là một tên cảnh giới Chúa Tể, tính cái thá gì? Lại bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?"
Tạch!
Ánh mắt kính nế của tất cả mọi người rơi xuống người Diệp Bắc Minh!
Gần như chẳng có ai còn có thể có khí phách như vậy khi đối mặt với cảnh giới Chúa Tể!
Vô Thủy Kiếm Hoàng hài hước bật cười: "Thú vị đấy, chỉ tiếc mạnh miệng là vô dụng!"
"Nếu đã vậy, cậu đi chết đi!"
Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Ông cho rằng tôi sợ chết?"
Chỗ sâu nhất của điện Chân Võ.
Gương mặt xinh đẹp của Sở Sở hiện lên vẻ lo lắng: "Chị, mau cứu anh ta đi!"
Vẻ mặt Sở Vị Ương vô cùng lạnh lùng: "Quy củ của nhà họ Sở, không thể quấy nhiễu sự vận hành của thế giới Vũ Nội!"
"Bao nhiêu người đang xem, em muốn để chị trái với quy củ?"
Sở Sở nắm chặt lấy cánh tay Sở Vị Ương: "Chị, nếu anh ta chết rồi, ai sẽ đi tìm tháp Càn Khôn Trấn Ngục chứ?"
Sở Vị Ương lạnh nhạt đáp: "Diệp Bắc Minh không phải là ứng cử viên duy nhất, tên Diệp Càn Khôn kia cũng không tệ!"
"Chị!"
Sở Sở nôn nóng dậm chân, rơi nước mắt: "Em không muốn để anh ta chết đâu!"
Cùng lúc đó, Vô Thủy Kiếm Hoàng nhìn thoáng qua bốn người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!
"Luôn có thứ khiến cậu sợ hãi!"
"Nếu tôi làm bốn người bọn họ chết trước mặt cậu, không biết cậu có biết sợ hay không?"
Ông ta vừa dứt lời này, khuôn mặt Diệp Bắc Minh đỏ lên: "Ông dám!"
Vô Thủy Kiếm Hoàng mỉm cười: "Xem kìa, vẫn có thứ làm cậu sợ!"
"Cậu càng sợ điều gì, tôi càng khiến cậu mất đi thứ đó!"
"Nhớ kỹ, bốn người phụ nữ này chết vì chính cậu!"
Nói xong, bàn tay năng lượng nâng lên, nghiền ép về phía bốn vị sư tỷ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên!
Nếu một chưởng này rơi xuống, bốn người chắc chắn hóa thành bãi sương máu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.