Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1586: Rồng đen truy sát
Ss Tần
08/03/2024
Chỉ bị thiếu mất một nửa lóng xương ở vị trí ngón giữa!
“Đúng là xương Chí Tôn rồi!”
Nguyễn Thanh Từ kích động reo lên, lê cơ thể bị trọng thương, tập tễnh đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.
Anh kinh ngạc: “Đoạn xương Chí Tôn mà tôi có chính là một phần ngón giữa!”
“Tiểu Tháp, đây là trùng hợp ư?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi trầm xuống: “Chỉ e đây không chỉ đơn giản là trùng hợp thôi đâu, chính ngón xương Chí Tôn đã chỉ dẫn cậu tìm ra cả cánh tay hoàn chỉnh!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, đoạn xương Chí Tôn này...”
Anh còn chưa nói xong.
Nguyễn Thanh Từ đã ngắt lời anh: “Anh Diệp, mặc dù xương Chí Tôn rất quý nhưng rõ ràng nó không có duyên với tôi!”
“Hơn nữa, anh Diệp đã cứu tôi tổng cộng hai lần, nếu như tôi còn nuôi ý đồ với thứ này thì đúng là không còn nhân tính”.
Diệp Bắc Minh cất xương Chí Tôn đi.
Hai người đồng thời nhìn về phía hai quả trứng rồng!
Lần này, Nguyễn Thanh Từ tranh nòi trước: “Rồng là thần thú, vừa rồi con rồng đen kia đã có được thân thể Chân Thần!”
“Hai quả trứng rồng này vẫn còn chưa nở, nếu như chúng ta mang nó về ấp, chưa biết chừng sau này lại nuôi lớn được một con rồng thần!”
“Anh Diệp, Thanh Từ có thể xin anh một quả trứng rồng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô có thể lấy một quả trứng rồng nhưng e là trứng này không thể nở thành rồng thần được!”
“Tại sao vậy?”
Nguyễn Thanh Từ thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đoạn xương Chí Tôn này chôn sâu ba thước bên dưới trứng rồng đã hút sạch toàn bộ sức sống trong quả trứng!”
“Mặc dù trông thì có vẻ như tinh khí của quả trứng rồng này vẫn còn dồi dào nhưng thực ra sự sống bên trong đã chết rồi!”
“Hả? Không thể nào!”
Nguyễn Thanh Từ sửng sốt.
“Không tin thì mời cô Nguyễn xem!”, Diệp Bắc Minh đặt tay lên trên quả trứng rồng, ép nhẹ một chút.
“Rắc” một tiếng giòn tan, vỏ trứng nứt ra.
Một luồng tinh khí dồi dào phả vào mặt.
Nhìn xuyên qua khe nứt của quả trứng, có thể trông thấy bên trong lòng trắng trứng có một con rồng con đã chết!
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ giật mình: “Thật đáng tiếc…”
Đúng lúc này.
“Éc!”
Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
Hai con rồng đen khổng lồ lao từ trên trời xuống, trông thấy một quả trứng rồng đã bị nứt vỏ, lập tức rít lên tiếng kêu của dã thú!
Ầm ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn tia sét giáng xuống như thể thiên kiếp!
Xen lẫn với chúng là sức mạnh pháp tắc!
Một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!
“Đù!”
Diệp Bắc Minh quát to rồi tiện tay ôm lấy vòng eo thon thả của Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, xin phép cô!”
“Ưm...”
Nguyễn Thanh Từ hừ khẽ một tiếng, bàn tay vốn ôm ở eo trượt lên trên!
Dừng lại ở ngực của cô ấy, cảm giác tê dại lại ập tới một lần nữa.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ bỗng chốc đỏ lựng tới tận mang tai!
Dường như Diệp Bắc Minh không hề phát hiện ra chuyện này, trước khi đi khỏi đây, anh vẫn không quên cất hai quả trứng rồng vào trong chiếc nhẫn chứa đồ.
Diệp Bắc Minh giậm mạnh chân một phát, lập tức chạy xa ngàn mét!
Quay đầu lại nhìn, anh không khỏi hít sâu một hơi: “Ôi!”
Đầm lầy vốn đã khô cạn bỗng chốc cháy đen!
Ngay cả không khí cũng bị chôn vùi trong cơn mưa sét, hóa thành hư vô!
Nếu như bị cơn mưa sét đó đánh trúng thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều!
