Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1088: Săn rồng bắt đầu
Ss Tần
18/11/2023
Mái tóc dài của cô ấy chuyển sang màu tím, sau lưng tỏa ra một luồng ma khí màu đen.
Đôi mắt sáng ngời long lanh giờ cũng đỏ rực.
Nhất niệm thành ma.
“Ma khí thật mạnh!”
“Khí tức của Thiên Ma tộc à?”
Bọn Hàn Tông kinh ngạc.
“Các người, tất cả các người đều đáng chết!”
Lạc Khuynh Thành hóa thành một bóng đen rồi xông lên như một cơn lốc.
Nháy mắt cô ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông rồi đánh bay gã ra xa.
“To gan!”
Lão già mắt xếch vừa ra tay khi nãy kia hừ, rồi đón được Hàn Tông giữa không trung, xong lão già đó đưa tay lên tung chưởng tới.
Phụt!
Lạc Khuynh Thành bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà chạy tới, bay lên đỡ được Lạc Khuynh Thành đang trọng thương.
Ánh mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chị ơi!”
Vết thương của Lạc Khuynh Thành vốn còn chưa khôi phục nữa là.
Cô ấy mất ý thức.
Hàn Tông đưa tay lau khóe miệng mình, cúi đầu thì thấy trên tay có máu.
Nụ cười trên mặt gã biến mất chỉ còn lại sự hung tợn trên mặt: “Chỉ là lũ kiến hôi mà cũng có thể làm tôi bị thương à?”
“Mẹ kiếp, giết sạch bọn chúng cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Lão già mắt xếch gật đầu rồi bay tới như một cơn gió xoáy.
Lão già đó tới ngay trước chỗ Lạc Vô Tà rồi tung chưởng trúng ngay hai chị em bọn họ.
“Đùng đùng”, một lão già của Thánh Tộc bỗng xuất hiện, dùng thân thể đỡ lấy một chưởng đó: “Cậu chủ, mau dẫn cô chủ đi mau!”
“Mau đi tìm cậu Diệp, chỉ có cậu Diệp...”
Lão già mắt xếch bỗng mạnh tay hơn, giọng nói của ông lão Thành Tộc đó im bặt.
Cơ thể ông lão bị phân thành bốn năm phần.
Luồng khí hung mãn lan tới đánh bay hai chị em bọn họ ra ngoài.
Lạc Vô Tà đỡ Lạc Khuynh Thành dậy rồi xoay người tháo chạy như người điên.
Lão già mắt xếch cười khẩy nói: “Muốn chạy hả? Có hỏi ý lão phu không thế?”
Vút!
Lão già đó bước ra, tốc độ di chuyển nhanh hơn hai chị em hàng chục lần, nháy mắt đã đuổi kịp bọn họ.
Bỗng nhiên.
Ba ông lão cảnh giới Vực Chủ xuất hiện chặn lão già mắt xếch đó lại: “Đừng hòng làm tổn thương cậu chủ với cô chủ!”
Ngay khi Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành sắp biến mất.
Lão già mắt xếch hét lên: “Chỉ dựa vào chúng bây mà cũng ngăn lão phu à? Chết hết đi!”
Bàn tay gầy còm khô queo chụp tới, nháy mắt ba ông lão đó đã hy sinh.
Lục Tuyết Kỳ chạy tới, nhét mấy viên đan dược vào miệng hai chị em họ: “Đi theo tôi!”
“Còn định chạy à? Nằm mơ đi!”
Lão già mắt xếch nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành đã biết mất từ lúc nào rồi.
Lão già nhìn một vòng, vẫn không thấy khí tức gì.
Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.
Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”
“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”
Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”
“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”
“Cậu ta ở chốn nào?”
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”
Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”
“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.
Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”
“Cậu không đi à?”
Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”
“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
Rồi quay đầu nhìn những kẻ khác: “Việc săn rồng bắt đầu!”
Đám nam thanh nữ tú đó liếm môi: “Trò hay bắt đầu rồi!”
...
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi chỗ sâu Tổng viện Giám Sát.
Vương Bình An đi theo đằng sau như một tên lâu la tiểu tốt.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Vũ toát mồ hôi chạy tới: “Người thanh niên chúng ta gặp ở Long Đảo lần trước dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới cầu cứu ạ”.
“Họ còn nói muốn tìm cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, Thánh Tộc ư?
Lẽ nào là đại sư tỷ và bát sư tỷ?
Anh tóm lấy áo Phùng Vũ: “Có chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ bị làm sao hả?”
Phùng Vũ sợ xanh mặt, ông ta chưa từng thấy Diệp Bắc Minh lại nôn nóng như vậy: “Cậu Diệp... Bọn họ đang ở ngay cửa học viện ạ...”
Đôi mắt sáng ngời long lanh giờ cũng đỏ rực.
Nhất niệm thành ma.
“Ma khí thật mạnh!”
“Khí tức của Thiên Ma tộc à?”
Bọn Hàn Tông kinh ngạc.
“Các người, tất cả các người đều đáng chết!”
Lạc Khuynh Thành hóa thành một bóng đen rồi xông lên như một cơn lốc.
Nháy mắt cô ấy đã xuất hiện ngay trước mặt Hàn Tông rồi đánh bay gã ra xa.
“To gan!”
Lão già mắt xếch vừa ra tay khi nãy kia hừ, rồi đón được Hàn Tông giữa không trung, xong lão già đó đưa tay lên tung chưởng tới.
Phụt!
Lạc Khuynh Thành bị đánh bay ngược ra ngoài, miệng phun một ngụm máu tươi.
“Bố, mẹ!”
