Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1485: Sao lại giúp chúng tôi như vậy
Ss Tần
19/02/2024
Người phụ nữ trung niên sững sờ, lại ngồi xuống.
Bảy vị trưởng lão đồng thời ra tay, Hoàn Nhan Băng Phượng căn bản không phải đối thủ.
Mười hiệp qua đi, bà ta đã ngồi dưới đất thoi thóp.
"Lý Dĩnh, bà nói không giữ lời... Phụt!"
Thẩm Nại Tuyết bổ nhào qua: "Mẹ!"
Bà già áo đen tấm tắc lắc đầu: "Chậc chậc chậc, thật sự là tình cảm mẹ con thắm thiết!"
"Muốn trách thì trách bà quá ngu, đúng rồi, tôi sẽ nói cho bà biết một chuyện!"
"Năm đó bà luyện công tẩu hỏa nhập ma, là do tôi làm!"
Mụ ta cười nghiền ngẫm: "Sau khi bà tẩu hỏa nhập ma, cũng là tôi ném tên ăn mày kia vào trong phòng bà làm bẩn thân thể bà!"
"Bà nói cái gì?", Hoàn Nhan Băng Phượng tức giận đến mức run rẩy cả người.
Phụt!
Vì quá giận dữ, bà ta lại phun ra một ngụm máu tươi!
Bà già áo đen cười quái dị nói: "Hahahahaha, ai bảo năm đó bà được cung chủ coi trọng như thế?"
"Tôi vốn cho rằng sau khi lão già kia biết bà phá thân, nhất định sẽ không để bà làm cung chủ!"
"Ai biết thế mà bà ta vẫn đẩy loại người rách rưới như bà lên! Thế nhưng thì tính sao chứ?"
"Hôm nay, Lý Dĩnh tôi mới là người thắng cuối cùng!"
Sắc mặt bà già áo đen càng ngày càng điên cuồng.
Mụ ta khẽ cong năm ngón tay lại, một thanh trường đao màu đen xuất hiện ở trong tay, đi từng bước một về phía mẹ con hai người!
Từ trên cao nhìn xuống!
Mụ ta giơ trường đao lên: "Bây giờ hai người đã biết rõ tất cả, có thể yên tâm làm quỷ rồi!"
Dứt lời, mụ ta không chút do dự chém về phía đầu hai mẹ con!
Hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!
Một tiếng “keng” vang giòn, trường đao trong tay bà già áo đen không thể rơi xuống được nữa!
Nếu tập trung nhìn vào, sẽ thấy một thanh niên đột nhiên xuất hiện trên đoạn đầu đài.
Anh duỗi một cái tay ra nắm chặt lấy trường đao trong tay mụ ta!
"Cậu là ai?", bà già áo đen quát lạnh.
Thẩm Nại Tuyết mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới, thân thể mềm mại run lên.
Trong đôi mắt đẹp cũng dâng lên hơi nước: "Cậu Diệp... Anh..."
"Lại là anh!"
"Sao lại là anh!"
"Làm sao có thể là anh chứ!"
Thẩm Nại Tuyết cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy!
"Không cần biết cậu là ai, xen vào việc của người khác thì hãy chết đi cho bà đây!", bà già áo đen đột nhiên bộc phát.
Một lực lượng cường đại ập vào trường đao, chuẩn bị chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh!
Anh lạnh lùng cười một tiếng, lắc cổ tay!
"Keng" một tiếng vang giòn!
Trường đao gãy thành hai đoạn!
Bàn tay cầm đao gãy đấm ra một quyền!
Ầm!
Mặt đất sụp đổ!
Bà già áo đen phun ra mười mấy ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống nền quảng trường giống như chó chết!
"Lý trưởng lão!"
Đám trưởng lão còn lại hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn một màn này!
Diệp Bắc Minh lười nhác nhìn bà già áo đen thêm một cái nào nữa, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Nại Tuyết!
"Anh Diệp, anh..."