“Tiểu Tháp, đây là quái vật gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Liệu ông có thể giết chúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể! Nếu tôi ra tay thì sẽ bị người ta phát hiện ra ngay!”
“Đù! Không phải ông nói là cách ngoài trăm thước thì dù có Thần Hoàng tới đây cũng không thể phát hiện ra ông hay sao?”, Diệp Bắc Minh phàn nàn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: “Nhóc con, đó là khi ở bên ngoài!”
“Còn đây là đại lục Ngũ Hành, là thế giới nhỏ do Thần Giới tạo ra để tuyển chọn nhân tài!”
“Nói cách khác, từng tấc đất ở đây đều nằm dưới sự giám sát của người điều khiển thế giới này!”
“Đương nhiên bản tháp không thể ra tay ở đây được nhưng bản tháp vẫn còn cách khác!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cách gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: “Chạy!”
Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật.
Ầm!
Mấy ngàn tia sét đã xuất hiện trên đỉnh đầu, điên cuồng giáng xuống!
Diệp Bắc Minh đành phải ôm Nguyễn Thanh Từ chạy tiếp!
Ròng rã suốt một ngày trời, Diệp Bắc Minh đều phải chạy trốn thục mạng!
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là một người đàn ông ôm một người phụ nữ trong lòng…”
“Bọn họ chạy nhanh quá nên không nhìn rõ được, sao bọn họ lại bị hai con rồng đen truy sát vậy nhỉ?”
Vô số người tu võ đều chứng kiến cảnh tượng này!
Nhưng vì tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh nên mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt anh!
“Đi theo xem thử xem sao!”
“Chưa biết chừng là do người này ăn cắp báu vật của rồng đen, biết đâu chúng ta lại có thể ngư ông đắc lợi!”
Rất đông người tu võ sáng mắt lên, nhanh chân đuổi theo.
Cùng lúc này, ở trong một vùng sơn cốc.
Hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo đang nghỉ ngơi.
Vì bọn họ đã che chở cho mấy trăm người ở vòng trước nên giờ chỉ cần ngồi không một ngày cũng vẫn có hơn một triệu điểm tích lũy.
“Đúng là xương Chí Tôn rồi!”
Nguyễn Thanh Từ kích động reo lên, lê cơ thể bị trọng thương, tập tễnh đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.
Anh kinh ngạc: “Đoạn xương Chí Tôn mà tôi có chính là một phần ngón giữa!”
“Tiểu Tháp, đây là trùng hợp ư?”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi trầm xuống: “Chỉ e đây không chỉ đơn giản là trùng hợp thôi đâu, chính ngón xương Chí Tôn đã chỉ dẫn cậu tìm ra cả cánh tay hoàn chỉnh!”
Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ rồi nhìn về phía Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, đoạn xương Chí Tôn này...”
Anh còn chưa nói xong.
Nguyễn Thanh Từ đã ngắt lời anh: “Anh Diệp, mặc dù xương Chí Tôn rất quý nhưng rõ ràng nó không có duyên với tôi!”
“Hơn nữa, anh Diệp đã cứu tôi tổng cộng hai lần, nếu như tôi còn nuôi ý đồ với thứ này thì đúng là không còn nhân tính”.
Diệp Bắc Minh cất xương Chí Tôn đi.
Hai người đồng thời nhìn về phía hai quả trứng rồng!
Lần này, Nguyễn Thanh Từ tranh nòi trước: “Rồng là thần thú, vừa rồi con rồng đen kia đã có được thân thể Chân Thần!”
“Hai quả trứng rồng này vẫn còn chưa nở, nếu như chúng ta mang nó về ấp, chưa biết chừng sau này lại nuôi lớn được một con rồng thần!”
“Anh Diệp, Thanh Từ có thể xin anh một quả trứng rồng không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cô có thể lấy một quả trứng rồng nhưng e là trứng này không thể nở thành rồng thần được!”
“Tại sao vậy?”
Nguyễn Thanh Từ thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đoạn xương Chí Tôn này chôn sâu ba thước bên dưới trứng rồng đã hút sạch toàn bộ sức sống trong quả trứng!”
“Mặc dù trông thì có vẻ như tinh khí của quả trứng rồng này vẫn còn dồi dào nhưng thực ra sự sống bên trong đã chết rồi!”
“Hả? Không thể nào!”
Nguyễn Thanh Từ sửng sốt.
“Không tin thì mời cô Nguyễn xem!”, Diệp Bắc Minh đặt tay lên trên quả trứng rồng, ép nhẹ một chút.
