Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Chương 1191: Sao lại không quỳ?
Ss Tần
08/12/2023
Cả bọn hoảng sợ nhìn vật trong tay Diệp Bắc Minh.
Nhị trưởng lão khiếp sợ: “Ôi! Đây là...”
“Ma tỷ ư?”
“Không thể nào!”
Nhị trưởng lão vừa nhận ra nó thì lòng đầy chấn động.
“Cái gì?”
“Thứ trong tay thằng nhóc đó là ma tỷ ư?”
Đằng xa, người của Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc đều kinh ngạc.
Ngay sau đso.
Xoạt!
Vô số ánh mắt tham lam dán chặt vào ma tỷ trong tay Diệp Bắc Minh.
Có người hỏi: “Là ma tỷ thật à? Chẳng phải ma tỷ đã biến mất một triệu năm trước hay sao?”
Một lão già Ma tộc trầm ngâm nói: “Đó chắc chắn là ma tỷ, không thể nào lầm được!”
Có người gật gù tán đồng: “Ngoài ma tỷ ra thì còn có thứ gì có thể khiến triệu binh lính quỳ xuống chứ?”
Ly Nguyệt ngỡ ngàng: “Mẫu hoàng, đây là thật ư?”
“Trong tay chồng con là ma tỷ thật à?”
Nữ hoàng Tu La nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, hô hấp dồn dập: “Không sai đâu, chẳng qua là mẹ không ngờ rằng ma tỷ lại nhận cậu ta làm chủ!”
Trong chốc lát.
Nữ hoàng Tu La như nghĩ tới gì đó.
Nữ hoàng Tu La bước ra hô to: “Nữ hoàng của Tu La Tộc, Ly Tố, tham kiến chủ nhân Vạn Ma!”
Trái tim mọi người run lên.
Người có ma tỷ sẽ được vạn ma tôn thờ.
Những Ma tộc bình thường khác thấy thế bèn lũ lượt quỳ xuống.
“Ma Hùng Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Bạch Xà Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Hắc Giao Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Thiên Lang Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Ngoài Dạ Xoa Tộc, Huyết Linh Tộc và một số ít Ma tộc khác thì hầu hết các Ma tộc còn lại đều quỳ xuống.
Khung cảnh ấy vô cùng hào hùng.
Diệp Bắc Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ.
Anh cầm ma tỷ bước tới chỗ nhị trưởng lão: “Nhị trưởng lão thông minh nhỉ, tất cả mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của nhị trưởng lão phải không?”
“Cho dù là nữ hoàng Tu La hay là đại trưởng đều đã nằm trong mưu kế đó!”
Tất cả mọi người khiếp sợ.
Trong mắt nhị trưởng lão thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
Nhị trưởng lão bèn vội vàng cười hòa giải: “Cậu... cậu Diệp à, cậu đang nói cái gì thế?”
“Sao... sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Không hiểu à? Vậy để tôi giải thích cho hiểu nhé!”
“Vào lúc tôi giết đại trưởng lão, trông nhị trưởng lão rất phẫn nộ!”
“Nhưng lại không hề có ý định ra tay giúp đỡ mà trơ mắt nhìn mụ ta chết!”
“Đợi đến khi tôi giết đại trưởng lão xong, các người lại ra vẻ báo thù cho mụ ta!”
“Chỉ cần giết tôi rồi giết nữ hoàng Tu La và công chúa thì nhị trưởng lão sẽ là nữ hoàng tiếp theo của Tu La Tộc nhỉ?”
Nhị trưởng lão hoảng hốt ngẩng đầu: “Cậu... tôi không có...”
Thật đáng sợ.
Tên này đoán trúng hết cả rồi.
Diệp bắc Minh cười nói: “Mặc kệ có hay không thì cũng chết đi!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
“Cậu không được giết tôi, tôi đã ngủ đông mấy chục nghìn năm, sắp thành công tới nơi rồi...”
Nhị trưởng lão không cam tâm hét lên rồi tàn đời.
Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc run sợ, lẽ nào tất cả đều là âm mưu của nhị trưởng lão sao?
Lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn sang Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc.
“Sao các người không quỳ?”
Giọng nói lạnh như băng truyền tới.
Hoàng tứ Dạ Xoa Tộc mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi có huyết mạch Ma Hoàng!”
“Cho dù cậu có ma tỷ thì cũng không có tư cách bắt tôi quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bình thản nói: “Ồ”.
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc nở nụ cười thầm nghĩ.
“Nắm giữ ma tỷ thì sao chứ? Làm gì được mình?”
Dòng suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống.
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi à?”
“Tôi với cậu không thù không oán, cậu cần gì phải...”
Phụt!
Máu bay đầy trời.
Người của Dạ Xoa Tộc giờ mới kịp hoàn hồn: “Cậu giết ngũ hoàng tử của chúng tôi hả?”
“Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”
“Dạ Xoa Tộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Nếu các người đã quan tâm tên kia như vậy thì lên đường cùng nhau luôn đi!”
Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tung hoành chém giết bọn chúng, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp trời.
Trước mắt bao nhiêu người, người của Dạ Xoa Tộc đều đã ra đi.
“Còn các người thì sao? Không quỳ à?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Hoàng tử Huyết Linh Tộc toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Bùm!
“Bát hoàng tử của Huyết Linh Tộc, Huyết Lịch, kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Những người còn lại của Huyết Linh Tộc thấy thế thì đều quỳ xuống.
Diệp bắc Minh dời mắt sang ông lão Ma tộc cuối cùng còn chưa quỳ: “Ông thì sao? Sao lại không quỳ trước tôi?”