Lạc Vô Tà chạy tới, bay lên đỡ được Lạc Khuynh Thành đang trọng thương.
Ánh mắt Lạc Vô Tà đỏ bừng: “Chị ơi!”
Vết thương của Lạc Khuynh Thành vốn còn chưa khôi phục nữa là.
Cô ấy mất ý thức.
Hàn Tông đưa tay lau khóe miệng mình, cúi đầu thì thấy trên tay có máu.
Nụ cười trên mặt gã biến mất chỉ còn lại sự hung tợn trên mặt: “Chỉ là lũ kiến hôi mà cũng có thể làm tôi bị thương à?”
“Mẹ kiếp, giết sạch bọn chúng cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Lão già mắt xếch gật đầu rồi bay tới như một cơn gió xoáy.
Lão già đó tới ngay trước chỗ Lạc Vô Tà rồi tung chưởng trúng ngay hai chị em bọn họ.
“Đùng đùng”, một lão già của Thánh Tộc bỗng xuất hiện, dùng thân thể đỡ lấy một chưởng đó: “Cậu chủ, mau dẫn cô chủ đi mau!”
“Mau đi tìm cậu Diệp, chỉ có cậu Diệp...”
Lão già mắt xếch bỗng mạnh tay hơn, giọng nói của ông lão Thành Tộc đó im bặt.
Cơ thể ông lão bị phân thành bốn năm phần.
Luồng khí hung mãn lan tới đánh bay hai chị em bọn họ ra ngoài.
Lạc Vô Tà đỡ Lạc Khuynh Thành dậy rồi xoay người tháo chạy như người điên.
Lão già mắt xếch cười khẩy nói: “Muốn chạy hả? Có hỏi ý lão phu không thế?”
Vút!
Lão già đó bước ra, tốc độ di chuyển nhanh hơn hai chị em hàng chục lần, nháy mắt đã đuổi kịp bọn họ.
Bỗng nhiên.
Ba ông lão cảnh giới Vực Chủ xuất hiện chặn lão già mắt xếch đó lại: “Đừng hòng làm tổn thương cậu chủ với cô chủ!”
Ngay khi Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành sắp biến mất.
Lão già mắt xếch hét lên: “Chỉ dựa vào chúng bây mà cũng ngăn lão phu à? Chết hết đi!”
Bàn tay gầy còm khô queo chụp tới, nháy mắt ba ông lão đó đã hy sinh.
Lục Tuyết Kỳ chạy tới, nhét mấy viên đan dược vào miệng hai chị em họ: “Đi theo tôi!”
“Còn định chạy à? Nằm mơ đi!”
Lão già mắt xếch nhanh chóng đuổi theo.
Lạc Vô Tà và Lạc Khuynh Thành đã biết mất từ lúc nào rồi.
Lão già nhìn một vòng, vẫn không thấy khí tức gì.
Lão già đó đành tối sầm mặt chạy về.
Mặt mày Hàn Tông âm trầm đến đáng sợ: “Hàn Khâu, ông làm ăn kiểu gì thế?”
“Chỉ là hai con kiến hôi mà tên vô dụng nhà ông cũng không bắt được à?”
Hàn Khâu cúi đầu, đôi mắt già nua đỏ rực như nhỏ máu: “Cậu chủ, là do lão nô vô dụng ạ!”
“Lão nô thề rằng, cho dù là tới tận chân trời góc biển thì tôi cũng phải giết chết hai chị em đó!”
Lạc Thạch Lăng vội vàng nói: “Cậu Hàn à, hai người này chắc chắn sẽ đến tìm Diệp Bắc Minh!”
Ánh mắt Hàn Tông lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh!”
“Cậu ta ở chốn nào?”
Lạc Thạch Lăng mỉm cười nịnh nọt: “Cậu Hàn à, bây giờ chắc là cậu ta đang ở Tổng viện Giám Sát!”
Hàn Tông ra lệnh: “Hàn Khâu, đến Tổng viện Giám Sát!”
“Giết hai chị em đó rồi cầm đầu của Diệp Bắc Minh về đây cho tôi!”
“Vâng ạ!”
Hàn Khâu hỏi vị trí của Tổng viện Giám Sát rồi xoay người rời đi.
Lạc Thạch Lăng nhìn thoáng qua Hàn Khâu, hơi lo lắng hỏi: “Cậu Hàn, cậu định cho một mình lão ta đi sao?”
“Cậu không đi à?”
Hàn Tông khinh thường nói: “Chỉ là giết mấy con kiến mà còn cần tôi tự đi à?”
“Tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm!”
Rồi quay đầu nhìn những kẻ khác: “Việc săn rồng bắt đầu!”
Đám nam thanh nữ tú đó liếm môi: “Trò hay bắt đầu rồi!”
...
Cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi chỗ sâu Tổng viện Giám Sát.
Vương Bình An đi theo đằng sau như một tên lâu la tiểu tốt.
“Viện trưởng, xảy ra chuyện rồi!”
Phùng Vũ toát mồ hôi chạy tới: “Người thanh niên chúng ta gặp ở Long Đảo lần trước dẫn theo hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần tới cầu cứu ạ”.
“Họ còn nói muốn tìm cậu Diệp!”
Diệp Bắc Minh biến sắc, Thánh Tộc ư?
Lẽ nào là đại sư tỷ và bát sư tỷ?
Anh tóm lấy áo Phùng Vũ: “Có chuyện gì xảy ra thế? Bọn họ bị làm sao hả?”
Phùng Vũ sợ xanh mặt, ông ta chưa từng thấy Diệp Bắc Minh lại nôn nóng như vậy: “Cậu Diệp... Bọn họ đang ở ngay cửa học viện ạ...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.