Thẩm Nại Tuyết rất kích động.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói gì cả!"
Anh khoát tay, hai viên đan dược xuất hiện trong tay.
"Ăn đi!"
Hoàn Nhan Băng Phượng trừng to mắt: "Chín đan văn, đan dược Đế phẩm!"
"Cậu có quan hệ gì với con gái tôi? Sao lại giúp chúng tôi như vậy?"
Nói rồi, bà ta nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.
Khuôn mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ lên!
Hoàn Nhan Băng Phượng lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ con không chịu nói lai lịch của ngọc tiêu là bởi vì cậu ta?"
Thẩm Nại Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới Thẩm Nại Tuyết tình nguyện chết cũng không tiết lộ bí mật của anh!
Vừa rồi ở trong chỗ tối, Diệp Bắc Minh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Anh và Băng Phách lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào!
Cho dù Băng Phách không nhờ vả, cách làm của Thẩm Nại Tuyết cũng đủ để anh ra tay giúp đỡ!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Toàn bộ tế đàn run lẩy bẩy, mặt đất cũng chấn động theo!
Mặt đất dưới chân lập tức sáng lên mấy trăm phù văn.
Một trận pháp màu lam sáng lên, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ tế đàn!
"Nguy rồi..."
Hoàn Nhan Băng Phượng mặt xám như tro: "Băng Cực Đại Trận!"
"Hahahahaha!"
Bà già áo đen đứng lên, điên cuồng gầm thét: "Bà đây chẳng cần biết cậu là ai, trăm ngàn năm nay chưa ai có thể phá được Băng Cực Đại Trận!"
"Nhóc con, cậu thích xen vào việc của người khác lắm đúng không?"
"Nhiều nhất là mười lăm phút, cậu sẽ cảm nhận được rét lạnh thấu xương!"
"Máu thịt, thần kinh, thậm chí là mỗi một tấc xương cốt của cậu, cuối cùng đều sẽ hóa thành hàn băng vô tận!"
"Chết đi cho bà đây!"
Ầm!
Bảy vị trưởng lão đồng thời ra tay, Hoàn Nhan Băng Phượng căn bản không phải đối thủ.
Mười hiệp qua đi, bà ta đã ngồi dưới đất thoi thóp.
"Lý Dĩnh, bà nói không giữ lời... Phụt!"
Thẩm Nại Tuyết bổ nhào qua: "Mẹ!"
Bà già áo đen tấm tắc lắc đầu: "Chậc chậc chậc, thật sự là tình cảm mẹ con thắm thiết!"
"Muốn trách thì trách bà quá ngu, đúng rồi, tôi sẽ nói cho bà biết một chuyện!"
"Năm đó bà luyện công tẩu hỏa nhập ma, là do tôi làm!"
Mụ ta cười nghiền ngẫm: "Sau khi bà tẩu hỏa nhập ma, cũng là tôi ném tên ăn mày kia vào trong phòng bà làm bẩn thân thể bà!"
"Bà nói cái gì?", Hoàn Nhan Băng Phượng tức giận đến mức run rẩy cả người.
Phụt!
Vì quá giận dữ, bà ta lại phun ra một ngụm máu tươi!
Bà già áo đen cười quái dị nói: "Hahahahaha, ai bảo năm đó bà được cung chủ coi trọng như thế?"
"Tôi vốn cho rằng sau khi lão già kia biết bà phá thân, nhất định sẽ không để bà làm cung chủ!"
"Ai biết thế mà bà ta vẫn đẩy loại người rách rưới như bà lên! Thế nhưng thì tính sao chứ?"
"Hôm nay, Lý Dĩnh tôi mới là người thắng cuối cùng!"
Sắc mặt bà già áo đen càng ngày càng điên cuồng.
Mụ ta khẽ cong năm ngón tay lại, một thanh trường đao màu đen xuất hiện ở trong tay, đi từng bước một về phía mẹ con hai người!
Từ trên cao nhìn xuống!