Nhị trưởng lão khiếp sợ: “Ôi! Đây là...”
“Ma tỷ ư?”
“Không thể nào!”
Nhị trưởng lão vừa nhận ra nó thì lòng đầy chấn động.
“Cái gì?”
“Thứ trong tay thằng nhóc đó là ma tỷ ư?”
Đằng xa, người của Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc đều kinh ngạc.
Ngay sau đso.
Xoạt!
Vô số ánh mắt tham lam dán chặt vào ma tỷ trong tay Diệp Bắc Minh.
Có người hỏi: “Là ma tỷ thật à? Chẳng phải ma tỷ đã biến mất một triệu năm trước hay sao?”
Một lão già Ma tộc trầm ngâm nói: “Đó chắc chắn là ma tỷ, không thể nào lầm được!”
Có người gật gù tán đồng: “Ngoài ma tỷ ra thì còn có thứ gì có thể khiến triệu binh lính quỳ xuống chứ?”
Ly Nguyệt ngỡ ngàng: “Mẫu hoàng, đây là thật ư?”
“Trong tay chồng con là ma tỷ thật à?”
Nữ hoàng Tu La nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, hô hấp dồn dập: “Không sai đâu, chẳng qua là mẹ không ngờ rằng ma tỷ lại nhận cậu ta làm chủ!”
Trong chốc lát.
Nữ hoàng Tu La như nghĩ tới gì đó.
Nữ hoàng Tu La bước ra hô to: “Nữ hoàng của Tu La Tộc, Ly Tố, tham kiến chủ nhân Vạn Ma!”
Trái tim mọi người run lên.
Người có ma tỷ sẽ được vạn ma tôn thờ.
Những Ma tộc bình thường khác thấy thế bèn lũ lượt quỳ xuống.
“Ma Hùng Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Bạch Xà Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Hắc Giao Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Bùm!
“Thiên Lang Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Ngoài Dạ Xoa Tộc, Huyết Linh Tộc và một số ít Ma tộc khác thì hầu hết các Ma tộc còn lại đều quỳ xuống.
Khung cảnh ấy vô cùng hào hùng.
Diệp Bắc Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ.
Anh cầm ma tỷ bước tới chỗ nhị trưởng lão: “Nhị trưởng lão thông minh nhỉ, tất cả mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của nhị trưởng lão phải không?”
“Cho dù là nữ hoàng Tu La hay là đại trưởng đều đã nằm trong mưu kế đó!”
Tất cả mọi người khiếp sợ.
Trong mắt nhị trưởng lão thoáng hiện lên sự kinh ngạc.
Nhị trưởng lão bèn vội vàng cười hòa giải: “Cậu... cậu Diệp à, cậu đang nói cái gì thế?”
“Sao... sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Không hiểu à? Vậy để tôi giải thích cho hiểu nhé!”
“Vào lúc tôi giết đại trưởng lão, trông nhị trưởng lão rất phẫn nộ!”
“Nhưng lại không hề có ý định ra tay giúp đỡ mà trơ mắt nhìn mụ ta chết!”
“Đợi đến khi tôi giết đại trưởng lão xong, các người lại ra vẻ báo thù cho mụ ta!”
“Chỉ cần giết tôi rồi giết nữ hoàng Tu La và công chúa thì nhị trưởng lão sẽ là nữ hoàng tiếp theo của Tu La Tộc nhỉ?”
Nhị trưởng lão hoảng hốt ngẩng đầu: “Cậu... tôi không có...”
Thật đáng sợ.
Tên này đoán trúng hết cả rồi.
Diệp bắc Minh cười nói: “Mặc kệ có hay không thì cũng chết đi!”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
“Cậu không được giết tôi, tôi đã ngủ đông mấy chục nghìn năm, sắp thành công tới nơi rồi...”
Nhị trưởng lão không cam tâm hét lên rồi tàn đời.
Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc run sợ, lẽ nào tất cả đều là âm mưu của nhị trưởng lão sao?
Lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn sang Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc.
“Sao các người không quỳ?”
Giọng nói lạnh như băng truyền tới.
Hoàng tứ Dạ Xoa Tộc mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi có huyết mạch Ma Hoàng!”
“Cho dù cậu có ma tỷ thì cũng không có tư cách bắt tôi quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, bình thản nói: “Ồ”.
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc nở nụ cười thầm nghĩ.
“Nắm giữ ma tỷ thì sao chứ? Làm gì được mình?”
Dòng suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống.
Hoàng tử Dạ Xoa Tộc sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi à?”
“Tôi với cậu không thù không oán, cậu cần gì phải...”
Phụt!
Máu bay đầy trời.
Người của Dạ Xoa Tộc giờ mới kịp hoàn hồn: “Cậu giết ngũ hoàng tử của chúng tôi hả?”
“Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”
“Dạ Xoa Tộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Nếu các người đã quan tâm tên kia như vậy thì lên đường cùng nhau luôn đi!”
Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tung hoành chém giết bọn chúng, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp trời.
Trước mắt bao nhiêu người, người của Dạ Xoa Tộc đều đã ra đi.
“Còn các người thì sao? Không quỳ à?”
Giọng nói lạnh như băng vang lên.
Hoàng tử Huyết Linh Tộc toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.
Bùm!
“Bát hoàng tử của Huyết Linh Tộc, Huyết Lịch, kính chào chủ nhân Vạn Ma!”
Những người còn lại của Huyết Linh Tộc thấy thế thì đều quỳ xuống.
Diệp bắc Minh dời mắt sang ông lão Ma tộc cuối cùng còn chưa quỳ: “Ông thì sao? Sao lại không quỳ trước tôi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.