Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1071: Săn rồng và trại heo
Ss Tần
13/11/2023
Nhưng mà.
Khi gã đối diện với Diệp Bắc Minh oai phong.
Lời uy hiếp không thể nào thốt ra khỏi miệng gã được thế là gã bèn sửa miệng: “Cậu Diệp, mong cậu đừng...”
Diệp Bắc Minh không lằng nhằng mà thi triển luôn thuật sưu hồn.
“Á... đừng mà!”
Hàn Lương chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, đôi mắt xen lẫn đầy tơ máu.
Gã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.
“Cậu Diệp, cầu xin cậu, mạnh bạo sưu hồn sẽ khiến đầu tôi nổ tung mất...”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Thuật sưu hồn của anh lại không thể chui vào đầu Hàn Lương được sao?
Nếu mạnh mẽ sưu hồn thì chẳng sẽ chiếm được cái gì hết.
Còn Hàn Lương cũng sẽ lăn đùng ra chết.
“Tháp nhỏ, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là một thủ đoạn rất đặc biệt, một vài thế lực người tu võ hùng mạnh dùng để đảm bảo bí mật của chúng không bị tiết lộ ra ngoài”.
“Bọn chúng sẽ hạ một loại cấm chết trong thần hồn của mỗi người, một khi bị sưu hồn thì sẽ chết ngay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày vài vấn đề!”
Hàn Lương gật đầu như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp, mời cậu nói ạ!”
Diệp Bắc Minh hỏi vấn đề đầu tiên: “Thứ nhất là các người tới từ Thánh Vực hả?”
“Vâng ạ!”
Hàn Lương gật đầu lia lịa.
Vừa nghe hai chữ “Thánh Vực”, mắt hơn mười nghìn người tu võ đỏ bừng.
Hệ thống võ đạo của Thánh Vực càng hoàn thiện hơn thế giới Cao Võ nhiều, đó là nơi mà tất cả người tu võ nằm mơ cũng muốn tới.
Người thanh niên này đến từ Thánh Vực sao?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, người của Thánh Vực đến thế giới Cao Võ làm gì?”
Cơ thể Hàn Lương run lên.
“Không nói à?”
Diệp Bắc Minh chẳng có hứng uy hiếp gã, anh vung kiếm thẳng tay chém xuống.
Phụt!
Một cái đùi của Hàn Lương biết mất, gã đau đớn rên la: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Chúng tôi tới đây để săn rồng...”
Lạc Chính Hùng và vợ liếc mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Săn rồng? Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Hàn Lương ấp úng.
Ngay sau đó.
Kiếm Trấn Ngục chém xuống.
Một cái đùi khác của Hàn Lương bị dập nát, gã đau đến ngất xỉu.
Hàn Lương hoảng sợ kêu to: “Săn rồng chính là đến những thế giới thấp hơn cướp long mạch ạ!”
“Mày nói gì?”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh lạnh xuống, một luồng khí tức hệt như thần chết ập tới.
Ba chữ cướp long mạch đã khiến anh liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Anh linh cảm rằng thế giới Chân Võ bị diệt vong có lẽ liên quan gì đó tới việc “săn rồng”.
Sắc mặt Hàn Lương trắng bệch: “Đây... đây là bí mật công khai của Thánh Vực!”
“Một khí người tu võ ở Thánh Vực mở ra long tích thì sẽ gắn long mạch vào trong cơ thể, nhờ đó thực lực của người tu võ sẽ tăng vọt!”
“Thế nhưng số lượng long mạch lại có hạn...”
Một ngọn lửa tức giận hừng hực dâng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Vậy nên, các người đến thế giới Cao Võ cướp bóc à?”
Hàn Lương nuốt nước miếng đáp: “Đúng vậy... nhưng bình thường chúng ta sẽ không hành động quá đáng”.
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh bùng lên: “Triệu năm về trước, long mạch của thế giới Chân Võ bị cướp có liên quan tới các người hay không?”
Hàn Lương sửng sốt, ngẩng đầu mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh.
Cơ thể gã run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống: “Cách một triệu năm, Thánh Vực sẽ tiến hành một lần săn rồng với quy mô cực kỳ lớn!”
“Bình thường sẽ có hạn chế này nọ, nhưng định kỳ triệu năm một lần săn rồng sẽ không có hạn chế nào hết!”
“Chúng tôi sẽ đến những trang trại heo... á nhầm, thế giới thấp hơn săn rồng...”
“Từ từ!”
Diệp Bắc Minh quát to: “Mày nói trang trại heo là có nghĩa gì hả?”