Mụ ta giơ trường đao lên: "Bây giờ hai người đã biết rõ tất cả, có thể yên tâm làm quỷ rồi!"
Dứt lời, mụ ta không chút do dự chém về phía đầu hai mẹ con!
Hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!
Một tiếng “keng” vang giòn, trường đao trong tay bà già áo đen không thể rơi xuống được nữa!
Nếu tập trung nhìn vào, sẽ thấy một thanh niên đột nhiên xuất hiện trên đoạn đầu đài.
Anh duỗi một cái tay ra nắm chặt lấy trường đao trong tay mụ ta!
"Cậu là ai?", bà già áo đen quát lạnh.
Thẩm Nại Tuyết mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới, thân thể mềm mại run lên.
Trong đôi mắt đẹp cũng dâng lên hơi nước: "Cậu Diệp... Anh..."
"Lại là anh!"
"Sao lại là anh!"
"Làm sao có thể là anh chứ!"
Thẩm Nại Tuyết cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy!
"Không cần biết cậu là ai, xen vào việc của người khác thì hãy chết đi cho bà đây!", bà già áo đen đột nhiên bộc phát.
Một lực lượng cường đại ập vào trường đao, chuẩn bị chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh!
Anh lạnh lùng cười một tiếng, lắc cổ tay!
"Keng" một tiếng vang giòn!
Trường đao gãy thành hai đoạn!
Bàn tay cầm đao gãy đấm ra một quyền!
Ầm!
Mặt đất sụp đổ!
Bà già áo đen phun ra mười mấy ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống nền quảng trường giống như chó chết!
"Lý trưởng lão!"
Đám trưởng lão còn lại hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn một màn này!
Diệp Bắc Minh lười nhác nhìn bà già áo đen thêm một cái nào nữa, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Nại Tuyết!
"Anh Diệp, anh..."
Thẩm Nại Tuyết rất kích động.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói gì cả!"
Anh khoát tay, hai viên đan dược xuất hiện trong tay.
"Ăn đi!"
Hoàn Nhan Băng Phượng trừng to mắt: "Chín đan văn, đan dược Đế phẩm!"
"Cậu có quan hệ gì với con gái tôi? Sao lại giúp chúng tôi như vậy?"
Nói rồi, bà ta nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.
Khuôn mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ lên!
Hoàn Nhan Băng Phượng lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ con không chịu nói lai lịch của ngọc tiêu là bởi vì cậu ta?"
Thẩm Nại Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới Thẩm Nại Tuyết tình nguyện chết cũng không tiết lộ bí mật của anh!
Vừa rồi ở trong chỗ tối, Diệp Bắc Minh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.
Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại đó.
Anh và Băng Phách lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào!
Cho dù Băng Phách không nhờ vả, cách làm của Thẩm Nại Tuyết cũng đủ để anh ra tay giúp đỡ!
Đột nhiên.
Ầm ầm!
Toàn bộ tế đàn run lẩy bẩy, mặt đất cũng chấn động theo!
Mặt đất dưới chân lập tức sáng lên mấy trăm phù văn.
Một trận pháp màu lam sáng lên, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ tế đàn!
"Nguy rồi..."
Hoàn Nhan Băng Phượng mặt xám như tro: "Băng Cực Đại Trận!"
"Hahahahaha!"
Bà già áo đen đứng lên, điên cuồng gầm thét: "Bà đây chẳng cần biết cậu là ai, trăm ngàn năm nay chưa ai có thể phá được Băng Cực Đại Trận!"
"Nhóc con, cậu thích xen vào việc của người khác lắm đúng không?"
"Nhiều nhất là mười lăm phút, cậu sẽ cảm nhận được rét lạnh thấu xương!"
"Máu thịt, thần kinh, thậm chí là mỗi một tấc xương cốt của cậu, cuối cùng đều sẽ hóa thành hàn băng vô tận!"
"Chết đi cho bà đây!"
Ầm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.