“Rắc” một tiếng giòn tan, vỏ trứng nứt ra.
Một luồng tinh khí dồi dào phả vào mặt.
Nhìn xuyên qua khe nứt của quả trứng, có thể trông thấy bên trong lòng trắng trứng có một con rồng con đã chết!
Đôi mắt đẹp của Nguyễn Thanh Từ giật mình: “Thật đáng tiếc…”
Đúng lúc này.
“Éc!”
Một tiếng kêu nghẹn ngào vang lên, hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
Hai con rồng đen khổng lồ lao từ trên trời xuống, trông thấy một quả trứng rồng đã bị nứt vỏ, lập tức rít lên tiếng kêu của dã thú!
Ầm ầm!
Trên không trung lập tức xuất hiện mấy ngàn tia sét giáng xuống như thể thiên kiếp!
Xen lẫn với chúng là sức mạnh pháp tắc!
Một luồng hơi thở hủy diệt ập tới!
“Đù!”
Diệp Bắc Minh quát to rồi tiện tay ôm lấy vòng eo thon thả của Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn, xin phép cô!”
“Ưm...”
Nguyễn Thanh Từ hừ khẽ một tiếng, bàn tay vốn ôm ở eo trượt lên trên!
Dừng lại ở ngực của cô ấy, cảm giác tê dại lại ập tới một lần nữa.
Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ bỗng chốc đỏ lựng tới tận mang tai!
Dường như Diệp Bắc Minh không hề phát hiện ra chuyện này, trước khi đi khỏi đây, anh vẫn không quên cất hai quả trứng rồng vào trong chiếc nhẫn chứa đồ.
Diệp Bắc Minh giậm mạnh chân một phát, lập tức chạy xa ngàn mét!
Quay đầu lại nhìn, anh không khỏi hít sâu một hơi: “Ôi!”
Đầm lầy vốn đã khô cạn bỗng chốc cháy đen!
Ngay cả không khí cũng bị chôn vùi trong cơn mưa sét, hóa thành hư vô!
Nếu như bị cơn mưa sét đó đánh trúng thì chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều!
“Tiểu Tháp, đây là quái vật gì vậy?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Liệu ông có thể giết chúng không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể! Nếu tôi ra tay thì sẽ bị người ta phát hiện ra ngay!”
“Đù! Không phải ông nói là cách ngoài trăm thước thì dù có Thần Hoàng tới đây cũng không thể phát hiện ra ông hay sao?”, Diệp Bắc Minh phàn nàn.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận trả lời: “Nhóc con, đó là khi ở bên ngoài!”
“Còn đây là đại lục Ngũ Hành, là thế giới nhỏ do Thần Giới tạo ra để tuyển chọn nhân tài!”
“Nói cách khác, từng tấc đất ở đây đều nằm dưới sự giám sát của người điều khiển thế giới này!”
“Đương nhiên bản tháp không thể ra tay ở đây được nhưng bản tháp vẫn còn cách khác!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Cách gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một chữ: “Chạy!”
Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật.
Ầm!
Mấy ngàn tia sét đã xuất hiện trên đỉnh đầu, điên cuồng giáng xuống!
Diệp Bắc Minh đành phải ôm Nguyễn Thanh Từ chạy tiếp!
Ròng rã suốt một ngày trời, Diệp Bắc Minh đều phải chạy trốn thục mạng!
“Đó là ai vậy?”
“Hình như là một người đàn ông ôm một người phụ nữ trong lòng…”
“Bọn họ chạy nhanh quá nên không nhìn rõ được, sao bọn họ lại bị hai con rồng đen truy sát vậy nhỉ?”
Vô số người tu võ đều chứng kiến cảnh tượng này!
Nhưng vì tốc độ của Diệp Bắc Minh quá nhanh nên mọi người hoàn toàn không nhìn thấy rõ mặt anh!
“Đi theo xem thử xem sao!”
“Chưa biết chừng là do người này ăn cắp báu vật của rồng đen, biết đâu chúng ta lại có thể ngư ông đắc lợi!”
Rất đông người tu võ sáng mắt lên, nhanh chân đuổi theo.
Cùng lúc này, ở trong một vùng sơn cốc.
Hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo đang nghỉ ngơi.
Vì bọn họ đã che chở cho mấy trăm người ở vòng trước nên giờ chỉ cần ngồi không một ngày cũng vẫn có hơn một triệu điểm tích lũy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.