“Cậu Diệp, tôi...”
Hàn Lương cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.
“Nói!”
“Người trẻ tuổi trong Thánh Vực cho rằng những thế giới cấp thấp như thế giới Cao Võ của các người chính là trang trại heo cung cấp thịt cho chúng tôi...”
Cả người Hàn Lương run rẩy: “Ở trong mắt chúng tôi, những người tu võ như các cậu chính là heo...”
Ầm!
Tất cả mọi người xôn xao.
Trong tai hơn mười nghìn người tu võ ở đây, những lời nói ấy như đạn hạt nhân đang nổ tung vậy.
“Trang trại heo ư?”
“Tôi có nghe nhầm không thế!”
“Mẹ kiếp! Thế giới Cao Võ chúng ta?”
“Con mẹ nó! Thằng rác rưởi kia, mày nói gì đó?”
Tất cả mọi người đều là dân tu võ, nào có ai không ngông cuồng chứ?
Vậy mà giờ đây bọn họ bị người khác coi là heo?
Đến cả sắc mặt một vài lão già cao tuổi bình tĩnh đều trở nên cực kỳ xấu, trong mắt bùng lên cơn giận dữ.
Một vài người tu võ tính tình táo bạo vén tay áo lên, nếu bọn họ không e dè Diệp Bắc Minh.
Thì đã sớm chạy tới làm thịt Hàn Lương rồi.
Hàn Lương sợ phát khóc: “Đây đâu phải là tôi nói chứ...”
Diệp Bắc Minh áp chế cơn tức giận trong lòng mình nói: “Thế giới Chân Võ bị diệt vong, trăm long mạch bị cướp mất chín mươi chín con cũng là do các người làm sao?”
Con ngươi Hàn Lương co rút, vẻ mặt gã đầy hoảng sợ.
Diệp Bắc Minh từ từ bước tới: “Vì sao lão Diệp lại gọi tao là con cháu của nhà họ Diệp hả?”
“Hay giữa hai bọn tao có liên hệ gì hả?”
Anh hét to: “Trả lời tao ngay!”
Hàn Lương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng: “Cậu Diệp, tôi cam đoan chuyện ở thế giới Chân Võ không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi!”
“Cậu... cậu đừng hỏi nữa, nếu tôi khai hết thì không khác gì giết tôi cả!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lẽ nào mày không biết rằng có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết à?”
Khi gã đối diện với Diệp Bắc Minh oai phong.
Lời uy hiếp không thể nào thốt ra khỏi miệng gã được thế là gã bèn sửa miệng: “Cậu Diệp, mong cậu đừng...”
Diệp Bắc Minh không lằng nhằng mà thi triển luôn thuật sưu hồn.
“Á... đừng mà!”
Hàn Lương chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, đôi mắt xen lẫn đầy tơ máu.
Gã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.
“Cậu Diệp, cầu xin cậu, mạnh bạo sưu hồn sẽ khiến đầu tôi nổ tung mất...”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Thuật sưu hồn của anh lại không thể chui vào đầu Hàn Lương được sao?
Nếu mạnh mẽ sưu hồn thì chẳng sẽ chiếm được cái gì hết.
Còn Hàn Lương cũng sẽ lăn đùng ra chết.
“Tháp nhỏ, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là một thủ đoạn rất đặc biệt, một vài thế lực người tu võ hùng mạnh dùng để đảm bảo bí mật của chúng không bị tiết lộ ra ngoài”.
“Bọn chúng sẽ hạ một loại cấm chết trong thần hồn của mỗi người, một khi bị sưu hồn thì sẽ chết ngay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày vài vấn đề!”
Hàn Lương gật đầu như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp, mời cậu nói ạ!”
Diệp Bắc Minh hỏi vấn đề đầu tiên: “Thứ nhất là các người tới từ Thánh Vực hả?”
“Vâng ạ!”
Hàn Lương gật đầu lia lịa.
Vừa nghe hai chữ “Thánh Vực”, mắt hơn mười nghìn người tu võ đỏ bừng.
Hệ thống võ đạo của Thánh Vực càng hoàn thiện hơn thế giới Cao Võ nhiều, đó là nơi mà tất cả người tu võ nằm mơ cũng muốn tới.
Người thanh niên này đến từ Thánh Vực sao?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, người của Thánh Vực đến thế giới Cao Võ làm gì?”
Cơ thể Hàn Lương run lên.
“Không nói à?”
Diệp Bắc Minh chẳng có hứng uy hiếp gã, anh vung kiếm thẳng tay chém xuống.
Phụt!
Một cái đùi của Hàn Lương biết mất, gã đau đớn rên la: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Chúng tôi tới đây để săn rồng...”
Lạc Chính Hùng và vợ liếc mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Săn rồng? Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Hàn Lương ấp úng.
Ngay sau đó.
Kiếm Trấn Ngục chém xuống.
Một cái đùi khác của Hàn Lương bị dập nát, gã đau đến ngất xỉu.
Hàn Lương hoảng sợ kêu to: “Săn rồng chính là đến những thế giới thấp hơn cướp long mạch ạ!”
“Mày nói gì?”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh lạnh xuống, một luồng khí tức hệt như thần chết ập tới.
Ba chữ cướp long mạch đã khiến anh liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Anh linh cảm rằng thế giới Chân Võ bị diệt vong có lẽ liên quan gì đó tới việc “săn rồng”.
Sắc mặt Hàn Lương trắng bệch: “Đây... đây là bí mật công khai của Thánh Vực!”
“Một khí người tu võ ở Thánh Vực mở ra long tích thì sẽ gắn long mạch vào trong cơ thể, nhờ đó thực lực của người tu võ sẽ tăng vọt!”
“Thế nhưng số lượng long mạch lại có hạn...”
Một ngọn lửa tức giận hừng hực dâng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Vậy nên, các người đến thế giới Cao Võ cướp bóc à?”
Hàn Lương nuốt nước miếng đáp: “Đúng vậy... nhưng bình thường chúng ta sẽ không hành động quá đáng”.
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh bùng lên: “Triệu năm về trước, long mạch của thế giới Chân Võ bị cướp có liên quan tới các người hay không?”
Hàn Lương sửng sốt, ngẩng đầu mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh.
Cơ thể gã run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống: “Cách một triệu năm, Thánh Vực sẽ tiến hành một lần săn rồng với quy mô cực kỳ lớn!”
“Bình thường sẽ có hạn chế này nọ, nhưng định kỳ triệu năm một lần săn rồng sẽ không có hạn chế nào hết!”
“Chúng tôi sẽ đến những trang trại heo... á nhầm, thế giới thấp hơn săn rồng...”
“Từ từ!”
Diệp Bắc Minh quát to: “Mày nói trang trại heo là có nghĩa gì hả?”
“Cậu Diệp, tôi...”
Hàn Lương cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.
“Nói!”
“Người trẻ tuổi trong Thánh Vực cho rằng những thế giới cấp thấp như thế giới Cao Võ của các người chính là trang trại heo cung cấp thịt cho chúng tôi...”
Cả người Hàn Lương run rẩy: “Ở trong mắt chúng tôi, những người tu võ như các cậu chính là heo...”
Ầm!
Tất cả mọi người xôn xao.
Trong tai hơn mười nghìn người tu võ ở đây, những lời nói ấy như đạn hạt nhân đang nổ tung vậy.
“Trang trại heo ư?”
“Tôi có nghe nhầm không thế!”
“Mẹ kiếp! Thế giới Cao Võ chúng ta?”
“Con mẹ nó! Thằng rác rưởi kia, mày nói gì đó?”
Tất cả mọi người đều là dân tu võ, nào có ai không ngông cuồng chứ?
Vậy mà giờ đây bọn họ bị người khác coi là heo?
Đến cả sắc mặt một vài lão già cao tuổi bình tĩnh đều trở nên cực kỳ xấu, trong mắt bùng lên cơn giận dữ.
Một vài người tu võ tính tình táo bạo vén tay áo lên, nếu bọn họ không e dè Diệp Bắc Minh.
Thì đã sớm chạy tới làm thịt Hàn Lương rồi.
Hàn Lương sợ phát khóc: “Đây đâu phải là tôi nói chứ...”
Diệp Bắc Minh áp chế cơn tức giận trong lòng mình nói: “Thế giới Chân Võ bị diệt vong, trăm long mạch bị cướp mất chín mươi chín con cũng là do các người làm sao?”
Con ngươi Hàn Lương co rút, vẻ mặt gã đầy hoảng sợ.
Diệp Bắc Minh từ từ bước tới: “Vì sao lão Diệp lại gọi tao là con cháu của nhà họ Diệp hả?”
“Hay giữa hai bọn tao có liên hệ gì hả?”
Anh hét to: “Trả lời tao ngay!”
Hàn Lương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng: “Cậu Diệp, tôi cam đoan chuyện ở thế giới Chân Võ không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi!”
“Cậu... cậu đừng hỏi nữa, nếu tôi khai hết thì không khác gì giết tôi cả!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lẽ nào mày không biết rằng có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.